Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 87: Cô đang ra lệnh cho tôi?



“Niên Tiểu Mộ, cách xa tôi một chút.” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, rất gợi cảm.

Nghe anh nói thế, Niên Tiểu Mộ ngây ra.

Kinh ngạc nhìn anh.

Tính tình người này quả thực không phải chỉ ở mức vui buồn thất thường thông thường!

Niên Tiểu Mộ vứt khăn tay vào trong thùng rác, không chỉ không rời đi mà còn cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, sau đó vươn tay về phía anh.

“Nâng đầu lên một chút, hạ thấp gối đầu xuống, như vậy ngủ mới thoải mái.”

Cô là hộ lý, bỏ qua thành kiến với Dư Việt Hàn, chăm sóc người bệnh là sở trường của cô.

Thấy anh thất thần, tay cô liền dùng sức, rút chiếc gối ở dưới đầu anh ra.

Bị anh trừng mắt nhìn cũng không sao cả, cô nhún vai.

Cô chính là người như vậy, người khác khách khí với cô, cô cũng sẽ khách khí với họ.

Còn nếu có người cố tình gây sự, cô chỉ có thể càng hung dữ hơn người nọ mà thôi!

“Không phải muốn uống nước à, uống hết nước trong ly đi.” Cô cầm ly nước, đưa tới bên môi anh.

Tình huống hiện tại của anh, uống nhiều nước mới giúp cho thuốc trong người mau bị bài tiết ra ngoài.

“Cô đang ra lệnh cho tôi?” Dư Việt Hàn nhíu mày, thanh âm trầm xuống.

Anh lớn từng này, lần đầu tiên có người dám ra lệnh cho anh, hơn nữa còn là phụ nữ.

“Bớt kiêu căng đi, sinh bệnh thì phải biết nghe lời, ít nói mới ít chịu khổ.” Niên Tiểu Mộ đưa ly nước tới gần miệng anh, ra vẻ tôi biết hiện tại anh không có sức lực, trừng tôi cũng vô dụng.

Dư Việt Hàn, “…”

Được, được lắm, cô tốt nhất nên cầu nguyện, đừng để anh khôi phục quá nhanh!

Đôi mắt đen nhíu lại, chợt, nhàn nhạt mở miệng, “Môi tôi bị người ta cắn rách, không tiện uống nước.”

“…”

Có tin là cô sẽ hắt cả ly nước này vào mặt anh không?

Niên Tiểu Mộ bị nghẹn, không nói nên lời.

Trong đầu hiện lên nụ hôn khiến người ta xấu hổ kia, suýt nữa là bọn họ đã…

Đồ lưu manh, anh còn dám nói ra!

Hai má bỗng nóng bừng, cô đặt ly nước xuống, trợn mắt nhìn anh, sau đó mới đi tìm ống hút.

Cũng không biết Phương Chân Y tìm được thuốc này ở đâu, tác dụng rất mạnh.

Một hồi lăn qua lộn lại thì tác dụng của thuốc kia mới biến mất, người vẫn luôn mạnh mẽ như Dư Việt Hàn cũng mệt mỏi mà cảm thấy buồn ngủ.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Dư Việt Hàn?”

“Dư Việt Hàn?”

Niên Tiểu Mộ đứng ở bên cạnh giường thử gọi anh hai tiếng.

Thấy anh không có phản ứng, giơ tay quơ quơ trước mắt anh.

Cuối cùng cũng ngủ rồi.

Trái tim lơ lửng của cô rốt cuộc cũng có thể đặt xuống. Cô vui vẻ đứng dậy, xoay người định rời khỏi phòng.

Mới vừa đi tới cửa, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua.

Lúc anh ngủ, khí thế lạnh lùng tôn quý bớt đi không ít, gương mặt đẹp trai, bởi vì suy yếu mà có chút tái nhợt, lại trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhìn anh như vậy, thật ra cũng không đến nỗi khiến người ta chán ghét.

Cô chẹp chẹp mấy tiếng rồi quay trở lại đắp chăn cho anh.

Kéo rèm xuống, xoay người rời đi.

Mới vừa đi xuống tầng, liền nghe thấy tiếng khóc trong phòng trẻ em.

Cô giật mình, lúc này mới nhớ tới, cô chăm sóc Dư Việt Hàn cả đêm, lại quên mất Tiểu Lục Lục!

Lấy lại tinh thần, vội vàng cất bước đi tới, cẩn thận mở cửa phòng.

Hình như Tiểu Lục Lục vừa mới ngủ dậy, có vẻ như cô bé vẫn còn buồn ngủ, cô bé ngồi trên giường, dùng tay dụi mắt.

Thấy cô đến, cất giọng ngọt ngào làm nũng, “Chị xinh đẹp, bế bế…”

Trái tim Niên Tiểu Mộ mềm nhũn, vội vàng đẩy cửa đi vào, bế cô bé lên, “Trời vừa sáng, còn sớm lắm, em ngủ thêm một lát nhé?”

Tiểu Lục Lục cực kỳ nghe lời nhắm hai mắt lại.

Bàn tay trắng noãn nắm chặt vạt áo của cô, như sợ cô sẽ đi mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.