Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 1: Đứa con từ trên trời rơi xuống!



Tập đoàn Dư Thị.

Tòa cao ốc chọc trời sừng sững ngay trung tâm thành phố H, khu vực tài chính có tiếng là tấc đất tấc vàng, ngạo nghễ nhìn xuống.

“Mọi người chú ý! Mọi người chú ý! Lập tức tập hợp tại sảnh lớn…” Lệnh triệu tập vang lên từ bộ đàm nội bộ.

Vài phút sau.

“Két…” Một chiếc xe thể thao bóng bẩy, vô cùng xa hoa dừng ngay trước tòa cao ốc chọc trời.

Đằng sau nó là một chiếc xe hơi màu đen, bốn năm vệ sĩ trong bồ độ đen dẫn đầu bước xuống. Họ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có nguy hiểm, một người trong đó tiến lên, hơi cúi người, cung kính mở cửa chiếc xe thể thao.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây đen, giẫm trên mặt đất với khí thế mạnh mẽ như đang giẫm lên trái tim của mọi người.

Khuôn mặt đẹp như tạc lộ ra, tất cả mọi người ở đây đều nhịn không được hít hà một hơi!

Góc cạnh rõ ràng, lông mày thanh tú.

Đôi mắt vừa đen vừa sâu, thần bí mà khó lường, khóe miệng hơi cong lên, tựa cười mà như không cười.

Đôi mắt kia lia đến đâu, mọi người đứng ở đó đều bất giác cúi đầu, đó là sự phục tùng đến từ đáy lòng…

“Anh Hàn…”

Đoàn người xếp thành hai hàng trước lối vào đồng thanh chào hỏi.

Một tay đút trong túi quần, mái tóc đen bóng phản chiếu ánh nắng, trước ánh nhìn của mọi người, Dư Việt Hàn chậm rãi bước lên bậc cầu thang.

Bầu không khí trang nghiêm, túc mục…

“Cha!” Một tiếng nói non nớt vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Giây tiếp theo liền thấy một cô bé trắng trắng mềm mềm như cục bột nếp lấp ló gần đó. Không biết cô bé từ nơi nào đi tới đây, thân hình nhỏ nhắn gần như chìm nghỉm sau đoàn người, cô bé đẩy chân mọi người ra, lảo đảo chạy tới.

Cô bé trông rất nhỏ, nhìn qua chỉ khoảng một hay hai tuổi gì đó.

Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô bé chạy tới trước mặt Dư Việt Hàn!

“Cha ơi cha… Cha…”

Giọng nói thánh thót như chuông, có sức mê hoặc như một câu chú, rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.

Cha?!

Chỉ một chữ cũng đủ khiến mọi người sững sờ tại chỗ!

Ai chẳng biết, Dư Việt Hàn có tiếng không gần nữ sắc.

Làm sao đột nhiên lại lòi ra một đứa con được?!

“Buông tay!” Dư Việt Hàn cúi đầu, nhìn chằm chằm cô bé đang ôm chân mình, giọng nói lạnh như băng phát ra từ kẽ răng.

Đáy mắt mơ hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Anh chưa từng chạm qua người phụ nữ nào thì làm sao có con được?

Vệ sĩ xung quanh bị giọng nói lạnh như băng này gọi hồn về, vội vàng bước lên trước, chuẩn bị bế đứa bé đi…

Tay vừa mới vươn ra, thoáng nhìn thấy gì đó, động tác liền cứng lại.

Anh chàng vệ sĩ trợn to hai mắt như gặp phải quỷ, “Anh… Anh Hàn… Đứa bé này…”

“Hu hu hu…”

Tiếng khóc vang dội của đứa bé vang lên cắt ngang lời nói của người vệ sĩ.

Cô bé như biết mình bị người ta ghét bỏ, môi bĩu ra, thút thít khóc, nhìn sao mà đáng thương quá.

Đôi mắt to tròn ngập nước, nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống…

Nháy mắt ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ bé tính xảo.

Khuôn mặt này giống Dư Việt Hàn đến bảy tám phần, mọi người suýt nữa thì hét lên vì kinh ngạc!

Nhưng điều khiến người vệ sĩ hoảng sợ không phải là khuôn mặt của cô bé mà là tờ giấy được treo trên người cô bé…

“Anh Hàn, trên người đứa bé có treo một tờ giấy ghi kết quả xét nghiệm ADN.” Vệ sĩ cẩn thận lấy tờ giấy kia xuống, cung kính đưa tới trước mặt Dư Việt Hàn.

Chờ đến khi Dư Việt Hàn nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, đôi con ngươi màu đen hơi co lại, anh siết chặt tờ giấy trong tay.

“Phong tỏa nơi này, tìm mẹ của đứa bé cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.