Niên Tiểu Mộ sợ tới mức ôm lấy cổ anh, chưa kịp lên tiếng anh đã bế cô vào trong lòng, cất bước về văn phòng. Niên Tiểu Mộ giật mình, muốn nói tự mình có thể đi được nhưng miệng mới há ra lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, vội vàng đem lời muốn nói nuốt vào trong.
Để mặc cho anh bế cô trở về văn phòng tổng giám đốc.
“Đi lấy túi chườm đá.” Dư Việt Hàn đặt Niên Tiểu Mộ xuống ghế sofa, trầm giọng ra lệnh.
Niên Tiểu Mộ theo bản năng muốn đứng dậy lại bị anh ấn hai vai xuống.
“Chớ lộn xộn!”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Chẳng phải anh bảo cô đi lấy túi chườm đá sao? Không cho cử động thì lấy kiểu gì? Chờ anh tránh ra một bên, cô mới nhìn thấy trợ lý đang đứng trước mặt bọn họ.
Niên Tiểu Mộ khụ một tiếng, ngồi xuống, lúng túng sờ mũi nhỏ, hóa ra anh không nói với cô.
“Cậu chủ, túi chườm đá đây ạ.” Trợ lý nhanh chóng lấy túi chườm đá từ trong bếp ra, đưa cho Dư Việt Hàn.
Niên Tiểu Mộ vội vàng đưa tay nhận lấy nói, “Không cần làm phiền anh đâu, tôi tự làm được, đừng quên, nghề nghiệp chính của tôi là hộ lý.”
“Đúng rồi, một hộ lý bị trật khớp chân mà còn gắng gượng bước đi.” Đáp lại cô là giọng nói lạnh như băng của Dư Việt Hàn, khóe môi cong cong, như cười mà không phải cười khiến người ta sợ hãi.
Cô đã làm gì đắc tội anh sao?
Cô còn cho anh thịt kho tàu mà.
Niên Tiểu Mộ chỉ ngây người có mấy giây thì túi chườm đá trên tay đã đổi chủ.
Dư Việt Hàn đứng trước mặt cô, ánh nắng chiều rọi trên gương mặt hoàn mỹ. Anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi, “Còn chờ tôi cởi giày cho cô à?”
“…” Niên Tiểu Mộ giật mình, không nói hai lời cởi giày ra. Bàn chân trắng nõn lộ ra trước mặt Dư Việt Hàn.
Niên Tiểu Mộ không ngờ rằng anh lại thật sự hu tôn hàng quý* mà muốn tự tay chườm đá cho cô. Ngay giây phút anh đưa tay qua, cô sợ đến mức suýt nhảy khỏi ghế sofa nhưng vừa cử động thì bị anh lườm một cái. Ánh mắt lạnh lẽo mười phần khiến cô chẳng dám cử động dù chỉ một chút, ngoan ngoãn ngồi yên cho anh chườm đá.
*: Người có địa vị cao lại nhân nhượng người có địa vị thấp.
Ngay cả khi túi chườm đá đè lên mắt cá chân, có đau một chút cũng không dám kêu. Cô sợ, nếu lên tiếng lại chọc giận khối băng trước mặt này, lúc đó chân thì không sao nhưng cổ chắc chắn sẽ bị vặn gãy.
“Đau thì lên tiếng cho tôi biết.” Dư Việt Hàn liếc mắt nhìn cô.
“Không đau… A!” Niên Tiểu Mộ vừa định chịu đựng, mắt cá chân liền bị anh ấn một cái, cô nhịn không được kêu lên.
Cặp mắt hạnh mở trừng trừng nhìn Dư Việt Hàn. Anh chắc chắn cố ý.
“Cô đúng là khẩu thị tâm phi.” Dư Việt Hàn thấy đá trong túi sắp tan hết liền đổi đá mới, trên gương mặt đẹp trai cũng không có biểu lộ gì nhưng động tác lại nhẹ nhàng hơn.
Anh giúp cô chườm đá xong thì đứng dậy, nói, “Cô thử xem thế nào, có đỡ hơn không?”
“Vốn dĩ đã chẳng sao cả…” Niên Tiểu Mộ thì thầm, thản nhiên đứng dậy, đang định đi hai vòng chứng minh bản thân mình không sao, kết quả mới bước một bước liền không cẩn thận vấp phải bàn trà trước mặt.
Cả người ngã về phía trước, đè luôn Dư Việt Hàn, người đang đứng trước mặt cô xuống sofa. Hai tay của Niên Tiểu Mộ chống lên cơ ngực rắn chắc của anh, bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.
Khoảng cách giữa hai người gần như không tồn tại.
Cô chỉ cần ngẩng đầu một cái, là có thể trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ngửi thấy mùi hương bạc hà mát lạnh trên người, còn kèm theo hơi thở đậm hormone đặc trưng của đàn ông.
“Chị xinh đẹp đang chơi trò hôn hôn với cha sao?”
Tiểu Lục Lục không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, ôm heo nhồi bông từ trong phòng nghỉ chạy ra, nhìn thấy hai người đang đè lên nhau trên ghế sofa, cơ thể nhỏ bé hưng phấn chạy tới, dựa vào thành ghế. Cái đầu nhỏ hơi nghiêng, chớp mắt nhìn chăm chú vào hai người.