Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 360: Trận chiến trên đỉnh núi



Ầm! Ầm!

Vài bức tường lớn đổ ngã xuống đất, chúng tạo ra những âm thanh nặng trĩu và gây từng cơn chấn động nhỏ, bụi mù bay lên trên trời, bao phủ ngọn núi, sức mạnh trùng kích quá lớn, đánh bay cả Thanh Vũ cùng mọi người lên trên.

“Ộc!” Bách Thánh Trận chịu nhiều sức ép nhất, các thành viên đang liên kết với nhau bị rối loạn, Bách Thánh Trận tan biến, người bên trong xuất hiện với các vết thương nặng nhẹ không đồng đều.

“Giáo Hoàng, ngài có sao không?” Mặc Hàn định thần lại, ông quay sang nhìn Thanh Vũ, nét mặt lo lắng.

Thanh Vũ thở ra một hơi, may là Mặc Hàn kịp thời quát to, nếu không thì mọi người, kể cả hắn cũng phải bị thương nặng.

“Ta không sao.” Thanh Vũ trả lời.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Mặc lão?” Dieter hỏi với khuôn mặt khó chịu, tý nữa thì Quân Đoàn Gaia đã tổn thất lớn rồi.

“Tôi đã phát hiện tên thủ lĩnh bên dưới một tầng hầm nhỏ kiên cố, chính hắn đã gây ra vụ nổ này, lúc tôi vừa nhìn thấy hắn thì hắn đã nhấn nút công tắc kích nổ.” Mặc Hàn trả lời cho Dieter.

“Chúng ta phải lôi hắn lên đây để diệt trừ.” Nghe xong, Dieter liền muốn tấn công tiếp.

Thanh Vũ đưa tay ra ngăn cản, hắn nhìn xuống dưới, vì bụi mù dày đặc nên thần thức không rõ ràng cho lắm: “Không Thiên Hà cùng với người được giải cứu đâu? Họ vẫn còn ở bên dưới.”

“Cái gì!” Dieter thốt ra.

“Hi vọng họ sẽ không bị gì.” Mặc Hàn nói nhỏ, ông sử dụng linh lực đánh vào đám bụi mù, chúng lay động rồi bị đẩy ra xa, ngọn núi dần hiện ra trước mắt mọi người.

Khắp nơi là cảnh tượng đổ nát, hoang tàn, phế tích trộn lẫn với xác chết, máu tươi, Thanh Vũ liền tìm thấy nơi mọi người đang ở.

“Bọn họ không sao rồi.” Thanh Vũ vui vẻ nói, nhưng ngay tức khắc, hắn nhận ra một người đã đứng trước toàn bộ một ngàn người, sống lưng thẳng tắp hiên ngang, nhưng quần áo lại rách rưới, toàn bộ cơ thể đều có màu đỏ của máu.

“Thiên Hà!” Thanh Vũ kêu lên.

“Không Thiên Hà bị thương rồi.” Mặc Hàn nhanh chóng phản ứng, ông bay xuống dưới và lấy ra một bình thủy tinh chứa sinh mệnh chi thủy cấp ba rồi đổ vào miệng Không Thiên Hà.

“Tôi đã làm tròn nhiệm vụ của mình.” Không Thiên Hàn yếu ớt nhìn Thanh Vũ, rồi nhìn sang Mặc Hàn, từng khuôn mặt thân thuộc nhất.

“Cậu làm tốt lắm.” Thanh Vũ gật đầu khen ngợi.

“Thế nào rồi, Mặc lão?” Dieter lo lắng hỏi, tình trạng của Không Thiên Hà cực kỳ gây go, cậu ta đã lãnh trọn toàn bộ sức công phá từ thuốc nổ, uy lực của chúng dư sức phá hủy cả đỉnh núi lớn.

Mặc Hàn dùng linh lực tràn vào cơ thể Không Thiên Hà, giúp cậu ta luyện hóa dược hiệu của sinh mệnh chi thủy, sức sống lan ra toàn bộ thân thể, vết thương nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường dễ dàng nhìn thấy rõ.

“Không sao, cậu ta bị ảnh hưởng bởi vụ nổ và trọng thương, cậu ta cần phải nghỉ ngơi trong một vài tuần để điều trị.” Mặc Hàn thở dài một hơi, ông ngẩng đầu nhìn Thanh Vũ rồi nói.

“Không sao rồi, cậu hãy nghỉ ngơi đi.” Thanh Vũ đi tới gần Không Thiên Hà, hắn cười nói.

“Tôi còn chưa---“ Không Thiên Hà vẫn tiếp tục nói dù tình trạng bết bát, nhưng rất nhanh thì cậu chìm vào giấc ngủ say.

“Gankil, ngươi hãy lại đây và canh chừng Không Thiên Hà, đừng để ai tới gần cậu ta.” Thanh Vũ nói với Gankil, người đàn ông vừa sợ vừa mừng, ông ta được Mặc Hàn cứu khỏi vụ nổ, nếu không thì ông cũng như Không Thiên Hà, nằm một chỗ.

