Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 260: Hung uy của Venger thức tỉnh! (1)



“Ngươi thật đáng chết.” Thanh Vũ đấm vào mặt Zynei, quyền phong gào thét oanh động không khí, tựa như một tiếng pháo nổ tung.

Ầm!

Zynei gia tốc, hắn đang ở trên không trung, nào có thể né tránh Thanh Vũ được? Thanh Vũ có thể bay lượn tự do, còn Zynei chỉ có thể phòng thủ mà thôi. Khuôn mặt Zynei biến dạng, vài chục cái răng rơi xuống dưới, máu tươi chảy ra ồ ạt, nhưng chỉ trong vài giây sau, vết thương nhúc nhích rồi khép lại, chỉ còn một vệt máu tươi đọng trên khuôn mặt dữ tợn đó.

“Sức hồi phục quá mạnh, nói không chừng còn hơn cả năng lực tiến hóa tái sinh nữa chứ.” Thanh Vũ cảm thấy khó khăn, hắn đang nghi hoặc tại sao một Zynei đang bị phong ấn lại biến thành Venger, không những vậy, Zynei phiên bản Venger còn rất mạnh, vừa biến đổi đã có cảnh giới Tam Dương đỉnh phong, vài phút sau đã đến nửa bước Tứ Dương kỳ.

Mà trong lúc Thanh Vũ tấn công Zynei, luồng khí tức của Zynei lại đang thong thả tăng lên, gần chạm mốc Tứ Dương sơ kỳ luôn rồi, nếu không phải Zynei chỉ có sức mạnh bằng máu thịt, Thanh Vũ đã bại trận từ lâu, cường giả Tứ Dương kỳ có uy năng hủy diệt diện rộng, trước khi Zynei tiến hóa đến Tứ Dương sơ kỳ, Thanh Vũ phải dời trận chiến ra bên ngoài.

“Ngạc Thiên Quang, mau đến đây hỗ trợ ta.” Thanh Vũ truyền âm cho Ngạc Thiên Quang, bây giờ Ngạc Thiên Quang là một thành viên của Giáo Đình, Thanh Vũ truyền âm thông qua chức năng của Hệ Thống, tiêu hao điểm tín ngưỡng.

Mà hành tinh Gaia cách quá xa Tu Chân Giới, Thanh Vũ không đủ điểm tín ngưỡng để liên lạc với Giáo Đình ở đó được, hắn chỉ mới rời khỏi Giáo Đình chưa đến ba tháng, tất cả mọi chuyện đang ở trong tầm kiểm soát.

“Giáo Hoàng đang chiến đấu?” Lưu Úc đang ngồi tu luyện trên tường thành, đột nhiên, đôi mắt hắn mở ra rồi nhìn về một phương hướng có hai thân ảnh đang bay về phía này, mà một thân ảnh là Giáo Hoàng đang tấn công một thân ảnh khác.

“Đó là Venger?” Lưu Úc hoảng hốt, một Venger xuất hiện tại Thập Linh Hỏa thành mà hắn không hề phát hiện? Lưu Úc nhận lấy nhiệm vụ bảo vệ tường thành, điều khiển Thập Linh Hỏa trận.

“Nó vượt qua phòng ngự của mình rồi lẻn vào Thập Linh Hỏa thành?!” Lưu Úc hoảng hồn suy đoán, dù thân là một người có ý chí kiên cường, không dễ dàng biểu lộ ra sợ hãi, nhưng lúc này, hậu quả của việc trên quá lớn, Lưu Úc nghĩ rằng tất cả sai lầm trước mặt đều do hắn mà ra.

“Mình phải hỗ trợ Giáo Hoàng, tiêu diệt Venger để chuộc tội.” Lưu Úc không hề suy nghĩ, hắn đang lo sợ và khẩn trương, nếu Venger làm hại gì đến Thập Linh Hỏa thành, hắn sẽ bị trừng phạt thật nghiêm khắc.

“Thập Linh Hỏa Trận, mở ra!”

