Sau một loạt kiểm tra cùng uống thuốc, tình huống của Dư Việt Hàn mới ổn định lại.
“Anh Hàn, sau khi dược hiệu hết thì anh sẽ có cảm giác mệt mỏi và vô lực, anh nên nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày. Về cơ bản là sẽ không có chuyện gì nữa.” Bác sĩ đứng dậy, tháo ống nghe ra, cung kính nói.
Nghe vậy, ánh mắt Dư Việt Hàn khẽ nâng lên, nhìn thoáng qua Niên Tiểu Mộ ở trong góc phòng.
“Xem cho cô ấy đi.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như gió thoảng qua tai.
Bác sĩ gia đình lại ngây ra vài giây, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay tai có vấn đề không.
Từ trước tới nay cậu chủ chưa bao giờ quan tâm tới bất cứ người phụ nữ nào…
Hiện tại lại bảo anh ta khám bệnh cho một phụ nữ, xem ra anh rất lo lắng cho người phụ nữ này.
Ánh mắt vị bác sĩ lộ rõ kinh ngạc.
“Tôi không sao, tôi vào phòng muộn.” Niên Tiểu Mộ vừa nhìn thấy bác sĩ đi về phía mình, liền vội mở miệng giải thích.
Nhưng thoáng thấy Dư Việt Hàn nhíu mày cô đành từ bỏ giãy giụa, để mặc bác sĩ kiểm tra.
“Cô Niên không sao, chỉ cần uống nhiều nước và nghỉ ngơi một chút là được.”, Bác sĩ gia đình cực kỳ khách khí nói, “Lần này cũng may là phát hiện sớm, đúng lúc mở cửa sổ để thông gió.”
Bác sĩ nói xong liền xoay người thu dọn hòm thuốc.
Thấy Dư Việt Hàn không có dặn dò nào khác, liền xách hòm thuốc rời đi.
Quản gia tiễn bác sĩ ra ngoài.
“Cậu chủ, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa…” Niên Tiểu Mộ vừa định nói cô cũng ra ngoài, nhưng chưa kịp nói xong liền nghe thấy giọng nói từ tính của anh.
“Cô tính bỏ lại tôi một mình?”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Cái gì mà bỏ lại anh một mình chứ?
Nói cứ như thể cô là kẻ bội tình bạc nghĩa không bằng, rõ ràng bọn họ còn chưa xảy ra chuyện gì.
Cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là cô chịu thiệt!
Niên Tiểu Mộ oán thầm trong lòng xong, ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, anh suy yếu tựa vào đầu giường, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nhất là khi nhìn thấy vết thương trên khóe miệng anh…
Trong đầu liền hiện lên lúc bác sĩ hỏi, “Cậu chủ, môi của cậu làm sao vậy?”
“Mèo nuôi trong nhà không ngoan, không cẩn thận bị cắn ấy mà.” Giọng anh rất trầm lại còn khàn khàn, vô cùng quyến rũ.
Lúc anh nói những lời này đôi mắt sâu thăm thẳm còn nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
Lúc ấy mặt cô đỏ bừng vì không dám thở mạnh, sợ bị người phát hiện cô chính là con mèo không ngoan kia!
Lúc nghe thấy bác sĩ hỏi anh có cần tiêm một mũi phòng uốn ván không, cô suýt nữa không nhịn được mà vùi đầu vào ghế sofa, giả bộ không nghe thấy gì hết.
Vậy mà anh còn nghiêm trang trả lời một cậu, “Không cần, con mèo này không giống những con mèo khác.”
Lúc ấy, cô căn bản chẳng dám ngẩng đầu nhìn mặt bác sĩ xem anh ta phản ứng thế nào.
Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự ước gì mình có một lọ thuốc câm trong tay để Dư Việt Hàn câm luôn cho rồi.
Niên Tiểu Mộ lắc đầu, không muốn để bản thân miên man suy nghĩ nữa, ngẩng đầu, “Bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi, tôi ở chỗ này sẽ gây ảnh hưởng đến anh.”
“Rót cho tôi ly nước.” Anh lười biếng nâng mắt, nói một câu.
“…” Vậy ra, anh coi câu nói vừa rồi của cô là không khí hả?
Niên Tiểu Mộ khẽ cắn môi, không đi được, chỉ có thể đi rót nước cho anh.
Thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, theo bản năng lấy khăn lau mồ hôi cho anh, “Anh nóng à? Tôi giúp anh bật điều hòa nhé?”
Cô cách anh rất gần.
Trên người truyền đến hương thơm nhàn nhạt, không ngừng xâm chiếm không khí quanh anh.
Lúc khom lưng lau mồ hôi cho anh, đôi môi anh đào liền bày ra trước mắt…
Dư Việt Hàn nhíu mày, chỉ cảm thấy tác dụng của thuốc vừa biến mất lại nổi lên.