“Tôi hiểu rồi.” Gankil trả lời, ông là người tiến hóa cấp ba, chẳng một ai trong khu vực này có thể làm hại Thiên Hà trong sự cảnh giác của ông, đương nhiên là ngoại trừ Giáo Đình.

“Ân nhân của chúng tôi không sao chứ?” Một vài người được giải cứu tiến gần đến và hỏi với giọng lo lắng. Họ tưởng chừng cuộc đời đã chấm dứt, tiếng động kinh thiên đinh tai nhức óc, và rồi tựa hồ cả thế giới đều đổ sập, nhưng một người thanh niên đã chống lên cả bầu trời, cứu họ từ cõi chết.

“Không sao, mọi người cứ ở đây, chúng tôi còn phải xử lý một tên cướp nữa.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói với đám người, họ biết rõ chuyện gì đang xảy ra vì Mặc Hàn giải thích rồi.

“Thật tốt quá, chúng tôi đội ơn các ngài.” Một cô gái khóc thút thít nói.

“Cảm ơn các ngài vì đã cứu chúng tôi khỏi tay ma quỷ.”

“Cảm ơn, tôi nguyện làm trâu, làm ngựa cho các ngài.” Một vài người kích động và thành tâm nói, thà rằng họ sống khổ cực làm việc không ngừng nghỉ còn hơn ở lại chốn ma quỷ, ký ức khi sống tại nơi này sẽ đeo bám theo cả cuộc đời họ.

“Vincy, ngươi đã ghi lại tất cả hình ảnh rồi chứ.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói với cậu thanh niên Vincy.

“Vâng, tôi đã làm theo lệnh của ngài và hoàn thành tốt nhất.” Vincy ưỡn ngực nói, tạm trạng thả lỏng hơn trước nhiều, cậu theo sau đám người Giáo Đình một thời gian, cậu đã xác định họ là người tốt, và cậu làm gì phải sợ người tốt chứ?

“Dieter, Mặc lão, chúng ta đi gặp tên khốn kiếp bên dưới tầng hầm thôi.” Thanh Vũ lạnh lùng nói, sau đó hắn bước đi trước.

“Vâng!” Mặc Hàn, Dieter trả lời, họ liền theo sau Thanh Vũ, tựa hồ cả hai người họ đều khác so với bình thường, ở họ, nhiều hơn một luồng sát khí, họ muốn giết người!



“Tính toán thời gian không sai biệt lắm.” Ming ngồi thả lỏng trên một cái ghế nhựa, ông đang ở một tầng hầm sâu dưới lòng đất, nó thiết kế với mục đích là dùng làm nơi trú ẩn, chống bom đạn của gia tộc Kennedy, Ming dễ dàng vào đây nhờ điều tra thông tin từ Scarlet.

Sulai bị tra tấn chết và không hề nói gì về Scarlet, tất nhiên Sulai biết rằng dù có nói thì Ming vẫn giết chết hắn, còn Ming thì hết độ kiên nhẫn chơi trò đánh đập với Sulai, thế là Ming quyết định giết Sulai trong cơn đau khổ nhất trần gian, giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, Sulai còn không khai ra, vì vậy, Ming cho rằng Scarlet đã gặp chuyện không may.

Một tháng nữa, người của tổ chức K.A.K sẽ tới đây tiếp đón Scarlet và giao nhiệm vụ mới cho Ming, nếu họ không nhìn thấy Scarlet, người nhận lấy toàn bộ hậu quả tất nhiên là Ming. Và Ming là người cẩn thận, không hề muốn chịu thiệt thòi, cho nên Ming quyết định xóa bỏ tất cả, với sức mạnh hiện giờ thì Ming tự tin mình sẽ sống tốt.

“Bọn chúng chết hết rồi đi?” Ming lẩm bẩm, lũ thuộc hạ của Ming không giàu cho lắm, nhưng nếu tất cả tài sản của chúng cộng lại thì khác, Ming phải lấy khối tài sản kia, nó thuộc về Ming và Ming chỉ cho bọn chúng mượn xài mà thôi. Còn người bị nhốt trong lồng sắt? Bọn họ có liên quan gì đến ông?

“Mình phải lên trên thôi.” Ming quyết định, ông đứng lên rồi đi tới cánh cửa kim loại có trình độ kỹ thuật cao, Ming nhập từng mật mã vào, sau một vài giây, cánh cửa mở toang ra.

Ming vừa nhìn ra ngoài, ông liền thấy một người đang đứng bên ngoài cánh cửa, người kia có khuôn mặt trung niên, đầu tóc bạc trắng, một đôi con mắt trí tuệ và trầm lặng như độ sâu của biển cả.