“Thập Linh Gầm Thét!” Lưu Úc úc cầm trận bàn trên tay rồi quán chú linh lực vào trong, ngay khi tiếng nói của hắn vừa dứt, một màn sáng hiện lên ở bầu trời, như một cái chén khổng lồ úp ngược lên Thập Linh Hỏa thành, mà màng sáng kia bốc cháy dữ dội, mười thân ảnh cao mấy chục mét lao ra, đó chính là Thập Linh Hỏa Trận huyễn hóa ra hỏa thú.

Chúng có sức mạnh ngang bằng với Nhị Dương đỉnh phong, sức phòng thủ bằng Tam Dương sơ kỳ, mười con cấu thành đại trận có thể chém giết cường giả nửa bước Tam Dương cảnh!

“Gào!!” Tiếng gầm gừ của mười hỏa thú vang vọng trời xanh, chúng hung hãn lao đến bằng tất cả tốc độ, ngọn lửa cháy rực trên thân thể tỏa ra nhiệt độ kinh khủng làm không khí khô khan, hơi nước biến mất.

“Lưu Úc, mau dừng lại, Thập Linh Hỏa trận không làm gì được nó đâu.” Thanh Vũ đang chiến đấu, đột ngột nhìn thấy mười hỏa thú, hắn liền nói to một tiếng cho Lưu Úc ở trên tường thành, nhưng Lưu Úc lâm vào tình trạng rối loạn, chỉ mong giết Venger thật nhanh, cho nên hắn sử dụng hết công suất của Thập Linh Hỏa trận, bây giờ có muốn dừng lại đã không còn kịp nữa rồi.

Ầm!! Ầm!! Ầm!!

Những tiếng nổ liên tiếp vọng ra, mười hỏa thú muốn nhào lên cắn xé Zynei, nào ngờ khi chúng vừa tới gần đã bị công kích, Zynei đánh ra một quyền lại một quyền, từng con hỏa thú nổ tung, sức phòng ngự của chúng chẳng có nghĩa lý gì trước Zynei cả, mà các ngọn lửa nhỏ bắn xuống mặt đất tạo thành một cơn mưa lửa, khiến các tòa nhà ở bên dưới bốc cháy.

“Giáo Hoàng, tôi xin lỗi.” Lưu Úc giật mình tỉnh lại, hắn liền hổ thẹn truyền âm cho Thanh Vũ. Lúc này, màn sáng ở bầu trời biến mất.

Mười hỏa thú không chết một cách vô ích, chúng tiêu hao mấy vạn linh thạch hạ phẩm để tạo ra một cơ hội cho Thanh Vũ, lúc Zynei đang bận đối phó hỏa thú, Thanh Vũ đã bắt được thời cơ tấn công Zynei, một chân bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thân thể giáng vào ngực Zynei, xuyên thủng lồng ngực của hắn, máu tươi trào ra, màn sương đen đang bao phủ hắn bị phai mờ đi nhiều.

“An tâm đi, việc này không phải lỗi của ngươi.” Thanh Vũ trả lời lại trong khi đuổi theo Zynei đã bay ra khỏi Thập Linh Hỏa thành, chiến trường thật sự chỉ mới bắt đầu.

“Gào!!” Zynei gầm lên, hắn nhiều lần bị đánh bay bởi tên nhân loại chết tiệt, dù không cảm thấy đau đớn gì, nhưng cái cảm giác bị đánh đập rất khó chịu, đôi mắt màu bạc yêu dị tập trung vào Thanh Vũ.

Bị đánh nhiều như vậy, lông tóc Zynei vẫn bình thường, không bị tổn hao gì quá lớn, ngoài việc sức mạnh đang tăng lên của hắn bị giảm đi, kéo dài thời gian đột phá đến Tứ Dương sơ kỳ, đổi lại, Zynei bắt đầu thích nghi với chiến trường, hắn nắm bắt được từng quỹ tích của Thanh Vũ, rồi làm ra quyết định tiếp theo.

