Niên Tiểu Mộ mờ mịt nhìn quản gia, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, “Quản gia, ông đang nói tôi sao?”
“Đương nhiên là cô rồi! Cô nói xem, sao cô có thể để cậu chủ… Để cậu chủ…” Quản gia như bị tức đến choáng váng, có một câu cũng nói không trôi chảy, một hồi sau, mới vươn tay vỗ trán mình, như bị chọc giận đến sắp ngất đi.
Niên Tiểu Mộ vội vàng tiến lên đỡ ông ta.
“Quản gia, ông có sao không?”
Cô đã làm gì với Dư Việt Hàn mà khiến quản gia tức đến như vậy?
Theo lý thuyết, cô thầm nói xấu anh trong đầu, quản gia không có khả năng biết mới phải.
“Quản gia, rốt cuộc tôi đã làm gì? Tốt xấu gì ông cũng phải để tôi chết được minh bạch chứ?” Niên Tiểu Mộ nói, ánh mắt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
“Cô còn không biết xấu hổ hỏi tôi? Đêm qua cô về phòng mình như thế nào, trong lòng cô không rõ sao?” Quản gia nâng cánh tay, ngón tay tức giận đến phát run.
“Tôi nói cho cô biết, cô hãy cảm thấy may mắn vì mình mạng lớn đi, cho tới bây giờ tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu chủ chủ động bế bất kỳ người phụ nữ nào!”
Không nửa đường vứt cô vào sọt rác đã là kỳ tích rồi!
Niên Tiểu Mộ, “…”
Đêm qua, là Dư Việt Hàn bế cô về phòng?
“Nhà họ Dư mời cô tới là để cô chăm sóc cho cô chủ nhỏ, thân phận cậu chủ tôn quý, làm sao cô có thể để cậu ấy chăm sóc cho cô…” Quản gia là người cổ hủ, không ngừng lải nhải.
Niên Tiểu Mộ lại chẳng nghe lọt từ nào.
Trong đầu đều là câu nói vừa rồi của ông ta: Cho tới bây giờ tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu chủ chủ động ôm bất kỳ người phụ nữ nào.
Cô vẫn luôn không nghĩ ra, đêm qua mình trở lại phòng như thế nào.
Sao lại là anh chứ?
Toàn bộ biệt thự nhà họ Dư, người ghét cô nhất, không phải anh sao?
Anh hẳn là nên tát một cái cho cô tỉnh ngủ, sau đó mắng cô không chăm sóc cẩn thận cho Tiểu Lục Lục, chứ sao lại ôm cô…
Niên Tiểu Mộ choáng váng, bước đi một cách máy móc về phía phòng ăn.
Bên tai đều là lời nhắc nhở của quản gia, “Cậu chủ đang ăn sáng với cô chủ, tôi nói cho cô biết, đừng làm càn trước mặt cậu chủ!”
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Dư Việt Hàn ngồi ở trước bàn ăn.
Gương mặt lạnh lùng hơi cúi xuống, đang ưu nhã dùng bữa sáng.
Cả người cô cứng đờ.
Tưởng tượng đến ngày hôm qua cô làm anh bực bội cả buổi tối, mà anh còn bế cô về phòng, trong lòng cô có chút chột dạ.
Phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn về phía cô, cô lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, “Cậu chủ, chào buổi sáng.”
Dư Việt Hàn nhàn nhạt liếc cô, sau đó tỏ ra như không thấy cô, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.
Niên Tiểu Mộ, “…”
Cô có nên nói một tiếng cảm ơn hay không?
Hay là dứt khoát giả bộ như không biết gì hết?
“Chị xinh đẹp, đây là bữa sáng của chị, giống hệt của cha luôn!” Tiểu Lục Lục chỉ vào một phần ăn khác trên bàn, vui vẻ nói với cô.
Vừa dứt lời, Dư Việt Hàn liền đút một cái bánh mì vào miệng cô bé.
Cái miệng nhỏ bị nhét đầy, cô bé chỉ có thể sốt ruột vẫy tay với Niên Tiểu Mộ.
Niên Tiểu Mộ hạ quyết tâm, đi lên phía trước, “Cậu chủ, đêm qua…”
“Két…”Dao cắt chân giò hun khói của Dư Việt Hàn bị lệch qua một bên, tạo nên âm thanh chói tai trên cái đĩa.
“…” Niên Tiểu Mộ đang nói, chợt dừng lại.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, lại nhìn cái đĩa suýt nữa bị anh cắt thành hai nửa, cô nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh căm căm.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác, thứ suýt nữa bị cắt thành hai nửa không phải cái đĩa mà là cổ cô!
Giây tiếp theo, liền thấy Dư Việt Hàn ném dao ăn qua một bên, anh nhướng mày liếc nhìn cô, “Có việc gì?”