Lúc đầu Niên Tiểu Mộ còn vô cùng khẩn trương, nhưng chỉ mất không đến ba giây hoang mang thì cô đã tiến vào trạng thái.
Cô bước theo anh, đuổi kịp tiếng nhạc.
Nhất cử nhất động, đều lộ ra phong thái ưu nhã.
Kinh diễm khiến người khác không thể dời mắt.
Cánh tay Dư Việt Hàn ôm eo cô lặng lẽ buộc chặt, rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay của cô.
Cô có vẻ rất hưng phấn, theo tiết tấu âm nhạc, khóe miệng bắt đầu lộ ra nụ cười.
Một nụ cười vô cùng đơn thuần, có hơi ngây ngốc, thật giống một đứa bé.
Chẳng qua cách khiêu vũ của cô lại không giống lần đầu tiên khiêu vũ…
Có lẽ ngay cả cô còn không ý thức được, anh chỉ dạy cô những bước nhảy cơ bản, nhưng động tác hiện giờ cô đang nhảy đã vượt qua nội dung anh hướng dẫn.
Đặc biệt là động tác xoay tròn vừa rồi, anh thậm chí còn không kịp nhắc nhở cô, cô đã hoàn thành xuất sắc.
Anh rõ ràng còn nắm tay cô, lại có cảm giác như cô đã thoát khỏi sự khống chế của mình…
Rốt cuộc là cô đang cố ý che giấu điều gì, hay là thật sự tài năng hơn người?
Ánh mắt Dư Việt Hàn lóe lên, không nghĩ đến những chuyện kia nữa, anh nắm chặt tay cô, tập trung nhảy cùng cô.
Vũ điệu mở màn, chính là điệu waltz.
Đó là một sự kết hợp giữa điệu waltz chậm và waltz nhanh, lúc đầu thong thả, đến đoạn giữa dần dần nhanh hơn, tiết tấu và sự phối hợp của hai người đều vô cùng ăn ý.
Lúc đầu Niên Tiểu Mộ còn có chút trúc trắc, đến lúc sau đã hoàn toàn lột xác thành một người khác.
Dưới sự dẫn dắt của Dư Việt Hàn, cô giống như một vũ công chuyên nghiệp, không ngừng xoay tròn giữa sân khấu…
Làn váy trắng muốt tung bay giữa không trung.
Dáng nhảy mê người, dẫn tới tiếng vỗ tay vang dội của tất cả mọi người.
Đến khi hai người dừng lại, không khí ở sảnh tiệc đã sắp bùng nổ.
Tất cả mọi người đều đặt ly rượu xuống, đứng lên, nhiệt tình vỗ tay.
“Quá xuất sắc!”
“Như hai mà một vậy, quá đẹp!”
“Tôi cũng muốn được khiêu vũ với anh Hàn…”
“…”
Giữa sân khấu, thân hình mảnh khảnh của Niên Tiểu Mộ còn dựa vào lòng anh, vài sợi tóc bết lại vì dính mồ hôi.
Anh vẫn còn nắm chặt tay cô, cánh tay vòng trên eo cô cũng không dời đi.
Tiếng hít thở của hai người hơi gấp gáp.
Trái tim đập thình thịch, có vẻ mãnh liệt hơn thường ngày.
“Cậu chủ, biểu hiện của tôi không tệ chứ?” Niên Tiểu Mộ nghe mọi người khen ngợi, cô hoàn hồn, vui sướng ngẩng đầu hỏi.
Thấy sắc mặt anh không thích hợp, theo bản năng cô định lùi ra sau, nhưng cánh tay anh ôm cô lại không chịu buông.
Giữ chặt người cô trong lòng mình.
Anh hơi rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
Ánh mắt sắc bén khiến người cô đều nổi da gà.
Cô nhảy tệ lắm sao?
Không đúng, rõ ràng mọi người đều đang khen ngợi hai người họ, làm sao tệ được?
Nhưng sao anh lại có vẻ không vừa lòng? Chẳng lẽ là chuẩn bị đổi ý, không thưởng cho cô nữa?
Nếu thế thì việc cô bỏ công sức ra nhảy nãy giờ công cốc sao? Lỗ vốn ư?
“Cậu chủ, tuy rằng… Có thể… Có lẽ… Biểu hiện của tôi không tốt lắm, nhưng ít nhất tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, làm người thì phải giữ lời hứa đúng không…” Niên Tiểu Mộ vắt hết óc nghĩ cách dùng từ, uyển chuyển nhắc nhở anh chuyện tiền thưởng.
Còn chưa kịp nói xong, cánh tay anh ôm cô bỗng nhiên buông lỏng.
Chợt, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã xoay người đi.
“Cậu chủ…”
Ném bạn nhảy lại trên sân khấu, còn mình thì bỏ đi, phong độ của anh đâu!