Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 117: Đổi ai cũng được



“Á!” Thư ký hét toáng lên, nhanh chóng rũ sữa bò trên người xuống, tức giận đến mặt mũi trắng bệch, chỉ vào mặt Niên Tiểu Mộ quát, “Niên Tiểu Mộ, sao cô dám?”

“Cô đừng oan uổng tôi, thư ký Uông, cô cũng nhìn thấy mà, tôi chỉ đem sữa bò đưa cho cô, là do cô bất cẩn, sao có thể trách tôi được?” Niên Tiểu Mộ núp ở cạnh cửa, tránh xa những chỗ bị sữa bò tràn ra, toàn thân sạch sẽ, vẻ mặt vô tội nói.

“Cô, cô...” Thư ký lắp bắp nửa ngày, tức giận không nói nên lời.

Đúng là do cô ta bất cẩn không cầm chắc cái cốc, cũng không thể đổ lỗi cho Niên Tiểu Mộ được. Nhưng mà, nếu Niên Tiểu Mộ không buông tay nhanh như vậy thì cô ta cũng không không phản ứng kịp mà làm rớt cốc sữa.

Thư ký khẽ cắn môi, “Ngay cả làm nóng một cốc sữa mà cũng không làm được thì sao có thể chăm sóc tốt cho cô chủ nhỏ chứ?” 

“Cho nên vì tốt cho cô chủ nhỏ, loại chuyện này hãy để cho thư ký Uông đến làm nhé.” Niên Tiểu Mộ cười tủm tỉm nói, vỗ vỗ tay, quay người tiêu sái ra phòng bếp.

Để lại một mình thư ký còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau mới phát hiện cô ta bị gài. Cô ta muốn sai bảo Niên Tiểu Mộ, cuối cùng lại biến thành bị Niên Tiểu Mộ sai bảo.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi bưng sữa bò ra sofa trong phòng tiếp khách. Để sữa lên bàn trà, tròng mắt xoay chuyển, lần nữa mở miệng, “Hộp thuốc của cô chủ nhỏ để ở sảnh lớn của tầng một, cô đi lấy lên đây đi.”

“…” Niên Tiểu Mộ ngẩng đầu nhìn thư ký một chút.

Còn còn nhớ, hôm qua lúc cô tới đây, là phòng thư ký trực tiếp đem hộp thuốc của Tiểu Lục Lục đưa đến văn phòng tổng giám đốc.

Bất quá chăm sóc Tiểu Lục Lục, đúng là công việc của cô, chỉ là xuống tầng lấy một cái hộp thuốc mà thôi, cũng chẳng phải việc to tát gì.

Niên Tiểu Mộ đi ra văn phòng tổng giám đốc, đi xuống sảnh lớn của tập đoàn Dư thị, đi đến bàn tiếp tân hỏi, “Tôi tới lấy hộp thuốc của cô chủ nhỏ.”

“Hộp thuốc?” Nhân viên tiếp tân giật mình giải thích, “Chúng tôi đã cho người đưa đến phòng thư ký, hộp thuốc hiện tại hẳn là đang…”

Nhân viên tiếp tân xem ghi chú trực ban, ngẩng đầu nói, “Ở chỗ của thư ký Uông.”

“…”

Lại là cố ý.

Lão hổ không phát uy, liền nghĩ cô dễ ăn hiếp sao!

Niên Tiểu Mộ quay người đi vào thang máy, trở lại văn phòng tổng giám đốc, thư ký Uông đang trông chừng Tiểu Lục Lục ở bên trong. Thư ký nhìn thấy cô, lập tức đổi qua sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hỏi, “Bảo cô đi lấy hộp thuốc, sao cô lại đi tay không lên?”

Không đợi Niên Tiểu Mộ mở miệng, cô ta lại nhìn về phía Tiểu Lục Lục.

“Cô chủ nhỏ, tay của cô còn chưa khỏi, có người làm biếng không muốn thay thuốc cho cô, loại hộ lý này, căn bản không thể chăm sóc tốt cho cô.”

Trẻ con tuổi nhỏ, rất nhiều chuyện căn bản không hiểu.

Câu nói này của cô ta, rõ ràng là đang cố ý khích bác!

Tiểu Lục Lục đang chuyên chú vẽ tranh, vẽ một tay rất bất tiện, toàn bộ thân thể cô bé đều nằm úp sấp lên bàn trà.

Nghe thư ký nói vậy, chớp chớp đôi mắt to đen, mày nhíu lại.

Thư ký thấy cô bé giống như đang không vui, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói, “Có mấy người, tâm tư căn bản không đặt trên công việc của mình, nếu như tiếp tục ở lại, sẽ chỉ càng thêm bất lợi cho cô chủ thôi, không bằng cô chủ nói cho tổng giám đốc Hàn, để anh ấy đổi một hộ lý khác cho cô chủ?”

“Đổi ai?” Tiểu Lục Lục chu cái miệng nhỏ nhắn, buông bút vẽ xuống, chống cằm hỏi.

Giống như đang rất chăm chú suy nghĩ vấn đề này.

Thư ký vui mừng khôn xiết, vội vàng mở miệng, “Đổi ai cũng được, chỉ cần không phải là Niên Tiểu Mộ là được!”

Niên Tiểu Mộ không phải ỷ vào mình là hộ lý cô chủ nhỏ mà diễu võ giương oai ở công ty sao? Nếu có thể làm cho cô chủ nhỏ chính miệng đuổi việc cô, nhìn cô mất mặt, để xem cô còn có thể làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.