“Có cả ảnh chụp nữa cơ. Lúc ấy em cũng có mặt ở đó, tận mắt nhìn thấy anh Hàn gắp đồ ăn từ trên khay của cô ta, còn ăn nữa!” Tạ Tinh Tinh nói xong thì cầm điện thoại lên, mở ảnh chụp cho Văn Nhã Đại xem.
Là ảnh chụp lén, khoảng cách chụp cũng rất xa. Không chụp được chính diện của Dư Việt Hàn, chỉ là chụp được một bên mặt, nhưng mà nếu nhìn kỹ có thể thấy được động tác của anh là đang gắp đồ ăn, mà đồ ăn cũng là đồ ăn trong khay của Niên Tiểu Mộ.
Mà Niên Tiểu Mộ ngồi ở phía đối diện đang phồng má, mở to hai mắt nhìn anh.
Ảnh chụp không rõ lắm, chỉ có thể nhìn ra được bao nhiêu đó, nhưng cũng đủ để chứng minh, Tạ Tinh Tinh nói không sai.
Dư Việt Hàn đúng là vì Niên Tiểu Mộ mà phá vỡ thói quen. Không chỉ đi ăn cơm ở nhà ăn nhân viên, còn ăn chung thức ăn với người khác.
“Dù cho anh Hàn có đối xử đặc biệt với Niên Tiểu Mộ thì chúng ta có thể làm gì chứ? Chúng ta không có tư cách can thiệp sinh hoạt cá nhân của anh ấy.” Văn Nhã Đại bất giác siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Ngược lại là Tạ Tinh Tinh, nghe cô ta nói như vậy lại càng tức giận hơn.
“Nếu như tổng giám đốc muốn ở bên ai thì em thà là chị còn hơn. Chị giỏi như vậy, gia thế lại tốt, Niên Tiểu Mộ này có gì chứ? Ỷ vào có vài phần tư sắc liền đi quyến rũ đàn ông. Anh Hàn còn chưa nói gì mà cô ta đã đưa cô chủ nhỏ đi khoe khoang khắp nơi, giống như là sợ người ta không biết vậy!”
Mắt Văn Nhã Đại sẫm lại nhưng khóe miệng vẫn giữ ý cười dịu dàng.
Cô ta giơ tay gõ trán Tạ Tinh Tinh nói, “Em đó, em ở chỗ chị nói mấy lời này thì không sao chứ đùng đi ra ngoài kia nói đấy. Chị chỉ nể phục anh Hàn thôi, chứ không có ý khác. Hơn nữa, chúng ta chưa biết gì về Niên Tiểu Mộ, chị thấy khí chất của cô ta cũng không phải tầm thường, có khi gia thế của cô ta còn tốt hơn của chị thì sao?”
“Làm sao có thể? Chị nhìn xem, cô ta có khác gì hồ ly tinh đâu, em không tin cô ta lại là thiên kim tiểu thư gì đó!” Nghe Văn Nhã Đại nói như vậy, Tạ Tinh Tinh không phục nói.
“Tinh Tinh!” Văn Nhã Đại nhíu mày lại.
“Thôi được, thôi được, em không nói nữa, em đi làm việc đây.” Tạ Tinh Tinh không cam lòng cắn môi, âm thầm siết chặt điện thoại.
Nhìn dáng vẻ của cô ta thì không điều tra được cái gì sẽ không bỏ qua.
Văn Nhã Đại nhìn xem bóng lưng của cô ta, nở một nụ cười đắc ý.
Trèo càng cao, ngã sẽ càng đau.
Bây giờ Niên Tiểu Mộ được hoan nghênh như vậy là vì mọi người không biết thân phận thật sự của cô. Một khi mọi người biết được, người mơ ước anh Hàn của họ lại chỉ là một hộ lý thấp kém thì sợ rằng…
Văn Nhã Đại chớp chớp mắt, che đậy vệt sáng âm hiểm vừa lóe lên nơi đáy mắt.
Cô ta cầm điện thoại lên, vào mạng nội bộ. Nhìn thấy ảnh chụp trên đó, dù trước đó đã từng xem qua, từng nói là không để ở trong lòng rồi nhưng lúc này, không còn người khác ở đây, ánh mắt của cô ta lộ rõ ghen tị.
…
Trong phòng họp.
Dư Việt Hàn nghe báo cáo của từng phòng ban trong công ty, ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn từng nhịp từng nhịp.
Anh cho rằng bản thân sớm đã quen với kiểu hội nghị vừa dài dòng vừa nhàm chán này, nhưng nghĩ tới gương mặt sinh động, hoạt bát của Niên Tiểu Mộ, khóe miệng không tự giác được nhếch lên thành một đường cong.
Cũng không biết, người luôn không biết an phận dù chỉ một giây kia giờ đang làm gì với Tiểu Lục Lục. Ánh mắt Dư Việt Hàn có chút thâm thúy, nghiêng người nói nhỏ với trợ lý hai câu. Trợ lý liền cung kính cúi chào, sau đó đi ra khỏi phòng họp.
Mới vừa đi tới trước cửa văn phòng tổng giám đốc đã nhìn thấy có mấy cô thư ký đứng ở gần đó, người này xô đẩy người kia.