Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 38: Phong Cảnh Giáo Đình



Nguyệt Linh theo Lâm Phong ra ngoài, thương thế của cô chưa khỏi hẳn cho nên đi đứng hơi khó khăn, Lâm Phong thấy vậy, đưa cho Nguyệt Linh một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy, dù sao hắn là nhân viên chiến đấu cho nên có rất nhiều Sinh Mệnh Chi Thủy, một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy cho Trúc Cơ kỳ sử dụng đến năm ngàn điểm Tín Ngưỡng, chỉ có Thanh Vũ mới bỏ tiền ra mua nổi.

Nhận lấy Sinh Mệnh Chi Thủy từ Lâm Phong, Nguyệt Linh sử dụng rồi cảm nhận được thương thế của mình đang được chữa trị nhanh chóng, Nguyệt Linh chắc chắn giọt nước nhỏ bé này rất quý giá, không ngờ Lâm Phong lại cho mình.

Nghĩ đến Lâm Phong đại triển thần uy, đánh bại một nhóm người xấu muốn làm hại nàng, không những vậy Lâm Phong còn dẫn mình về nhà, chữa thương cho mình, chắc hẳn hắn đang muốn ‘gợi tình’ ta? Nguyệt Linh sinh sống trong rừng, cho nên thấy những con yêu thú hay dã thú làm những chuyện ‘gợi tình’ trước khi ở chung với nhau rất nhiều.

Nguyệt Linh nghĩ đến đây, mặt không khỏi đỏ lên, Lâm Phong nhìn Nguyệt Linh, kỳ quái hỏi: ‘’Nguyệt Linh đường chủ thân thể không khỏe hay sao?’’

Nguyệt Linh giật mình, lúng túng nói: ‘’Kh-không sao, vết thương ta đã khỏi, cảm ơn Lâm đại ca.’’

Trong lúc nói, Nguyệt Linh nở nụ cười, nụ cười của cô trong sáng, kết hợp với những tia nắng từ trên trời chiếu xuống càng làm cô thêm đẹp đẽ, đây có lẽ là lần đầu tiên Nguyệt Linh cười với một người.

Nhưng đáng tiếc Lâm Phong không biết thưởng thức nụ cười này, trên vai hắn đang mang một mối cừu hận diệt tộc.

Lâm Phong né tránh ánh mắt của Nguyệt Linh, quay đầu đi tiếp, hắn cười nói ra: ‘’Không biết tên Đen kia có sao không? Ăn một đòn của Kết Đan kỳ chắc nằm trên giường cả tháng mới khỏi nhỉ?’’

Khi nói đến đây, hai mắt của Lâm Phong hiện lên hàn mang, nếu không có Tiểu Hắc hành động nhanh chóng thì bây giờ hắn không chết cũng tàn phế, lần này hắn phải hảo hảo trừng phạt bọn người này.

Nguyệt Linh nghe Lâm Phong nói đến tên Đen, biết rằng Lâm Phong đang ám chỉ con Hắc Viên đã đỡ một đòn giúp Lâm Phong. Nguyệt Linh cũng lo lắng, dù sao một đòn pháp thuật kia quá mạnh mẽ, cô cảm nhận được khí tức tử vong từ nó phát ra.

‘’Chúng ta nên đi thăm Hắc Viên đại ca trước nhỉ?’’ Nguyệt Linh lo lắng nói.

Hai tay Lâm Phong mê mẫn cầm lấy Tinh Cương, cười nói ra: ‘’Không sao, tên kia sinh mệnh mạnh mẽ không dễ dàng treo, huống chi hắn đã sử dụng Sinh Mệnh Chi Thủy, nằm giường từ từ sẽ khỏi.’’

Mặc dù Lâm Phong nói như vậy, nhưng Nguyệt Linh vẫn không hết lo lắng, dù sao đối phương vì cứu mạng cô mà bị trọng thương, cho nên cô kiên trì nói ra: ‘’Dù sao, chúng ta cũng nên đi thăm Hắc Viên đại ca thì hơn.’’

Thấy được Nguyệt Linh kiên trì, Lâm Phong gật đầu: ‘’Sau khi tham quan xong, chúng ta sẽ đi thăm hắn.’’

Đúng như Lâm Phong nói, Tiểu Hắc bây giờ đang ở trên một ngọn cây, nằm trên một cái giường treo ngủ khò khò, nước dãi chảy ra cả miệng, vết thương trên người hắn đã biến mất, mới khi nảy Tiểu Hắc vừa nhận được mười giọt Sinh Mệnh Chi Thủy đạt đến cấp bật Nhất Tinh do Ngọc Trang đưa đến, bây giờ nó đang luyện hóa cổ sinh mệnh cường đại này.

