Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em
Có vẻ cô rất thích nằm trong lòng người khác, đặc biệt là lúc ngủ.
Chỉ cần có người tới gần cô, cô sẽ giống như đứa bé, thiếu cảm giác an toàn muốn được ôm.
Không đợi anh đẩy cô ra, cô đã chui vào lòng anh tìm được vị trí thoải mái nhất, chôn đầu vào trong đó.
Bộ dạng ngủ say vô cùng đơn thuần vô hại.
Dư Việt Hàn vươn tay, lại dừng lại giữa không trung.
Anh nhìn nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng cũng không đẩy cô ra, để mặc cô ôm mình, thật lâu sau, vẫn duy trì một tư thế, không động đậy.
Trong đầu, từng hình ảnh của cô từ lúc cô tiến vào biệt thự nhà họ Dư hiện lên.
Nói cô không có vấn đề gì, thì bối cảnh tư liệu của cô trống rỗng.
Ngay cả biểu hiện của cô, cũng khiến người khác không thể nắm bắt được.
Nhưng nếu nói cô nằm vùng, thì sự quan tâm của cô đối với Tiểu Lục Lục lại không phải là giả.
Còn có dáng vẻ hiện tại của cô…
Dư Việt Hàn rũ mắt nhìn chằm chằm dáng vẻ cô ôm mình ngủ, nhíu chặt mày.
Nếu cô thật sự nằm vùng, anh sẽ giúp chủ nhân của cô đánh chết cô!
Dư Việt Hàn vươn tay bóp trán, không để mình lại suy nghĩ những chuyện rối rắm không có ý nghĩa, anh bế cô lên, xoay người ra khỏi phòng.
“Cậu chủ…” Quản gia vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, thấy anh đi ra, vừa định tiến lên, liền thấy Niên Tiểu Mộ trong lòng anh.
Sắc mặt kinh hãi!
“Niên Tiểu Mộ, cô dám để cho cậu chủ bế cô…” Quản gia còn chưa rống xong, đã bị một ánh mắt lạnh lẽo trừng đến phải ngậm miệng.
Ông ta khẽ nhếch miệng, nhìn Dư Việt Hàn bế Niên Tiểu Mộ, đi vào phòng ngủ của cô.
Ông ta vươn tay véo gương mặt già của mình.
Ông ta hầu hạ cậu chủ đã nhiều năm, từ khi nào cậu chủ lại đối xử với phụ nữ dịu dàng như vậy mà ông ta lại không biết?
Phòng của Niên Tiểu Mộ ở ngay cạnh phòng của Tiểu Lục Lục.
Dư Việt Hàn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô còn không cao hứng bĩu môi, giống như không hài lòng rời khỏi lồng ngực ấm áp của anh.
Cô vươn tay níu lấy vạt áo anh, không chịu buông tay.
Anh nheo mắt, nhẹ nhàng kéo tay cô ra, giây tiếp theo, liền thấy cô xoay người một cái, lăn đến mép giường, vươn tay ôm lấy đùi anh…
Thân thể anh cứng đờ!
Vừa định đẩy cô ra, liền phát hiện cô thoải mái cọ đầu mình lên đùi anh, giống như con mèo con chờ chủ nhân vuốt ve.
“…”
Tư thế ngủ của cô,còn có thể tệ hơn chút nữa không?
Cô có biết động tác này đối với đàn ông mà nói có nghĩa gì hay không?
Dư Việt Hàn nhìn người phụ nữ ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết mình đang làm chuyện tốt gì, anh khẽ cắn môi, mới xoay người lại kéo tay cô ra.
Kéo mấy cái, vẫn không kéo ra, anh nhịn không được gầm nhẹ.
“Niên Tiểu Mộ, buông tay!”
Nghe anh nói, cô buông tay ra, cả người lăn mấy vòng, lập tức lăn đến mép giường bên kia, cuộn tròn thành một khối.
Anh ngẩn người, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Giây tiếp theo, lại nghe thấy cô vô thức lầm bầm.
“Khối băng đáng ghét… Không ai yêu…”
Dư Việt Hàn, “…”!!
Có phải cô giả vờ ngủ để nói đểu anh không?
Lồng ngực Dư Việt Hàn lên lên xuống xuống, anh hít sâu rất nhiều lần, mới khiến cảm xúc của mình bình tĩnh lại.
Nếu không chắc anh đã bóp chết cô trong lúc ngủ mơ rồi.
Anh trừng mắt nhìn cô, cuối cùng vẫn không nhịn được giúp cô đắp chăn đàng hoàng, mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Mới vừa định bước đi, anh thoáng thấy có thứ gì trên bàn, bước chân bỗng dưng dừng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía quyển sổ nhật ký vẫn còn đang mở.
Ma xui quỷ khiến anh đến gần, vươn tay cầm lên.
Chữ viết thanh tú của con gái đập vào mắt anh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.