Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 13: Thẩm vấn phạm nhân



Lâm Phong quăng hai tên hắc y nhân xuống đất, ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ rồi cung kính nói ra:

‘’Thuộc hạ bắt được hai kẻ xâm nhập, mời Giáo Hoàng đại nhân xử lý.’’

Thanh Vũ nhìn hai tên hắc y nhân một chút, gật đầu nói:

‘’Làm tốt lắm.’’

Thanh Vũ bắt một tên lên, hùng hổ nói ra:

‘’Nói, ngươi là ai? Vì sao dám tấn công bổn Giáo Hoàng.’’

‘’Phi.’’

Tên hắc y nhân nhìn Thanh Vũ, khinh thường phun nước bọt một phát, nhàn nhạt nói ra, giọng nói giống như không để ý một chút gì đến sinh mạng của mình.

‘’Hừ! Ngươi có giỏi thì giết ta đi, đừng phí lời nhiều vô ích.’’

Thanh Vũ né tránh ngụm nước bọt bay tới, nghe được hắc y nhân nói như vậy, trong lòng cười khổ, đây chẳng phải là câu nói của những tên tù nhân trong phim kiếm hiệp hay sao? Lâm Phong nhìn thấy hắc y nhân dám vô lễ với Giáo Hoàng, một bàn tay lập tức vỗ tới, làm tên hắc y nhân đầu óc choáng váng.

‘’Tốt a.’’

Thanh Vũ tiện chân cho thêm một đạp, nhìn về phía tên đang nằm dưới đất, hỏi:

‘’Còn ngươi thì sao?’’

Tên hắc y nhân nằm dưới đất còn trực tiếp hơn tên kia, không thèm trả lời Thanh Vũ. Lâm Phong lập tức cho hắn một cước, trong miệng hắn tràn ra máu tươi. Thanh Vũ thở dài, cho dù giết chết hai tên này cũng không làm được gì, suy nghĩ một hồi rồi nói:

‘’Nhốt hai tên này lại, rồi kêu Nguyễn Thanh đến gặp ta.’’

‘’Vâng.’’

Lâm Phong lĩnh mệnh, xách tên hắc y nhân giống như xách hai con heo, đi xuống chổ nhà giam rồi giam lại.



‘’Chúc mừng Nguyễn Thanh Đường chủ đã đạt đến Nhất Tinh Luyện Đan sư. Đây thật là chuyện vui của Giáo Đình chúng ta.’’

Thanh Vũ mỉm cười nhìn Nguyễn Thanh đang đứng trước mặt.

‘’Tất cả là nhờ vào Giáo Hoàng đại nhân ban tặng.’’

Nguyễn Thanh khom người, nói ra:

‘’Không biết Giáo Hoàng đại nhân kêu ta đến đây có việc gì cần giao phó?’’

‘’Cũng không có chuyện gì lớn, hôm nay Lâm Phong bắt được hai tên đột nhập vào Giáo Đường muốn ám sát ta, bây giờ ta muốn ngươi luyện đan dược này để cạy miệng của bọn chúng.’’

Thanh Vũ đưa cho Nguyễn Thanh một tấm đan phương.

‘’Cái này…’’

Nguyễn Thanh nhận đan phương, quan sát một chút, khuôn mặt cổ quái nói.

‘’Cứ việc luyện đan dược này, còn nữa, khi nào ngươi có thể luyện được Trúc Cơ đan?’’

‘’Vâng.’’

Nguyễn Thanh gật đầu, sau đó nói:

‘’Nếu có đan phương Trúc Cơ đan thì ta có thể thử luyện chế.’’

‘’Vậy sao, được rồi, nếu có đan phương ta sẽ đưa cho ngươi.’’

Thanh Vũ xem xét giá trị của Trúc Cơ đan phương, trong lòng cười khổ, cái giá này quá mắc đi, tận 10 vạn điểm tín ngưỡng, còn chưa kể đến, nếu có đan phương thì tốn hao dược liệu để luyện chế. Nhìn Nguyễn Thanh lui xuống, Thanh Vũ trong lòng tính toán.

