Dọc đường vệ sĩ muốn cản cô lại, lại phát hiện Dư Việt Hàn đi theo sau cô với khuôn mặt không cảm xúc, họ im lặng nhường đường.
Một đường thông suốt.
Niên Tiểu Mộ vừa lên tầng đã thấy Phương Chân Y đứng ở cửa, vẻ mặt không cam lòng nhìn cô.
Cô ta thật sự không thể ngờ được, cô ta đã hao tốn bao nhiêu tâm trí mới đuổi được cô đi. Nhưng chưa tới một buổi tối, cô lại bị mời trở về.
Vẫn là Dư Việt Hàn tự mình đi mời…
“Niên Tiểu Mộ, cô đừng đắc ý quá sớm!”
“…” Thực ra Niên Tiểu Mộ đang mải lo lắng cho Tiểu Lục Lục nên không để ý đến cô ta, nhưng sau khi nghe cô ta nói, cô dừng lại.
Liếc mắt nhìn cô ta.
“Cô nói thử xem, nếu tôi nói với Dư Việt Hàn, phải đuổi cô đi thì tôi mới đồng ý chăm sóc cho Tiểu Lục Lục, không biết anh ta có đồng ý hay không?”
“Cô dám.” Sắc mặt Phương Chân Y trắng bệch, đáy mắt lướt qua vẻ sợ hãi.
Bây giờ Tiểu Lục Lục sốt cao không giảm, lại cứ khăng khăng đòi Niên Tiểu Mộ chăm sóc.
Ngộ nhỡ cô thật sự…
“Tôi khuyên cô tốt nhất nên dừng tay đi, nếu không, tôi bảo đảm với cô, trước khi tôi rời khỏi nhà họ Dư thì cô sẽ biến mất trước tôi!” Niên Tiểu Mộ bỏ lại câu này, lướt qua Phương Chân Y vào phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chỉ có một bác sĩ trông nom Tiểu Lục Lục.
Vì Tiểu Lục Lục không chịu uống thuốc nên anh ta lo lắng đến mức đi tới đi lui trong phòng.
“Cô là ai… Niên Tiểu Mộ?” Bác sĩ vừa dứt lời, Dư Việt Hàn cũng đi vào phòng.
Tay hơi nhấc lên một chút, tỏ ý muốn anh ta phối hợp.
Niên Tiểu Mộ cũng không chần chờ, đi đến mép giường, vừa đưa tay chuẩn bị sờ trán Tiểu Lục Lục liền phát hiện cô bé vẫn luôn nói mớ.
Cô ghé tai lại gần thì nghe được Tiểu Lục Lục đang gọi cô.
“Chị xinh đẹp...”
Niên Tiểu Mộ sững sờ.
Trái tim cô như bị một đôi tay nhỏ bé bóp chặt, khó chịu đến mức không thở nổi.
Cô ôm cô bé từ trong chăn lên.
“Tiểu Lục Lục ngoan, chị đến rồi đây, em mở mắt nhìn chị đi nào.” Niên Tiểu Mộ dỗ đôi câu, lập tức ngẩng đầu nhìn bác sĩ, “Thuốc hạ sốt đâu?”
Bác sĩ mới kịp phản ứng, liền vội vàng đưa thuốc cho cô.
Tiểu Lục Lục bị sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Lúc bị đánh thức, cái miệng nhỏ nhắn chu ra vì tủi thân, bàn tay nhỏ bé trắng nõn hơi nắm lại, dụi dụi mắt.
Đến khi nhìn thấy rõ được người trước mặt mình là ai, đôi mắt to chớp chớp.
Giống như sợ mình nhìn nhầm, cô bé nhìn chằm chằm Niên Tiểu Mộ một lúc lâu, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, không nói câu nào.
“Tiểu Lục Lục, chị là chị xinh đẹp đây, chị đến thăm em nè.”
Nghe thấy giọng nói của cô, cuối cùng cô bé mới tin mình không nằm mơ, cơ thể mềm mại nhào vào trong ngực cô, “hu hu hu” khóc thành tiếng!
Dùng cả hay tay hai chân ôm lấy cô như sợ cô biến mất.
Mọi người trong phòng nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.
“Chị xinh đẹp không được đi…”
“Được, chị không đi, em đang sốt, uống thuốc trước đã nhé.” Niên Tiểu Mộ chịu đựng cảm giác đau lòng, nhẹ giọng dụ dỗ cô bé con trong ngực.
“Uống thuốc xong chị cũng không đi?”
“Ừ, không đi.” Niên Tiểu Mộ không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Nhận được lời bảo đảm, Tiểu Lục Lục mới chịu buông tay.
Ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, mặc cho Niên Tiểu Mộ mớm thuốc cho mình.
Sau đó dán miếng dán hạ sốt…
Làm xong các biện pháp hạ sốt thì cuối cùng nhiệt độ cũng hạ xuống.
Thân hình cao lớn của Dư Việt vẫn luôn đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm Tiểu Lục Lục đang ngủ ngon lành trong lòng Niên Tiểu Mộ, không hề chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tiểu Lục Lục không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn uống thuốc.