Văn Nhã Đại tìm cho cô một bộ đồ công sở, ngay cả tóc cũng buộc lên, sạch sẽ gọn gàng, lộ ra vẻ giỏi giang.
Khuôn mặt xinh đẹp khi mới bước vào phòng dành cho khách hiện lên một tia khẩn trương, nhưng mà rất nhanh sau đó liền tiến vào trạng thái.
Thân hình mảnh khảnh đứng trước máy chiếu, bình tĩnh giải thích những điểm cần chú ý trong phương án triển khai.
Đôi mắt linh động, mi mắt cong cong, ngày thường giống một con hồ ly tinh quái, nhưng giờ phút này, trên người cô lại lộ ra khí thế mạnh mẽ khiến ánh mắt cô cũng nhiễm một tầng cứng cỏi.
Cô đứng ở đó, chính là tiêu điểm của mọi người.
Thần thái phi dương, tự tin mê người…
Dư Việt Hàn ngồi trước máy tính, cách màn hình, nhìn thấy Niên Tiểu Mộ tỏa sáng, con ngươi yêu dã hơi co rụt lại, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
Ngón tay thon dài nhẹ gõ trên mặt bàn, chìm vào suy ngẫm.
Hội nghị kết thúc rất nhanh.
Văn Nhã Đại dẫn theo Niên Tiểu Mộ, tự mình tiễn đoàn người của công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt về, rồi mới quay lại phòng PR.
Trong phòng PR, tất cả mọi người đều tụ tập lại, nhón chân mong chờ.
Vừa thấy các cô xuất hiện, lập tức vây quanh, “Giám đốc Văn, tình hình thế nào? Phương án chúng ta đưa ra, tổng giám đốc Trần có vừa lòng không?”
Tạ Tinh Tinh là người thấp thỏm nhất trong đám người.
Cô ta chắc chắn Niên Tiểu Mộ không hiểu chút gì về ngành PR, một khi báo cáo triển khai xảy ra vấn đề, Niên Tiểu Mộ sẽ không biết làm sao, vì vậy, cô ta mới bày kế này để hãm hại cô. Cô ta muốn tất cả mọi người cảm thấy Niên Tiểu Mộ là sao chổi, chán ghét cô.
Nhưng cô ta thật sự không ngờ được, Niên Tiểu Mộ lại có thể viết ra một bản báo cáo như thế, còn là ở trước mặt mọi người trong phòng quan PR…
Nếu bản báo cáo triển khai này thật sự khiến tổng giám đốc Trần vừa lòng, vậy tất cả những việc cô ta làm hôm này sẽ không phải đánh lên mặt Niên Tiểu Mộ mà là lót đường giúp cô. Không những không thể khiến cô thành sao chổi mà là thành vị cứu tính của phòng quan hệ công chúng!
Nghĩ đến đây, cô ta không thể bình tĩnh nổi.
Cô ta vừa ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt khó coi của Văn Nhã Đại, tia hy vọng lại dấy lên.
Chẳng lẽ, báo cáo của Niên Tiểu Mộ không làm tổng giám đốc Trần hài lòng?
Có phải Niên Tiểu Mộ sẽ bị trách móc một trận không?
Tạ Tinh Tinh thầm nghĩ, cả người đều kích động, chen lên trước, vươn tay bắt lấy tay Văn Nhã Đại.
“Giám đốc, rốt cuộc thế nào? Có gì chị cứ nói thật, không cần cho người nào đó mặt mũi!”
“…” Văn Nhã Đại nghe thấy lời cô ta, sắc mặt càng thêm khó coi.
Văn Nhã Đại đẩy cánh tay cô ta ra, đi đến trước mặt Dư Việt Hàn.
“Tổng giám đốc Trần rất hài lòng với bản báo cáo triển khai của chúng ta, vừa rồi đã xác định, cứ dựa theo phương án này mà tiến hành.”
Nghe vậy, cả phòng PR lập tức vang lên tiếng hoan hô chúc mừng.
Chỉ có Tạ Tinh Tinh sững sờ tại chỗ, nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nghe thấy tiếng đồng nghiệp cười, cô ta cũng cười theo, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc…
Niên Tiểu Mộ đứng ở cửa, đang vui sướng khi tiền thưởng gấp ba sắp bay tới tay.
Vừa ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua Tạ Tinh Tinh, mới nhớ tới mình quên mất một chuyện rất quan trọng!
Cô híp mắt, đi đến bên cạnh Dư Việt Hàn, “Không phải tôi ném hỏng máy tính.”
Phòng PR rất ồn ào.
Mọi người còn đang ăn mừng, rất nhiều người không chú ý tới cô nói gì.
Cô lặp lại một lần, thấy Dư Việt Hàn không phản ứng, cho rằng anh không nghe thấy, liền cao giọng lặp lại một lần nữa.
“Là Tạ Tinh Tinh đẩy máy tính xuống đất trước mặt tôi.”
Lời của cô vừa dứt, phòng PR vừa mới náo nhiệt, bỗng dưng lặng ngắt như tờ.