Hộ sĩ rút ống tiêm ra, dặn dò, “Cô Niên, mới hiến máu xong thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi.”
“Đứa bé kia không sao chứ? Tôi có thể đi thăm cô bé được không?” Niên Tiểu Mộ ấn miếng bông trên cánh tay, có chút lo lắng hỏi.
“Chuyện này… Có lẽ cần phải được người nhà bệnh nhân đồng ý mới được.” Hộ sĩ do dự nhìn thoáng qua Niên Tiểu Mộ, muốn nói lại thôi.
Cô ta không chắc chắn được, vì nghe nói đứa bé bị thương có thân phận đặc biệt. Cô bé vừa được đưa vào phòng phẫu thuật không lâu thì đã có một đám vệ sĩ canh gác bên ngoài.
“Đúng rồi, cô Niên, đồ của cô.” Hộ sĩ đặt hộp bánh kem lên trên bàn.
Thấy hộp bánh kem, Niên Tiểu Mộ như nhớ ra điều gì.
Chết rồi! Sao cô lại quên mất chuyện chính chứ?
Niên Tiểu Mộ lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, một tay cầm bánh kem, một tay đỡ lấy cái đầu đang choáng váng của mình, lảo đảo chạy ra ngoài.
Vội vàng chạy khỏi phòng lấy máu, đang định chạy tới thang máy, đột nhiên, từ chỗ ngoặt xuất hiện một bóng người cao lớn, hai người đâm sầm vào nhau.
“A…” Niên Tiểu Mộ theo quan tính bị đẩy lùi về phía sau, cô ngã ngửa ra.
Theo bản năng, Niên Tiểu Mộ vươn tay về phía trước nắm lấy áo của đối phương.
“Roẹt!” Tiếng vải rách vang lên, Niên Tiểu Mộ chỉ kịp nhìn thấy một đôi mắt đen lạnh như băng, liền ngã xuống đất.
Không đợi cô kêu đau, môi người đàn ông liền dán lên môi cô…
Hơi thở xa lạ ập đến, mang theo hormone nam tính mãnh liệt… Còn vị bạc hà có nhàn nhạt.
Nụ hôn đầu tiên của cô… Mất rồi?
Niên Tiểu Mộ đờ ra, bộ óc báo động chết máy tạm thời.
Dư Việt Hàn không ngờ rằng, anh vội vàng tới gặp con gái thì gặp ngay chuyện ngoài ý muốn này, khuôn mặt lạnh lùng trầm xuống, nhanh chóng đứng lên.
Không chút do dự giơ tay lau môi, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Khí thế mạnh mẽ đè ép không khí xung quanh xuống.
“Cậu chủ, anh không sao chứ?” Trợ lý là người duy nhất chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, anh ta hốt hoảng mở miệng.
Ai chẳng biết, Boss nhà anh ta không gần nữ sắc, giờ thì hay rồi, không biết người phụ nữ này nhảy ra từ đâu, vừa xuất hiện đã cướp lấy đôi môi của sếp anh ta.
“…” Giọng nói của người trợ lý kéo Niên Tiểu Mộ trở lại với thực tại.
Anh trai này, người bị va phải là tôi, sao cậu chủ nhà anh có chuyện gì được chứ?
Người có chuyện gì bây giờ phải là cô mới đúng…
Niên Tiểu Mộ đỡ lấy đầu mình, cô đang choáng váng như bị say xe vậy, bất chợt, cô nhìn xuống vào bàn tay trống không của mình, nhớ tới cái gì, cả người rùng mình!
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy hộp bánh kem nằm lăn lóc trên mặt đất, bơ cũng bị bắn ra ngoài…
“Bánh kem của tôi!” Niên Tiểu Mộ xót xa kêu lên, đứng dậy muốn nhặt bánh kem.
Giờ đã chẳng thể nhìn ra hình dáng ban đầu của chiếc bánh kem nữa rồi, trong hộp chỉ còn là một hỗn hợp dính dính…
Lại ngẩng đầu lên, liền thấy người đụng vào cô đang muốn rời khỏi.
“Anh kia, anh chờ một chút!” Niên Tiểu Mộ bỏ lại bánh kem của mình, thở phì phò xông lên cản đường anh.
Nếu không phải anh đột nhiên lao đến đụng phải cô thì cô cũng sẽ không ngã, vậy mà anh chẳng nói tiếng nào đã định bỏ đi.
Vừa thấy rõ mặt người đàn ông, Niên Tiểu Mộ sững sờ tại chỗ.
Đẹp trai… Từ đẹp trai này không thể hình dung hết được vẻ đẹp của anh.
Nhưng sao người này lạnh lùng thế nhỉ, lạnh như khối băng vừa được lấy ra từ hầm băng vậy.
Anh mới chỉ liếc mắt một cái mà cô đã nổi hết cả da gà.
Chỉ một giây thôi, ánh mắt đó đã không đặt trên người cô nữa, anh lướt qua cô rời đi…
“Thưa cô, cậu chủ nhà tôi có chút việc bận, cô muốn bồi thường bao nhiêu thì nói với tôi…” Thoáng thấy vẻ mặt không tốt của Boss nhà mình, trợ lý vội vàng tiến lên.
Từ khi nghe tin con gái mình bị tai nạn xe cộ, Dư Việt Hàn giống như phát điên lao tới bệnh viện, lúc này còn chưa thấy được người đã bị một người phụ nữ xa lạ ngăn cản.
Anh ta thực sự sợ boss nhà mình sẽ giết người!
“Tôi không cần tiền, tôi muốn anh ta xin lỗi tôi!”