Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 364: Bầy sói xám



Lên trên mặt đất, Quân Đoàn Gaia dọn dẹp xong tất cả và bắt đầu nhóm lửa đốt cháy đống xác chết thành tro, họ cũng thu thập tất cả tinh thể tiến hóa rồi để vào nhẫn chứa đồ do Dieter cất giữ.

“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở tôi.” Dieter đi tới gần Thanh Vũ và nhẹ giọng nói ra.

“Chúng ta là một gia đình, Dieter ạ, vì vậy đừng bao giờ khách sáo giống như thế nữa, cậu cũng chiến đấu rất tốt.” Thanh Vũ bình tĩnh vỗ vai Dieter vài cái rồi khích lệ.

“Vâng.” Dieter nghiêm người trả lời, cậu là một người bình thường có vận may lớn sống sót tới bây giờ, và được Thanh Vũ chọn làm Quân Đoàn Trưởng, cái cậu thiếu chính là kinh nghiệm và sự rèn luyện.

“Giáo Hoàng, chúng ta nên lên đường thôi.” Mặc Hàn nhìn cảnh tượng ấy vào trong mắt, ông gật đầu tán thưởng Dieter, kẻ này dù nóng tính nhưng lại biết điểm dừng, biết nghe lời khuyên của người khác.

Thanh Vũ gật đầu với Mặc Hàn, sau đó hắn cao giọng nói: “Quân Đoàn Gaia nghe lệnh, hãy hộ tống mọi người trở về Thập Linh Hỏa thành.”

“Vâng!” Dieter cùng toàn bộ thành viên Quân Đoàn Gaia đồng thanh trả lời.

“Rốt cuộc chúng ta cũng bắt đầu đi rồi.” Đám người mừng rỡ, họ háo hức về Thập Linh Hỏa thành và suy diễn ra mọi điều tốt lành tại đó.

“Selina, cô liên hệ với Rinka và nói với Rinka là ta đang tới chỗ hang động.” Thanh Vũ lấy một Bọ Cánh Cam ra và nói với nó.

“Vâng, tôi sẽ truyền đạt lại cho Rinka.” Selina trả lời.

Thanh Vũ cười nói ra: “Trinh Sát Đoàn làm rất tốt.”

“Cảm ơn về lời khen của ngài.” Selina trả lời, giọng nói bình tĩnh không bị ảnh hưởng gì lời nói của Thanh Vũ.

“À mà, bên Quân Đoàn Trưởng Richard thế nào rồi?” Thanh Vũ hỏi.

“Quân Đoàn Trưởng Richard tấn công vào thị trấn Ocen và tiêu diệt hơn hai ngàn Venger và đang trên đường trở về Thập Linh Hỏa thành.” Selina cười nói, cô biết đó là một tin vui dành cho Thanh Vũ.

“Không tệ chút nào.” Thanh Vũ hài lòng nói, sau đó hắn cất Bọ Cánh Cam vào trong nhẫn chứa đồ.

“Giáo Hoàng, chúng ta xử lý Vincy như thế nào đây?” Mặc Hàn băn khoăn hỏi Thanh Vũ.

“Hm, Vincy và năng lực tiến hóa thú vị kia rất thích hợp làm việc tại Trinh Sát Đoàn.” Thanh Vũ đưa tay lên cằm, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời.

“Selina sắp có thêm một trợ thủ đắc lực rồi.” Mặc Hàn cười nhạt nói, ánh mắt liếc về phía Vincy làm Vincy sởn cả tóc gáy, chắc chắn có chuyện gì chẳng lành chuẩn bị ập tới cậu.

Cho dù Vincy gây náo loạn Thập Linh Hỏa thành với bất kỳ mục đích gì, cậu cũng phải nhận trừng phạt, nếu không còn gì là luật lệ nữa chứ?

Thời gian trôi qua như ngọn gió dịu dàng thổi qua mọi người, cơn gió mát lạnh nhè nhẹ kết hợp với cánh rừng xanh mượt trải dài cho đến chân trời xa xăm, Quân Đoàn Gaia đã tới gần hang động sau thác nước.

“Đúng là nơi này rồi, nó giống như những gì cô ấy miêu tả.” Thanh Vũ nhìn vào con suối trong lành, dòng nước chảy xiết về phía hạ nguồn, đâu đó vài con cá to lao lên mặt nước, chúng xoay vài vòng khoe cơ thể săn chắc trên không trung rồi lại rơi vào dòng suối, tạo thành từng cảnh đẹp an bình và tường hòa, khiến mọi người cảm nhận được vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên.

“Hú!!”

Đột nhiên, một thanh âm làm Thanh Vũ cùng mọi người giật mình, đó chính là tiếng chó hú vọng lại từ phía xa, tiếng hú dài giống như đang cảnh báo điều gì đó.

“Là bầy chó sói.” Thanh Vũ nghiêm nghị nói.

