Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 13: Núi băng cũng có cảm xúc!



Sớm biết thế, anh đã để cô ngã xuống đất rồi, có đau thì mới nhớ lâu được.

Nếu không phải thấy cô cẩn thận chăm sóc Tiểu Lục Lục như thế, cướp cả việc của người giúp việc, thì vừa rồi anh đã trực tiếp bóp chết cô rồi!

Dư Việt Hàn giơ tay bóp trán, nhớ tới nụ hôn bỗng nhiên xảy ra kia, bực bội kéo cà vạt trước ngực.

Chỉ cảm thấy hít thở khó khăn…

Hai lần!

Bị một người phụ nữ ngã lên người đến hai lần, bị cùng một người phụ nữ hôn đến hai lần, loại chuyện này chưa từng xảy ra với anh.

“Cậu chủ, chiếc xe mà cô chủ nhỏ đi khi xảy ra tai nạn thực ra là xe dùng để đón anh. Tôi nghi ngờ, mục tiêu của đối phương không phải cô chủ nhỏ.” Trợ lý không đợi được anh trả lời, lại nhịn không được nhắc nhở.

Nhà họ Dư là gia tộc số một của thành phố H, là tượng trưng của tiền và quyền.

Nhưng trong dòng họ, không hề bình tĩnh giống như người ngoài thấy.

Hơn nữa người thừa kế hợp pháp chính thống chỉ còn lại Dư Việt Hàn.

So sánh với Phương Chân Y, người có bối cảnh đơn giản, thì một người không thể tra được bất cứ tư liệu gì như Niên Tiểu Mộ thật sự quá thần bí… Quá nguy hiểm!

“Anh muốn nói gì?” Dư Việt Hàn xoay người, môi mỏng hé mở.

Khuôn mặt đã khôi phục bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua trợ lý, rơi xuống cửa biệt thự.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, dừng trên sàn nhà, tạo nên một tầng phản quang màu vàng cam, toát lên sự ấm áp.

Trong phòng khách, Niên Tiểu Mộ ôm Tiểu Lục Lục, tự thay băng cho cô bé.

Ánh mắt dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt khiến khuôn mặt thuần khiết của cô càng thêm động lòng người.

Khoảng cách hơi xa nên không nghe thấy cô nói gì.

Chỉ thấy sau khi cô băng bó xong, Tiểu Lục Lục ngồi trước mặt cô, cười đến tít cả mắt, rồi nhào vào lòng cô.

Giây tiếp theo, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt cô một cái…

Dư Việt Hàn mở trừng hai mắt.

Giờ phút này biểu tình trên mặt anh đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung.

Anh chưa từng gặp qua Tiểu Lục Lục thân thiết quá mức như vậy với một người nào khác.

Cô bé thật sự rất thích Niên Tiểu Mộ…

Trợ lý quay lưng về phía biệt thự nên không thấy một màn này, nghe anh hỏi thì thẳng thừng trả lời, không hề cố kỵ điều gì.

“Cậu chủ, để đảm bảo an toàn, Niên Tiểu Mộ không thể ở lại nhà họ Dư.”

“…”

“Cậu chủ, tôi đã hỏi bác sĩ về vết thương của cô chủ nhỏ, chỉ cần một người chăm sóc là được, nhỡ đâu Niên Tiểu Mộ thật sự là người của bên kia phái tới, thì nguy hiểm lắm ạ.”

Dư Việt Hàn khoanh tay trước ngực, đứng đó mà không nói gì.

Nghe trợ lý nói vậy, ánh mắt anh hơi lóe lên một chút, cuối cùng, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua hai người trong phòng khách, xoay người rời đi.



Phòng khách.

“Niên Tiểu Mộ, cô có thể về rồi, buổi tối hôm nay để Phương Chân Y chăm sóc cô chủ nhỏ.” Quản gia đi đến, mở miệng nhắc nhở.

Đi theo sau ông ta là Phương Chân Y, người đã không xuất hiện cả ngày nay.

Cô ta liếc ngang liếc dọc, ánh mắt không hề đặt lên người Tiểu Lục Lục, không thấy Dư Việt Hàn, ánh mắt lộ rõ mất mát.

Ngay sau đó, cô ta quay ra nhìn Niên Tiểu Mộ, tặng cho cô một cái liếc xéo.

Nếu không phải Niên Tiểu Mộ cướp mất cơ hội chăm sóc Tiểu Lục Lục, người cùng anh Hàn một ngày hôm nay sẽ là cô ta!

Cô ta sẽ không phải chờ tới bây giờ mới đến, anh Hàn cũng đã đi rồi…

Nhìn thấy Tiểu Lục Lục luyến tiếc không rời nằm trong ngực Niên Tiểu Mộ, ánh mắt Phương Chân Y càng thêm hung ác.

Không được, vất vả lắm cô ta mới vào được nhà họ Dư, tuyệt đối không thể để Niên Tiểu Mộ cướp mất cơ hội này được!

“Quản gia, tôi có thể có một yêu cầu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.