Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 66: Giấu Tiểu Mộ Mộ đi đâu rồi?



Niên Tiểu Mộ, “…”

Sao những lời này nghe là lạ thế nào ấy.

Cô ngẩng đầu, thật sự không biết Dư Việt Hàn có tức giận hay không, mím môi, không nói tiếp.

Chủ nhân bữa tiệc mừng thọ, bà cụ Dư đã đến, người dẫn chương trình bắt đầu thông báo mọi người ngồi vào vị trí.

Trợ lý nhìn hai người còn đang tranh chấp, bất chấp mà tiến lên trước, nhắc nhở Dư Việt Hàn, “Cậu chủ, bà cụ đang đợi anh, nếu không đi qua, sợ là bà sẽ lại đây tìm.”

Nghe vậy, Dư Việt Hàn thu lại tầm mắt, ôm Tiểu Lục Lục đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên, quay đầu lại nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đang sững sờ.

Sống lưng Niên Tiểu Mộ chợt lạnh, vội vàng chạy theo…

Người dẫn chương trình tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu, tất cả bóng đèn trong phòng tiệc đều tắt.

Một bóng đèn soi ở lối vào, sau đó, một thân hình cao ngạo lạnh lùng, anh tuấn xuất hiện dưới ngọn đèn.

Khuôn mặt tuấn tú với góc cạnh rõ ràng, đường nét hoàn mỹ, giống như một kiệt tác của thượng đế.

Mắt Dư Việt Hàn khẽ nâng lên, một ánh mắt cũng đủ để nắm toàn cục trong tay.

Ánh mắt anh chậm rãi đảo qua khách khứa trong phòng tiệc, sau đó mới xoay người, đỡ bà cụ Dư đứng ngoài cửa đi vào.

Anh tự mình đỡ bà, đi từng bước dọc theo thảm đỏ, tới phía trung tâm của phòng tiệc.

Tiểu Lục Lục đi theo bên cạnh bà cụ Dư, trong tay còn cầm một quả đào mừng thọ, nho nhỏ đáng yêu, khiến bà cụ Dư mỉm cười liên tục…

Cảnh tượng rất ấm áp khiến người ta hâm mộ.

Niên Tiểu Mộ đứng trong đám người, nhìn thấy một màn này, lại nhìn về phía Dư Việt Hàn, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng không phải loại người quá đỗi lạnh lùng vô tình.

Ít nhất, anh biết quan tâm người nhà của mình.

“Nghe nói lúc nữa có biểu diễn, không biết là quý cô nhà ai có vinh hạnh này…”

“Có thể biểu diễn trong bữa tiệc của nhà họ Dư, ít nhất cũng là tài mạo song toàn…”

“…”

Khi Trình Lai Mỹ theo vệ sĩ đi ra khỏi phòng nghỉ, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Dư Việt Hàn.

Cô ta buồn bực vô cùng, chợt nghe thấy mấy lời bàn luận của khách mời, khuôn mặt u ám chợt sáng bừng lên. Cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý lắm.

Mặc kệ nói như thế nào, điều quan trong lòng, hiện giờ, cô ta vẫn còn ở trong nhà họ Dư.

Nghe nói cha mẹ Dư Việt Hàn mất sớm, là bà cụ Dư tự mình nuôi nấng anh lớn lên.

Trình Tú Lộ trăm phương nghìn kế sắp xếp cho cô ta biển diễn tiết mục trong bữa tiệc mừng thọ, chỉ hy vọng cô ta có thể làm bà cụ Dư vui lòng.

Không nghĩ tới, giờ lại thành cơ hội duy nhất cô ta có thể nắm chắc!

Chỉ cần cô ta biểu hiện xuất sắc, chắc chắn bà cụ Dư sẽ khen cô ta, đến lúc đó, cô ta lại có cơ hội đưa ra yêu cầu, hy vọng có thể ở bên cạnh bà cụ Dư đến cuối tiệc, cứ như vậy, là có thể không bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Dư…

Trình Lai Mỹ nghĩ, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.

Cô ta hơi nâng váy lên, dưới ánh nhìn của mọi người, đi tới phía đàn piano trên sân khấu.

“Mẹ, hôm nay Mỹ Mỹ vì tiệc mừng thọ của mẹ nên chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Mấy ngày nay, mỗi ngày con đều thấy con bé luyện đàn đến đêm, con bé nói phải luyện đến khi mẹ thích thì thôi.” Trình Tú Lộ thấy cháu gái mình xuất hiện, vội vàng nói với bà cụ Dư.

Giọng bà ta cũng không bé, thậm chí có thể nói là rất lớn, cứ như sợ người đang ngồi không biết, người biểu diễn trong bữa tiệc nhà họ Dư chính là cháu gái của bà ta.

“Thật ra trình độ đàn của Mỹ Mỹ đã sớm đạt đến trình độ chuyên nghiệp cấp tám, con bé lại yêu cầu cao hơn, nhất định muốn đã tốt còn phải tốt hơn.”

“Phải không? Xem xem thế nào cũng không tồi.” Bà cụ Dư liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhàn nhạt mở miệng.

Bà giơ tay bảo Dư Việt Hàn tới đỡ bà ngồi xuống.

Mới vừa ngồi vào bàn, liền vỗ vai Dư Việt Hàn một cái, xị mặt nói, “Thằng nhóc thối, cháu dâu bà chọn cho cháu đâu? Cháu giấu Tiểu Mộ Mộ đi đâu rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.