“Mọi người hãy sẵn sàng.” Dieter trầm giọng ra lệnh. Năm trăm người lập tức lấy vũ khí ra rồi bảo vệ người không có sức chiến đấu vào trong.

Tiếng hú cũng kinh động tới hang đá, vì vậy Thanh Vũ nhìn thấy vài người vội vàng bước ra khỏi hang đá, họ nhìn thấy Thanh Vũ và nét mặt thì ngạc nhiên cùng vui sướng.

“Giáo Hoàng.” Rinka kêu lên, cô cũng ở trong nhóm người.

“Là Giáo Hoàng và Quân Đoàn Trưởng Dieter cùng Quân Đoàn Gaia, họ đã tới rồi.” Linda cười giải thích với mọi người, trong đó có cả Tina.

“Chúng ta đi đến đó thôi.” Thanh Vũ ra lệnh. Đám đông di chuyển xuống con suối, men theo bờ đi tới chân thác nước.

“Chúng ta tới rồi đây, mọi người chuẩn bị xong chưa?” Thanh Vũ nhìn Rinka rồi hỏi.

“Tất cả đều đã sẵn sàng rồi, họ có thể di chuyển ngay lập tức.” Rinka mỉm cười trả lời.

“Đây là Tina, người có năng lực tiến hóa mà tôi từng kể với anh.” Rinka chỉ tay về phía Tina và giới thiệu.

“Chào cô Tina, ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ đưa tay ra và nói.

“Chào ngài Giáo Hoàng.” Tina bắt lấy tay Thanh Vũ rồi nói ra.

“Tôi đã nghe tình trạng của cô cùng với mọi người ở đây, vì vậy tôi chào đón cô cùng mọi người tới Thập Linh Hỏa thành.” Thanh Vũ cười nói.

“Chúng tôi làm phiền ngài rồi.” Tina thở dài để thả lỏng, tâm trạng bồn chồn lo lắng làm cô cảm thấy áp lực, lúc này, khi bắt lấy đôi tay đầy mạnh mẽ, nhìn thấy Giáo Hoàng, một người con trai bình thường nhưng Tina lại hết sức tin tưởng vào người ấy, con người thường hay thuyết phục bản thân tin vào người khác mà họ cần người đó giúp đỡ.

“Được rồi, mọi người hãy chuẩn bị lên đường trong lúc ta tiếp đón các anh bạn ngoài kia.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, đôi mắt liếc về phía cánh rừng phía sau.

“Tiếng chó sói hú.” Tina thận trọng nói.

“Bọn chúng có cả một bầy đàn.” Rinka cũng cẩn thận, còn Linda thì bình chân như vại, ở đây có Giáo Hoàng thì còn sợ ai nữa?

“Tina, cô đi gọi mọi người đi, Giáo Hoàng sẽ lo tất.” Linda véo má Tina rồi cười tươi nói.

“Tôi đi ngay đây.” Tina xoa xoa hai má ửng hồng, cô quay đầu vào trong hang động để thông báo cho mọi người.

Không lâu sau, vài tiếng bước chân rõ ràng rơi vào tai Thanh Vũ, chúng càng ngày càng dày đặc chứng minh số lượng bầy sói rất đông, cánh rừng hỗn loạn vì sự xuất hiện của chúng, vài động vật nhỏ nhát gan chạy trốn làm cây cối lung lay, cả loài chim cũng rời bỏ tổ.

“Chúng tới rồi.” Thanh Vũ trầm giọng nói, Dieter cùng Quân Đoàn Gaia cảnh giác nhìn lên phía cánh rừng cao hơn bờ suối mấy mét.

“Hú!!!!!” Tiếng chó sói hú hòa lẫn vào tiếng gầm gừ trong miệng chúng, rất nhanh thì một vài con sói đi vào tầm mắt của mọi người.

Chúng cao khoảng bốn mét, ánh mắt màu đen đầy tính hung tàn, bốn móng vuốt dữ tợn đạp thủng cả đất đá, bộ lông màu xám đen dài càng to lên vẻ uy mãnh cùng đáng sợ của chúng, hàm răng sắc nhọn màu trắng sáng dễ dàng xé xác con mồi.

“Gừ!” Thanh âm gầm gừ trầm thấp phát ra từ miệng chó sói, chúng nhìn vào đám con người bên dưới, chiếc lưỡi dài màu đỏ thò ra bên ngoài cùng nước dãi, bọn con mồi kia rất ngon lành trong mắt lũ sói.

“Tam Dương sơ kỳ?” Thanh Vũ nhìn chúng và điềm tĩnh nói, sức mạnh của chúng ở khoảng Tam Dương sơ kỳ, một số Nhị Dương đỉnh phong, số lượng thì lên tới hơn một trăm, khi chúng tụ tập dàn trận thì tỏa ra một cỗ khí tức lạnh lẽo ngạt thở.

