Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em

Chương 98: Đường nét hàng lông mày giống nhau



Nhà họ Văn cũng là một dòng dõi có địa vị không tồi. Cô ta là một phụ nữ tài giỏi, từng tốt nghiệp đại học với bằng xuất sắc.

Cô ta thực sự có năng lực khá cao trong lĩnh vực PR và tuyên truyền.

Hình tượng cá nhân thì càng không có gì để bắt bẻ.

Cô ta chỉ đứng đó thôi cũng đủ thu hút ánh mắt người khác vì có khí chất không tầm thường, hơn nữa cô ta còn là người khéo đưa đẩy, biết tiến thối.

Những dự án mà do cô ta phụ trách rất ít khi xuất hiện sơ suất, ở tập đoàn Dư thị, cô ta được công nhận là nữ cường nhân.

Chính vì vậy nên Dư Việt Hàn mới khách khí với cô ta hơn người khác một chút.

Văn Nhã Đại hơi nheo mắt lại, không hề bỏ lỡ ánh nhìn tán thưởng trong đôi mắt anh, đưa kế hoạch hợp tác cho anh, “Tất cả nội dung đều có ở bên trong, tôi cần mười lăm phút để báo cáo lại cho anh.”

“…” Dư Việt Hàn không đồng ý ngay lập tức, mà là quay đầu, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ ở sau anh.

Lúc này, Văn Nhã Đại mới chú ý tới trong phòng làm việc của anh còn có một người phụ nữ khác.

Hơn nữa còn là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp.

Lông mày không cần phải vẽ mà vẫn rất đen và đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lấp lánh như biết nói.

Người phụ nữ này không đẹp theo kiểu diễm lệ mà mang vẻ đẹp trong sáng xuất trần.

Đẹp đến mức khiến người ta một khi liếc mắt nhìn là không rời mắt được…

Văn Nhã Đại nheo hai mắt lại, “Vị này chính là?”

“Cô đưa Tiểu Lục Lục đi ăn trước đi, gọi đồ ăn rồi chờ tôi đến.” Dư Việt Hàn không trả lời vấn đề của cô ta mà nói với Niên Tiểu Mộ.

Đồng thời, bảo trợ lý đưa cô cùng Tiểu Lục Lục đi.

Hành động này của anh khiến Văn Nhã Đại ngây ra.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Dư Việt Hàn chỉ quan tâm tới con gái của mình, anh chưa từng tỏ ra quan tâm tới bất cứ người phụ nữ nào khác.

Có mười lăm phút mà anh cũng không nỡ để người phụ nữ đó chờ, còn bảo người đưa họ đi trước.

Văn Nhã Đại nhìn bóng lưng của Niên Tiểu Mộ, cô ta nhíu mày lại nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục như thường.

Cô ta nhìn về phía Dư Việt Hàn, “Đây là dự án hợp tác mới, tôi để phương án chi tiết trong văn phòng của tôi, để tôi đi lấy.”

“Được.” Dư Việt Hàn nhận lấy tập tài liệu, quay trở lại bàn làm việc, đẩy ghế ra rồi ngồi xuống.

Bắt đầu đọc nhanh như gió.

Văn Nhã Đại xoay người đi ra văn phòng tổng giám đốc.

Mới vừa đi đến cửa thì thấy Niên Tiểu Mộ bế Tiểu Lục Lục, chuẩn bị đi vào thang máy.

Tiểu Lục Lục tựa vào ngực cô, một bàn tay còn ôm cổ cô, trông rất thân mật.

Cô ta chưa bao giờ thấy Tiểu Lục Lục thân thiết với ai như vậy.

Cửa thang máy vừa mở ra, chỉ trong nháy mắt, hai người họ biến mất.

Văn Nhã Đại nhìn cửa thang máy, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

Mới vừa đi đến cửa bộ phận PR thì nghe thấy không ít lời bàn tán xôn xao.

“Các cô nói xem, người phụ nữ kia là ai? Sao anh Hàn lại đưa cô ta tới công ty nhỉ?”

“Tôi nghe nói, anh Hàn còn đứng ở cửa công ty chờ cô ta, hai người thân mật lắm, còn ghé tai nhau thủ thỉ thù thì.”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi. Lúc ấy, có bao nhiêu người nhìn thấy nhé. Nhưng mà các cô không phát hiện ra à, tuy rằng cô ta và cô chủ nhỏ không giống nhau, nhưng thần thái và đường nét lông mày rất giống.”

“Ý cô muốn nói là, người phụ nữ đó là người đã sinh cô chủ nhỏ ư?”

“Khụ khụ!” Có người thấy Văn Nhã Đại đứng ở cách đó không xa, cố ý khụ hai tiếng.

Trong nháy mắt mọi âm thanh đều biến mất.

“Sao không làm việc đi mà đứng ở đây nói chuyện phiếm, là do rảnh rỗi quá đúng không?” Văn Nhã Đại đi lên trước, trầm giọng nói.

Mấy người vừa rồi còn tụ tập cùng nhau liền nhanh chóng tản ra.

Văn Nhã Đại vừa muốn vào phòng, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tiểu Lục Lục tựa vào lòng Niên Tiểu Mộ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.