Có nghĩa là, vừa rồi cô mắng ánh không có mắt nhìn người, anh đều nghe thấy?
Chỉ trong ngắn ngủi một giây mà trong đầu Niên Tiểu Mộ đã hiện lên cả trăm phương án chạy trối chết.
Nhưng đến lúc muốn thực thi thì hai chân lại nặng như chì, có làm sao cũng không nhấc chân lên được, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh từng bước từng bước một tiến về phía cô.
Đôi mắt đen và lạnh lẽo như mắt chim ưng nhìn lướt qua người cô.
Chủ động xin lỗi trước?
Hay là đánh chết cũng không chịu thừa nhận?
Ngay khi Niên Tiểu Mộ định mở miệng, Dư Việt Hàn lại thản nhiên dời mắt, đi lướt qua cô.
Phù…
Thì ra chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Không đợi cô thầm cảm thấy may mắn trong lòng xong thì lại thấy anh đi đến cửa biệt thự rồi dừng bước.
Anh không quay đầu, dặn dò quản gia, “Hộ lý Niên đang rảnh rỗi quá, ông đi hỏi thử xem có ai trong biệt thự thấy không thoải mái ở đâu, bảo họ tập trung lại cho cô ấy khám xem thế nào.”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Biết ngay mà, sao người đàn ông đã xấu bụng lại thù dai kia có thể bỏ qua cho cô chứ!
Lấy việc công trả thù riêng mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Niên Tiểu Mộ vừa định kháng nghị, Dư Việt Hàn đã ra khỏi biệt thự, lên xe.
Cửa xe đóng lại, xe chậm rãi rời khỏi.
Xe chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Dư.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ở cửa biệt thự kia nữa, Dư Việt Hàn mới hơi ngẩng đầu, đôi mắt vốn tràn đầy lửa giận lại đong đầy ý cười.
Ngay cả khóe môi của anh cũng hơi cong lên.
Trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ tức giận của cô.
Rõ ràng là không phục lại chột dạ không dám cùng anh lý luận.
Trợ lý ở phía trước lái xe, thấy anh cười, sợ tới mức nắm chặt tay lái, “Cậu chủ, hôm nay tâm tình anh tốt lắm sao?”
Nghe vậy, khóe miệng vừa mới nhếch lên của Dư Việt Hàn liền cứng đờ.
Ngay sau đó, anh híp mắt lại, lạnh lùng liếc trợ lý một cái.
Trợ lý vô cùng hối hận, thật sự rất muốn tự vả cho mình một cái.
Ăn no rửng mỡ mà tìm việc à? Lắm miệng cái gì chứ?
“Cậu chủ, chẳng phải anh từng nói để Phương Chân Y ở lại vì cô ta có tác dụng, nhưng sao giờ lại đuổi cô ta đi ạ?” Trợ lý nghi hoặc, hỏi.
“…” Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Dư Việt Hàn xẹt qua một tia sáng lạnh.
Trong đầu, hiện ra vài thứ được ghi trên nhật ký của Niên Tiểu Mộ.
Mặc kệ cô có thân phận gì, nhưng cô thật sự hết lòng chăm sóc Tiểu Lục Lục.
Anh vốn cho là sau khi biết anh đuổi Phương Chân Y đi, cô sẽ vui vẻ, không ngờ lại nghe thấy người nào đó châm chọc anh.
Dư Việt Hàn nhíu mày, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, cầm lấy một phần văn kiện, bắt đầu phê duyệt.
…
Biệt thự nhà họ Dư.
Là một quản gia giỏi là phải làm tốt mọi nhiệm vụ mà chủ giao. Quản gia thật sự đi hỏi tất cả mọi người về tình trạng sức khỏe của họ. Sau đó, ông ta tập trung tất cả nhưng người bị bệnh, nhất là những người bị vết thương hở cần xử lý và băng bó đến cho Niên Tiểu Mộ kiểm tra.
Niên Tiểu Mộ bận rộn từ sáng đến tối, vất vả hơn cả khi đi làm từ thiện.
Trời chưa tối mà cô đã nằm bẹp trên ghế sofa, ngay cả động cũng không muốn động.
“Quản gia, còn tới thêm người nào nữa thì ông trực tiếp đưa tôi đi bệnh viện đi…”
Niên Tiểu Mộ có sức mà không có lực nói.
Trong lòng yên lặng cầm kim đâm chọc vào hình nhân Dư Việt Hàn.
Tên khốn kiếp!
Cô chỉ nói đểu anh một câu thôi mà anh lại hành hạ cô cả một ngày!
Cũng may Tiểu Lục Lục rất ngoan, thấy cô vất vả, không chỉ không cáu kỉnh mà còn rót nước cho cô uống, nếu không cô chết khô rồi.
“Cậu chủ!” Ngoài cửa vang lên tiếng chào cung kính.
Thần kinh Niên Tiểu Mộ run lên, lăn mình một cái khỏi sofa, không nói hai lời chạy về phòng mình.
“Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Người cô dán sát lấy ván cửa, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.