Không biết có phải bị lời nói của Tiểu Lục Lục ảnh hưởng hay không mà cô nhìn chằm chằm vào môi anh, không tự giác xuất thần.
Dư Việt Hàn cũng cảm thấy bất ngờ.
Ngoài ý muốn nghe Tiểu Lục Lục nói như vậy, anh cũng quên mất mình nên có động tác gì.
Cứ như vậy, anh nhìn chằm chằm chỗ bị Tiểu Lục Lục hôn trên gương mặt cô.
Hình như cô thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng, càng lúc càng hồng, như sắp chảy máu…
Không khí ái muội, lặng lẽ lan tỏa ra xung quanh.
Giữa bầu không khí kỳ lạ, trợ lý bỗng nhiên đến gần, “Cậu chủ, đã đến giờ khiêu vũ mở màn, dựa theo yêu cầu của anh, bạn nhảy chính là vũ công chuyên nghiệp …”
Trong đầu, hiện lên hình ảnh Niên Tiểu Mộ đánh đàn trên sân khấu.
Dùng từ kinh diễm, đã không đủ để hình dung được những gì mà anh cảm nhận về cô.
Hiện giờ anh rất hiếu kì, rốt cuộc thì cô còn có bao nhiêu bí mật nữa.
Dư Việt Hàn vươn tay vuốt phẳng tây trang trên người mình một chút, thong dong đứng lên, chìa tay ra trước mặt Niên Tiểu Mộ.
“Cô nhảy với tôi.”
“…”
Niên Tiểu Mộ nhìn cánh tay đột nhiên đưa đến trước mặt mình, hoảng hốt đến nỗi suýt chút nữa ôm chặt Tiểu Lục Lục đến mức khiến cô bé bẹp dí trong lòng mình!
Khen thưởng đâu?
Vì sao đột nhiên biến thành trừng phạt?
Đừng nói cái gọi là khen thưởng của anh chính là khiêu vũ cùng cô, vậy không bằng hôn cô một cái đi…
Phì phì! Sao lại nghĩ như Tiểu Lục Lục chứ?
Còn không bằng không có gì hết!
Chờ cô lấy lại tinh thần, lập tức đứng thẳng người, thái độ vô cùng nghiêm túc, “Cậu chủ, tôi thật sự không…”
“Nhảy một điệu, thêm một tháng tiền thưởng.”
“…” Không thể khom lưng uốn gối trước đồng tiền, tuy rằng cô rất muốn.
“Hai tháng tiền thưởng.” Dư Việt Hàn như nhận ra sự do dự trên mặt cô, khóe miệng cong lên, lại chậm rãi nói.
“…” Cô thiếu tiền, rất thiếu, nhưng nếu chỉ vậy mà đáp ứng rồi, có mất hình tượng hay không?
“Ba tháng tiền thưởng, nếu cô không muốn…”
“Đồng ý! Tôi đồng ý!” Niên Tiểu Mộ đột nhiên đứng lên, không hề nghĩ ngợi nói ngay.