Lập tức bấm ngón tay tính toán, tiền lương ở nhà họ Dư đã cao hơn bên ngoài rất nhiều, giờ còn là tăng gấp đôi…
Ánh mắt Niên Tiểu Mộ tức khắc lấp lánh như sao.
Giống như thấy mình thoát khỏi nợ nần, đi lên con đường sáng sủa rực rỡ của cuộc đời!
Nhưng giây tiếp theo, cả người lại rủ xuống.
Mặc dù cô biết đánh piano, nhưng lâu lắm rồi cô không động chạm đến.
Kho khúc phổ trong đầu trống rỗng, đừng nói bảo cô đánh hay hơn trình độ của Trình Lai Mỹ, hiện tại bảo cô đánh một khúc nhạc hoàn chỉnh, cô cũng không làm được.
Vậy thì làm thế nào để thắng đây?
Niên Tiểu Mộ cúi đầu, muốn nói với Dư Việt Hàn mình không làm được, nhưng anh chưa cho cô cơ hội, đã ra hiệu cho người giúp việc đưa cô lên sân khấu.
Niên Tiểu Mộ đứng lên, dáng vẻ thấy chết không sờn*, nặng nề nện bước, đi tới sân khấu.
Ngồi xuống trước cây đàn piano, nhìn phím đàn đen trắng trước mặt.
Hai tay nắm chặt lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“Một hộ lý thật sự lợi hại hơn nghệ sĩ đàn piano chuyên nghiệp sao?” Có người nhịn không được hài hước nói.
“Nói thật, có lẽ người đang ngồi kia cũng biết đánh piano, nhưng mà khúc nhạc vừa rồi cô Trình đánh có độ khó rất cao, tôi nghĩ điều ông vừa nói là không thể.”
“Tổng giám đốc Trần, ông ủng hộ cô Trình sao?”
“Tôi chỉ phân tích theo thực tế!”
Cả phòng tiệc bắt đầu truyền đến một vài lời nghị luận.
Niên Tiểu Mộ vốn đã rất chột dạ, lúc này cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, đã sắp ngất…
Hít sâu một hơi, bắt buộc mình tập trung tinh thần.
Giây tiếp theo, thấy nhạc phổ Trình Lai Mỹ để lại trên đàn piano, đáy mắt hiện lên một tia sáng, có rồi!
Thời điểm tiếng đàn piano vang lên, nháy mắt mọi người đều sững sờ.
“Cô ta điên rồi sao? Lại dám đánh khúc nhạc giống cháu?” Trình Lai Mỹ lấy lại tinh thần, là người đầu tiên mở miệng.
Trong mắt đều là không dám tin.
Khúc nhạc này có độ khó thế nào, trong lòng cô ta rất rõ ràng.
Đến ngay cả chính cô ta luyện tập suốt một tháng mới dám biểu diễn trước mặt mọi người.
Nhưng dù có là vậy, vừa rồi cô ta vẫn mắc một sai lầm nhỏ, may mà sửa chữa kịp thời. Cô ta chưa từng thấy một ai có trình độ thấp hơn cô ta có thể đàn được nhạc phổ này.
Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý, ngày thường chỉ biết đổi thuốc thay bang, làm sao có thể có thời gian đánh đàn piano!
Chưa luyện qua đã dám đánh khúc nhạc này, chuyện này quả thật không khác gì tự đi tìm đường chết!
Không chỉ Trình Lai Mỹ, đến ngay cả Dư Việt Hàn vẫn luôn ung dung bình thản, nghe thấy khúc nhạc cô đàn, cũng không nhịn được nhíu mày.
Một khúc vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung trên sân khấu.
Niên Tiểu Mộ ngồi trước đàn, ngón tay trắng nõn, giống như một tinh linh tự do nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Ngón tay khéo léo, khúc nhạc êm tai, cùng với vẻ ngoài xinh đẹp thoát tục…
Cô ngồi chỗ đó tựa như một bức tranh đẹp không sao tả xiết, khiến người ta cảm thấy vui tai vui mắt.
Đoạn khó của khúc nhạc còn ở phía sau.
Tiết tấu nhanh chóng, cần người đánh đàn phải hết sức chăm chú.
So sánh với Trình Lai Mỹ có nề nếp, miễn cưỡng đuổi kịp nhạc phổ, thì Niên Tiểu Mộ đánh càng thêm tự do phóng khoáng hơn.
Giống như vẽ ra trước mặt mọi người một bức tranh, trong bức tranh có một tinh linh đang khiêu vũ theo âm nhạc.
Duy mĩ, động lòng người…
Cả phòng tiệc im ắng.
Mấy lời bàn tán vừa rồi bất tri bất giác biến mất.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn không chớp mắt Niên Tiểu Mộ trên sân khấu, nhìn theo chuyển động tay của cô, giống như trái tim đều bị khúc nhạc của cô bóp nghẹn.
Vô thức trầm mê theo tiếng nhạc của cô, cảm thụ niềm vui và nỗi buồn trong một thế giới khác…