“Chào, con chuột nhắt.” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Nghe âm thanh thấu xương từ người lạ mặt, Ming biết rằng kẻ kia không đến để nói chuyện với ông, nhưng phản ứng của Ming không so được với tốc độ của Mặc Hàn.

Mặc Hàn dùng một tay vồ ra, bắt ngay vào cổ Ming, trong khi đó, hai tay Ming dùng lực đẩy tay Mặc Hàn ra, Mặc Hàn liền dùng sức vào bàn tay.

Răng rắc! Tiếng xương nứt vỡ vọng ra, nét mặt Ming chuyển thành đau khổ, con ngươi nhìn chằm chằm vào Mặc Hàn trong khi cơ thể Ming bị Mặc Hàn nhấc lên cao.

Mặc Hàn đạp mạnh vào mặt đất, ông lao vùn vụt lên bầu trời thông qua lỗ thủng, nó chính là kiệt tác của Thanh Vũ, Dieter cùng Mặc Hàn, còn tay Mặc Hàn đang bắt lấy Ming dùng sức mạnh, cọ xát phần lưng Ming vào nền đất cứng rắn.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

“GRAA!” Ming gào thét, âm thanh đau đớn như dã thú bị đâm vào cổ họng, chất lỏng đỏ chảy dài trên vách của lỗ hổng.

“Ngươi là ai? Tại sao lại phải tấn công ta?” Dù đau đớn, Ming vẫn cắn răng nói.

“Ngươi không biết ta là ai?” Mặc Hàn bất ngờ nhìn Ming, rõ ràng tên khốn kiếp này kích hoạt chất nổ vì muốn giết sạch người của Giáo Đình, bây giờ lại hỏi một câu ngu ngốc đến thế.

Mặc Hàn mặc kệ, ông lạnh lùng nói: “Ta là kẻ giết ngươi!”

Hai người bay ra khỏi lỗ thủng trên mặt đất rồi đâm thẳng vào trời cao, Ming ngỡ ngàng nhìn Mặc Hàn mang theo ông bay lượn.

“Chó má!” Ming quát lên một tiếng, nếu kẻ kia muốn giết ông thì ông phải chống trả, dù kẻ đó có sức mạnh thần kỳ như bay lượn đi chăng nữa. Ming dùng một chân đá vào phần bụng của Mặc Hàn.

Mặc Hàn nhíu mày, tên thủ lĩnh có sức mạnh vượt qua suy đoán của ông, nó đã ngang với Tam Dương hậu kỳ. Dù ông có thân thể mạnh mẽ, nhưng vẫn không khinh thường được.

Mặc Hàn nhanh nhẹn quăng Ming lên bầu trời để tránh thoát đòn tấn công từ Ming.

“Khốn kiếp.” Ming mắng chửi một tiếng.

“Giáo Hoàng, Dieter, kẻ này không bình thường, chúng ta phải nhanh chóng xử lý hắn.” Mặc Hàn truyền âm cho Thanh Vũ và Dieter, họ chờ sẵn ngay trên bầu trời.

“Được, cùng tấn công.” Thanh Vũ gật đầu nói, tay hắn chập lại vào nhau, miệng thì quát lên một tiếng.

“Ngũ Hành Thánh Thuật!”

Theo sau âm thanh kia là các vòng tròn pháp thuật đủ loại màu sắc, có đến sáu vòng tròn trên không trung, chúng nhắm thẳng vào Ming đang rơi tự do rồi bộc phát ra từng lực lượng hủy diệt khiến Ming khiếp đảm.

“Hỏa Quyền!” Dieter dùng năng lực tiến hóa, chồng chất với cả sức mạnh cơ thể cùng linh lực, hắn tung ra toàn bộ chúng bằng một cú đấm mạnh vào không khí, ngọn lửa rực cháy, một nắm đấm tạo nên từ các tia lửa nóng rực oanh thẳng tới Ming.

“Khốn Linh Trận, trảm sát!” Mặc Hàn niệm chú ngữ liên hệ với đại trận, bốn cây cờ xung quanh đây liền phản ứng lại, nó rung lắc mạnh, màn sáng chập chờn tạo ra một tia đao khí khổng lồ lao vù tới, chém thẳng vào Ming.

“Các ngươi muốn giết ta?” Ming cảm nhận từng sức mạnh kỳ lạ phóng tới gần mình, mắt ông lóe lên, ngay sau đó, từng tia lửa xuất hiện trên làn da của Ming, chúng màu đỏ rực như màu của hoa hồng đỏ, chúng có nhiệt độ lớn hơn cả ngọn lửa của Dieter.

“Các ngươi quá khinh thường ta rồi, hôm nay các ngươi đừng hòng sống nữa.” Ming rét lạnh nói, hai tia sáng nguy hiểm hiện ra trong mắt Ming, ngọn lửa phừng phực cháy cao lên, tạo thành một con quái vật lửa có hình sư tử bảo bọc Ming vào trong, đặc biệt, con sư tử kia có hai cánh giúp Ming bay lượn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.