“Giáo Hoàng, để tôi giết sạch bọn chúng.” Dieter liền xung phong ra trận, ánh mắt tràn đầy chiến ý cháy rực, cả cơ thể bao trùm trong ngọn lửa khát vọng chiến đấu. Năm trăm thành viên khác thì biểu hiện quyết tâm của họ bằng cách bước ra một bước, họ phát ra khí thế hội tụ vào một chỗ khiến không khí ầm ầm rung động.

“Dù tôi đã quan sát họ chiến đấu một lần rồi, nhưng khi gặp lại cảnh tượng này thì tôi vẫn choáng ngợp, một đội quân mạnh mẽ biết bao.” Gankil cảm thán lẩm bẩm.

“Mỗi một người trong họ đều có thể đánh tôi bầm dập, thật đáng sợ mà.” Vincy cười nói, cậu cực kỳ đồng ý với Gankil.

“Nếu mình thành lập ra một đội quân giống vậy thì sao nhỉ?” Gankil nghĩ thầm, ông được Giáo Đình bổ nhiệm làm Thánh Sứ phụ trách kiến tạo căn cứ bên ngoài Thập Linh Hỏa thành, điều đó đồng nghĩa với việc Gankil có nhiều quyền lợi, bao gồm cả thành lập một đội quân giống thế, nghĩ tới đây, lòng Gankil càng trông mong về tương lai và muốn quay về căn cứ của ông.

Mặc Hàn thu toàn bộ biểu tình và ánh mắt miên man không định của Gankil vào đáy mắt, quyền lực thường luôn luôn khiến con người phải sa chân vào, và cũng có thể làm con người mất đi lý trí, chỉ cần Gankil có dã tâm, thì Mặc Hàn dễ dàng khống chế Gankil vào trong tầm kiểm soát, khiến Gankil không thể phản bội Giáo Đình.

“Mình cần sự trợ giúp của họ.” Gankil lẩm bẩm trong lòng, ông nhìn vào Thanh Vũ, Mặc Hàn với ánh mắt nóng rực, ở thời điểm hiện tại, chỉ Giáo Đình mới giúp được Gankil làm nên nhiều thứ, vì vậy, ông phải thể hiện quyết tâm của mình và lấy được sự tin tưởng của Giáo Đình, ai lại cần một người phản bội làm việc cho chứ?

“Giáo Hoàng, thời gian gần đến chiều tối rồi, chúng ta phải lên đường ngay, vì vậy tôi sẽ giải quyết bọn chúng.” Mặc Hàn đề nghị với Thanh Vũ.

“Dieter, Mặc lão, ta sẽ tự tay giải quyết chúng.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời, hắn bước về phía trước và đứng trên bờ suối, cách lũ sói khoảng vài chục mét mà thôi.

“Hai người quá phí phạm rồi, chúng ta chỉ thu hoạch được vài viên tinh thể tiến hóa cùng xương, da của lũ sói khi giết sạch chúng, tuy nhiên, nếu chúng ta thu phục bọn chúng thì sao? Ta tin chắc lũ sói sẽ đem lại nhiều thứ hơn thế.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra, Mặc Hàn và Dieter, hay tất cả mọi người ở đây liền kinh ngạc.

“Giáo Hoàng nói phải.” Mặc Hàn giật mình, ông suy nghĩ ít lâu rồi khom người nói.

“Nhưng bọn chúng chịu thần phục sao?” Dieter khó hiểu.

“Yên tâm đi, ta tự có cách.” Thanh Vũ cười nhạt nói, hắn điều tra nhiều thứ khi có ý tưởng đem hung thú từ Tu Chân Giới qua Hành Tinh Gaia, và bằng chứng là con Trâu Lửa, nó có tốc độ tu luyện nhanh hơn nhưng lại không biến đổi giống như các sinh vật ở đây.

Thanh Vũ còn tìm thấy một nghề nghiệp rất thú vị gọi là Tuần Thú Sư, họ sẽ thu phục hung thú, làm bạn với chúng và nhờ chúng chiến đấu, di chuyển xa, làm việc gì đó. Có rất nhiều cách để thu phục một hung thú, Thanh Vũ không phải là Tuần Thú Sư, nhưng hắn có một con đường tắt không cần phải học tập trở thành Tuần Thú Sư cũng thu phục được bầy sói.

“Đây là Lục Lạc, khi đeo cái này lên cổ chúng thì chúng sẽ bị trói buộc, tự động thần phục, và mạng sống của chúng nằm trong tay ta.” Thanh Vũ chậm rãi nói, một cái Lục Lạc xuất hiện trên tay hắn, nó kêu leng keng rất vui tai.

“Tuy nhiên, muốn bọn chúng chịu thua không dễ như vậy, cần phải đánh bại bọn chúng, để chúng sợ hãi trước sức mạnh của ta, hung thú thường tôn sùng sức mạnh mà.”

Thanh Vũ nói xong, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm vào bầy sói đói, khi chạm vào đôi mắt Thanh Vũ, lũ sói lập tức bồn chồn, bọn chúng cảm thấy một khí tức nguy hiểm từ người thanh niên bé nhỏ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.