Thanh Vũ biết lợi thế của hắn là bay lượn, hắn muốn tận dụng lợi thế đó bằng cách đánh Zynei ở trên bầu trời, không cho Zynei chạm vào mặt đất. Mắt thấy Zynei đã bay ra ngoài tường thành, Thanh Dực vỗ một cái tạo ra một cơn gió mạnh, Thanh Vũ đâm tới Zynei như tia chớp.

“Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim, Mộc, Hỏa!” Thanh Vũ kết ấn với tốc độ tạo ra tàn ảnh, các ký hiệu xuất hiện ở gần Thanh Vũ rồi tổ hợp thành ba vòng tròn pháp thuật màu vàng, xanh và đỏ, chúng chập chờn xoay chuyển, rồi bộc phát ra một cỗ lực lượng khổng.

Một sợi dây theo thô to gần nửa mét phóng ra khỏi vòng tròn màu xanh, chúng đâm tới rồi quấn quanh cơ thể Zynei, các cây gai nhọn đâm xuyên vào cơ thể Zynei rồi giữ chặt hắn.

Ở giữa vòng tròn pháp thuật màu đỏ có một viên hỏa cầu khoảng chừng sáu mét bay đến Zynei.

Ầm! Hỏa cầu nổ tung như một viên đạn pháo, thiêu đốt dây leo đang trói chặt Zynei và thiêu luôn cả Zynei, tiếng xì xì vang lên rợn người.

Bốn cây thương vàng óng xuất hiện giữa vòng tròn pháp thuật màu vàng, chúng lấy tốc độ kinh hồn phóng tới Zynei, chỉ nghe tiếng xẹt xẹt vang ra, hai tay hai chân Zynei bị bốn cây thương đâm xuyên, khiến cho Zynei không thể di chuyển.

Mà Thanh Vũ kéo dãn khoảng cách với Zynei, hắn chập hai tay vào nhau, linh lực vận chuyển tối đa, một ngọn thương ánh sáng xuất hiện ở lòng bàn tay của hắn, sau đó Thanh Vũ cầm lấy ngọn thương rồi sử dụng hết sức lực để phóng nó vào Zynei.

Ngọn thương ánh sáng vụt một cái, biến mất khỏi tay của Thanh Vũ, như một dải lụa tỏa sáng chứa đựng một sức hủy diệt tất cả rồi trúng vào ngực của Zynei, đâm thủng trái tim của hắn, máu tươi tràn ra rồi bốc hơi vì ngọn lửa đang thiêu đốt.

Cơ thể Zynei bắn ngược về phía sau, Thanh Vũ dự định tấn công tiếp để Zynei không được chạm vào mặt đất, nào ngờ một cái đầu cá sấu xuất hiện ở sau lưng Zynei, nó to dần cho đến khi biến thành một tòa núi nhỏ tỏa ra áp lực khủng khiếp, các cây cổ thụ xung quanh đều bật gốc, hàng chục loài chim vỡ tổ.

“Thức ăn ngon!” Miệng cá sấu khổng lồ nhắm thẳng vào Zynei rồi táp một cái, nuốt chửng Zynei vào khoang miệng, đâu đó, một âm thanh hớn hở vang vào tai Thanh Vũ.

“Không thể, Ngạc Thiên Quang, ngươi mau nhả tên Venger đó ra.” Thanh Vũ lập tức ra lệnh, hắn thông báo cho Ngạc Thiên Quang đến đây hỗ trợ, chứ không phải để nó nuốt chửng Venger, vì Ngạc Thiên Quang không đủ sức mạnh để đánh bại Zynei.

“Giáo Hoàng a, ngài thật là keo kiệt, chỉ là một con Venger nhỏ thôi mà cũng không cho tôi ăn nữa.” Ngạc Thiên Quang kháng nghị, truyền âm cho Thanh Vũ.