Ngày hôm sau, Không Yên thành, Phủ Thành Chủ, một người đàn ông trung niên khoát tay ra hiệu cho một tên thuộc hạ đang quỳ trên đất lui xuống. Thanh âm của hắn mang theo tự tin, tựa hồ cả thế giới này đều nằm trong bàn tay của hắn.

‘’Lần này, ta sẽ dạy cho tiểu tử kia một bài học, không phải chỉ có trực tiếp mới có thể đánh bại đối thủ.’’

‘’Đối với kẻ địch, thì cần dùng não.’’

Sau khi tên thuộc hạ lui xuống, có một thân ảnh từ trong Phủ Thành Chủ phóng ra ngoài Không Yên thành, phương hướng thân ảnh đó đi đến chính là Ngôi Làng của Thanh Vũ đang ở.

...

Thanh Vũ nhận lấy hơn mười viên đan dược từ Nguyễn Thanh, nói ra:

‘’Làm rất tốt.’’

‘’Cái này có tác dụng thật sao?’’

Nguyễn Thanh kỳ quái hỏi.

‘’Đi cùng ta để nghiệm chứng là biết.’’

Thanh Vũ khoát tay, dẫn đường đi đến ngục giam hai tên hắc y nhân. Hai tên hắc y nhân bây giờ đang mộng bức, thường thường tù nhân sẽ bị tra tấn để bức cung a, tại sao qua ba ngày rồi mà họ chưa bị tra tấn cái nào, chỉ bị bỏ đói meo mà thôi.

Hai tên hắc y nhân đang không hiểu vì sao, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, trong tầm mắt của họ từ từ hiện lên ba người, lập tức hai tên hắc y nhân làm khuôn mặt lạnh, tỏa ra khí thế thà chết không khai.

Thanh Vũ nhìn thấy hai tên hắc y nhân làm một bộ như thế, hừ lạnh một tiếng, nói ra:

‘’Đưa viên đan dược này cho hai tên kia ăn.’’

Lâm Phong lập tức bóp miệng của một tên hắc y nhân rồi đưa viên đan dược vào. Tên hắc y nhân lạnh lùng nhìn tất cả, trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ khinh thường.

‘’Hừ! Ngươi có giỏi thì giết ta, cho dù chết ta cũng không khai một chữ.’’

‘’Nói nhảm.’’

Lâm Phong nghe được tên hắc y nhân nói như vậy, quất ra một cái tát đánh thẳng vào mặt hắn, trừng hai con mắt. Hai tên ăn đan dược, cảm thấy cơ thể không có gì biến đổi, cười lạnh nói ra:

‘’Các ngươi chết chắc, khôn hồn thì thả ta ra, bổn đại gia nếu vui sẽ tha cho các ngươi một cái mạng.’’

Tên hắc y nhân đang nói, đột nhiên cảm thấy không ổn. Cơ thể hắn từ từ nóng lên, từ trong ra ngoài, mồ hôi từ giọt nhỏ xuống, khuôn mặt bắt đầu trở nên đỏ, hắn lo lắng nói ra:

‘’Các ngươi cho ta ăn cái gì?’’

Hắn vừa nói xong, nhìn sang tên đồng bạn, tên đồng bạn hắn còn ghê hơn, hai mắt đỏ thẫm, điên cuồng gào thét:

‘’Thả ta ra.’’

‘’Gào.’’

Tên đồng bạn hắn giống như dã thú, dùng hết sức mạnh để thoát khỏi xích sắt đang trói buộc, từng giọng máu từ vết thương chảy ra. Thanh âm của Thanh Vũ truyền ra:

‘’Đây chính là phát tình đan, ta khuyên ngươi hãy mau khai ra để cho bớt đau khổ.’’

‘’Ta thật không đành lòng nhìn a.’’

‘’Phát tình đan?’’

