Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 123: Còn sống chính là hạnh phúc



Có Dư Việt Hàn ở đây, hơn nữa Tiểu Lục Lục đang tập trung vẽ tranh, Niên Tiểu Mộ cũng không mang theo cô bé, một người cùng Văn Nhã Đại ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

“Cô Niên đẹp thật đấy, nhìn cô gần như thế này, ngay cả tôi cũng có chút ghen tị.” Văn Nhã Đại đi đến hành lang, mở miệng nói đùa.

Cách nói chuyện thẳng thắn, rất dễ khiến người ta dỡ xuống phòng bị.

Nghe vậy, Niên Tiểu Mộ giật mình, giơ tay sờ sờ mặt mình, chợt nhẹ giọng cười nói, “Giám đốc Văn quá khen, cô cũng rất xinh đẹp, hơn nữa tôi nghe nói, cô là giám đốc PR lợi hại nhất của tập đoàn Dư thị, anh Hàn từng để cô phụ trách rất nhiều hạng mục lớn.”

Lời này của cô không phải khen suông mà là nói thật. Cô vẫn luôn cho rằng, trên thương trường, phái nữ sẽ dễ dàng rơi vào thế yếu, nhưng Văn Nhã Đại đã khiến cô rất ngạc nhiên. Cô ta là một phụ nữ ưu nhã, tự tin ung dung, năng lực làm việc lại càng xuất sắc. Cho dù không có bối cảnh là con gái nhà họ Văn thì tự Văn Nhã Đại cũng đủ khiến cho rất nhiều đàn ông theo đuổi.

“Có phải anh Hàn thấy tôi giỏi mới giao việc cho tôi đâu. Chẳng qua là vì hai người chúng tôi lớn lên cùng nhau, anh ấy tin tưởng tôi nên mới bắt tôi đi làm cu li ấy mà.” Văn Nhã Đại dịu dàng cười, như nhớ lại khoảng thời gian thanh mai trúc mã của hai người.

Một lát sau, cô ta quay sang nhìn Niên Tiểu Mộ rồi nói tiếp, “Đúng rồi, tôi nghe nói làm hộ lý rất vất vả. Cô xinh đẹp như vậy, có thể lựa chọn rất nhiều công việc khác, vì sao lại chọn đi làm hộ lý?”

“…” Niên Tiểu Mộ ngẩn ra.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt nghiêm túc của Đàm Băng Băng, “Mạng của cậu là mình nhặt về, cậu muốn ra ngoài làm việc cũng được, nhưng ít nhất cậu phải có năng lực tự chăm sóc bản thân đã.”

Vì để đạt tới yêu cầu của cô ấy, cô dành một khoảng thời gian để đi học hộ lý. Sau đó, liền tự nhiên mà học đi đôi với hành, trở thành một hộ lý.

“Làm hộ lý cũng rất tốt, nhìn thấy người bệnh của mình hồi phục từng ngày, rất có cảm giác thành tựu.” Niên Tiểu Mộ lấy lại tinh thần, cười nói.

“Nếu người bệnh không bình phục thì sao?” Văn Nhã Đại dừng bước.

Không phải ai cũng có thể may mắn như vậy. Ở bệnh viện, hẳn sẽ nhìn thấy rất nhiều người ngoài ý muốn qua đời, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến bản thân buồn bã rồi.

Mắt Niên Tiểu Mộ tối sầm lại, như nghĩ tới cái gì, nụ cười nơi khóe miệng biến mất, “Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, ai cũng không tránh được, nhìn người khác như thế, có thể nhắc nhở bản thân nên quý trọng những gì mình đang có hiện tại.”

Có đôi khi, có thể sống sót chính là một loại hạnh phúc.

“Nói cũng đúng, nói chuyện phiếm với cô rất vui, hy vọng về sau còn có cơ hội như vậy.” Thang máy đi xuống, Văn Nhã Đại ngẩng đầu nhìn phòng PR ở phía trước, bỗng dưng mở miệng.

Một câu đơn giản, lại giống như ẩn chứa hàm ý khác. 

“…”

Niên Tiểu Mộ vừa định nói gì, cô ta đã mở miệng trước, “Chúng ta tới rồi.”

Niên Tiểu Mộ nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy có không ít nhân viên chú ý đến hai người, đang tò mò nhìn ra.

Cô không nói nữa, mà đi theo Văn Nhã Đại tiến vào.

“Tôi còn chút việc, để đồng nghiệp khác dẫn cô đi thăm quan, chắc không vấn đề gì chứ?” Văn Nhã Đại đi đến cửa phòng PR, liền quay đầu hỏi.

Lời nói đầy khách khí và thân thiện.

Từ lúc bắt đầu đi tới cửa phòng PR, Niên Tiểu Mộ có chút mất hồn, cô nhìn chằm chằm vào tấm biển phòng PR ở cửa, ánh mắt hiện ra tia sáng phức tạp.

Nghe thấy lời cô ta, gật gật đầu, “Có thể.”

Văn Nhã Đại dặn dò thư ký đưa cô đi, còn mình thì xoay người vào văn phòng.

Giây tiếp theo, Tạ Tinh Tinh cũng đi theo vào, đóng cửa lại.

“Chị Nhã Đại, sao người phụ nữ kia lại đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.