“Con cá sấu đần này!” Thanh Vũ tức giận nói, Ngạc Thiên Quang nghe vậy, khuôn mặt xụ xuống, hết sức bất mãn, vì Ngạc Thiên Quang cảm nhận được Venger này rất mạnh và ngon lành, chứa nhiều năng lượng, thôn phệ Venger làm tu vi của Ngạc Thiên Quang tăng cao một mảng lớn.

Ngạc Thiên Quang đang định phun tên Venger ra, hắn không thể trái lệnh của Giáo Hoàng được, nào ngờ chưa kịp mở miệng, thì một cảm giác đau đớn truyền từ cái hàm của nó.

Oanh! Một tiếng động ầm ầm vang ra từ miệng của Ngạc Thiên Quang khiến hắn vội vàng mở ra để kiểm tra, thấy được Zynei đứng trên lưỡi cá sấu, tiếng động kia do Zynei tạo ra bằng cách oanh tới cái hàm một quyền.

“Mẹ kiếp, một Venger mà dám từ chối trở thành bữa ăn của ta?” Ngạc Thiên Quang đau đớn, hắn oa oa kêu to, hai mắt nguy hiểm, nó không phải là một cá sấu chịu thiệt mà không phản kháng, cái hàm gập xuống, dùng sức mạnh kinh hồn của cá sấu nghiền ép Zynei.

Thanh Vũ đứng ở xa, không có ra lệnh cho Ngạc Thiên Quang nữa, hồi nãy hắn thấy con cá sấu hố cha này có vẻ khinh thường Zynei, nên ra lệnh cho nó để nó cảnh giác, bây giờ không cần nữa rồi.

Oanh!

Zynei đứng ở khoang miệng Ngạc Thiên Quang, một bóng đen bao phủ cơ thể hắn, che đậy cả mặt trời, màn đêm giáng xuống.

“Gào!!” Zynei gầm lên, hắn đang muốn rời khỏi miệng cá sấu, nhưng bị đòn tấn công từ Ngạc Thiên Quang cản lại, một chân hắn dẫm lên một cây răng rồi đánh ra một quyền thẳng đến hàm răng ở trên đầu.

Ầm! Zynei đứng giữa hai hàm răng, ngăn cản được Ngạc Thiên Quang, mà cái áp lực từ Ngạc Thiên Quang đang kích thích cơ thể Zynei tiến hóa, Zynei đã chạm đến bình cảnh của Tứ Dương kỳ!

“Mày dám chống lại tao?” Ngạc Thiên Quang tức giận nói, sau đó hắn hung hăng mở miệng rồi táp xuống, hắn muốn cắn chết Zynei trong miệng của hắn.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thanh Vũ đứng ở xa quan sát, không tiện để tấn công Zynei, chỉ đành nhìn Ngạc Thiên Quang chiến đấu với Zynei. Hàm răng trắng nhọn cắn xuống mấy chục lần, nhưng Zynei chỉ bị thương nặng một lát, rồi lại hồi phục như cũ.

“Mẹ kiếp, thằng này không dễ chơi.” Ngạc Thiên Quang biết khó mà lui, hắn phun một cái, Zynei bay ra khỏi miệng của hắn, nhưng cả cơ thể ướt đẫm vì nước bọt.

Khoảng thời gian bị nghiền ép bằng cặp hàm kinh khủng kia, Zynei đã lột xác, xé nát bình cảnh đang cản trở hắn, khi Ngạc Thiên Quang phun hắn ra khỏi miệng, thì đó cũng là lúc bình cảnh bị xuyên thủng, một cỗ khí lưu sôi trào xung quanh Zynei khiến các cây cổ thụ gần đó nghiêng mình sang một bên, có cây còn bật cả gốc lên nữa.

“A?” Ngạc Thiên Quang ngẩn ngơ, cái khí tức kia đã mạnh ngang bằng hắn rồi, hai mắt Ngạc Thiên Quang đảo một vòng, cảm thấy không ổn lắm, hắn len lén nhìn Thanh Vũ một cái, sau đó cơ thể teo nhỏ lại thành một cá sấu bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.