Lâm Phong ở một bên quan sát tất cả, nghe được Thanh Vũ giới thiệu viên đan dược, hai con mắt trừng ra, đại ca a, ngươi không phải Giáo Hoàng hay sao, tại sao lại có thể sử dụng viên đan dược như thế đây? Hình tượng Giáo Hoàng của ngươi đâu? Hai mắt Lâm Phong hiện lên đồng tình, nhìn hai tên hắc y nhân đang cố gắng thoát khỏi trói buộc, trong miệng còn phát ra thanh âm mang theo điên wk5r3AF cuồng của dã thú.

Nguyễn Thanh hứng thú quan sát tác dụng của viên đan dược, giống như đang nhìn hai con vật con đang ở trong thí nghiệm của nàng vậy.

‘’Hừ! Nếu..chỉ có..thế mà bắt…ta khai thì..quá ngây thơ.’’

Hai mắt tên hắc y nhân đỏ lét, thân thể run rẩy, trong miệng vừa nói vừa gào thét, nhưng hắn không chờ đợi lâu, thanh âm của Thanh Vũ như ma quỷ truyền vào tai hắn.

‘’Tốt a, ta còn dư nhiều viên đan dược đây, để ta xem nghị lực của ngươi tốt, hay đan dược của ta tốt. Lâm Phong tiếp tục cho hắn ăn.’’

‘’Aaaaaaaaaaa.’’

Trong ngục giam truyền ra từng tiếng gào thét của dã thú, thanh âm mang theo đau đớn, mang theo một cỗ nghẹn mà không phát tiết ra được, tiếp tục trong vài chục phút. Thanh Vũ nhìn hai tên hắc y nhân đã hết khí lực, hai mắt vô thần, hắn nói ra:

‘’Lâm Phong.’’

‘’Vâng.’’

Lâm Phong nghe được Thanh Vũ, lập tức lấy ra thêm vài viên đan dược, đang định đưa cho hai tên kia ăn, tưởng chừng hai tên hắc y nhân sẽ tiếp tục chịu đựng, không ngờ hai tên hắc y nhân vừa nghe Thanh Vũ nói, hai mắt sợ hãi, tay chân run rẩy nói ra:

‘’Ta khai, ta khai a. Các ngươi là ma quỷ, các ngươi là ác ma, đừng cho ta ăn thứ đan dược đó nữa.’’

‘’Đừng đừng, ta khai hết a.’’

Nhìn thấy hai tên hắc y nhân phản ứng như vậy, Lâm Phong cảm khái, không hổ là Giáo Hoàng, ta còn phải học tập nhiều.

‘’Lâm Phong, thẩm vấn từng tên, nếu như bọn hắn nói khác nhau thì tiếp tục cho bọn hắn ăn thêm đan dược.’’

Thanh Vũ nói một câu, rồi quay người đi, chuyện còn lại để cho Lâm Phong xử lí, dù sao hắn cũng là Giáo Hoàng, không tiện tham gia vào thẩm vấn. Lâm Phong cung kính, khom người nói ra:

‘’Vâng, thuộc hạ sẽ không phụ lòng Giáo Hoàng đại nhân.’’

Nguyễn Thanh nhìn thấy hai tên hắc y nhân chịu thua, cười nói ra:

‘’Không ngờ đan dược loại này lại có tác dụng như vậy, đúng là dược đạo mênh mông vô tận, ta còn phải học hỏi thêm nhiều.’’

Thanh Vũ nghe được Nguyễn Thanh nói, trong đầu hô to, tỷ tỷ a, cái này không phải dược đạo có được hay không, cái này gọi là thủ đoạn a. Nhưng bên ngoài, Thanh Vũ lại nói, âm thanh mang theo cảm khái, mang theo tâm tình truy cầu cái mới:

‘’Đúng vậy, mỗi một chức nghiệp đều có cái hay riêng của mình, chúng ta chỉ nhìn thấy một góc băng sơn của nó mà thôi.’’

Trở lại phòng mình, Thanh Vũ lấy ra một viên Trúc Cơ đan tiếp tục tăng cấp linh lực của mình. Quá trình diễn ra rất là suôn sẻ, Thanh Vũ tăng cấp linh lực đến cấp 7, cảm nhận được linh lực của mình càng thêm cuồn cuộn, giống như là dùng mãi không hết, tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.