Pháp thuật của Kết Đan quá mạnh mẽ, vết thương khép lại nhưng vẫn còn một số pháp thuật tàn phá trong người, Tiểu Hắc lợi dụng Sinh Mệnh Chi Thủy ma diệt pháp thuật sau đó luyện hóa số Sinh Mệnh Chi Thủy bổ sung cho mình. Nói là luyện hóa cho nó hoa mỹ, nhưng thật ra là Tiểu Hắc đang đi ngủ.

Lâm Phong dẫn Nguyệt Linh đi đến một khu vườn, trên đó trồng đầy những loại dược thảo, chủ yếu là dược thảo dành cho luyện chế Tụ Linh Đan và một số đan dược chữa thương, chủ yếu dánh cho Luyện Khí kỳ sử dụng, còn nhất tinh dược thảo dành cho luyện chế nhất tinh đan dược vừa mới gieo hạt không bao lâu, chúng được trồng gần dòng suối sinh mệnh.

Có tên dòng suối sinh mệnh bởi vì Thanh Vũ đổ vào nó nhiều Sinh Mệnh Chi Thủy, khi trồng nhất tinh dược thảo cần phải có linh lực và đất, nước đủ điều kiện, cho nên Thanh Vũ mới tiêu hao nhiều điểm tín ngưỡng bổi dưỡng chúng.

Nhiều người đang ở trên vườn thi triển những pháp thuật vào dược thảo, giúp nó phát triển tốt hơn cùng với diệt trừ sâu bọ, Vương Tinh cũng đang ở đó. Hắn là hộ vệ của Không Huy, bị bắt cùng Vương Lăng, sau đó được Vương Lăng cầu tình rồi biết được Giáo Đình mạnh mẽ, hắn quyết đi theo Giáo Đình trở thành một Tín Sứ, giờ phút này hắn đang quản lí Dược Điền.

Vương Tinh liếc nhìn thấy hai người đi tới, một nam một nữ, đương nhiên theo bản năng người nam thì Vương Tinh trực tiếp không nhìn, khi Vương Tinh nhìn thấy thiếu nữ kia, đẹp đến mê hồn, nhất là hai má còn chưa hết đỏ, hắn không khỏi huýt sáo một cái: ‘’Uy!’’

Lâm Phong nghe được tiếng huýt sáo, hắn cổ quái nhìn Vương Tinh, sau đó ho khan một tiếng, Vương Tinh nghe được tiếng ho khan, mới để ý thấy người nam, khi thấy được hắn lập tức nở nụ cười nói ra:

‘’Haha! Lâm đại ca, đại giá quan lâm nơi đây không biết có chuyện gì?’’

‘’Ta dẫn Nguyệt Linh đường chủ đi tham quan Giáo Đình một chút, ngươi cứ làm việc của ngươi đi đừng để ý đến chúng ta.’’ Lâm Phong cười nói.

‘’Đường chủ?’’ Vương Tinh giật mình, ngay lập tức hắn phản ứng với tốc độ ánh sáng, hai mắt tinh khiết nhìn Nguyệt Linh: ‘’Tiểu nhân thật vinh hạnh khi nhìn thấy phương dung của đường chủ đại nhân, khi đại nhân đến đây, những đóa hoa trên dược điền điều thất sắc, e ngại mà che dấu mình, những con bướm không biết từ đâu điên cuồng bay lại đây chỉ để nhìn thấy đại nhân.’’

‘’Ngay cả thiên nhiên cũng phải cuối đầu trước dung mạo của đại nhân, hôm nay tiểu nhân được tận mắt nhìn thấy đại nhân, tiểu nhân có chết cũng không tiếc.’’

Vương Tinh vừa nói, vừa khoa tay múa chân, biểu hiện của hắn làm cho những người đang ở trong dược điền kia trợn mắt há mồm, ngay cả Lâm Phong cũng không phản ứng kịp, Nguyệt Linh thì ngẩn ngơ, không biết vì sao.

Trong lòng Vương Tinh đang nở hoa, đường chủ a, đây là loại tồn tại giàu nứt vách tường, chỉ cần ôm bắp đùi thành công thì ta sẽ một bước thăng thiên.

‘’Đa tạ.’’ Nguyệt Linh ngại ngùng nói, dù sao đây là lần đầu tiên cô được người khác khen như vậy, ích nhiều gì trong lòng cũng vui sướng, liếc mắt Lâm Phong một cái.

Lâm Phong ho khan một tiếng, nói ra: ‘’Được rồi ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, chúng ta đi tham quan khu khác.’’

Vương Tinh nghe vậy, kết hợp với cái liếc mắt của Nguyệt Linh, hai mắt hắn hiện lên ý cười, trong mắt như đang nói, ta hiểu mà, huynh đệ đừng ngại, hắn cười nói ra: ‘’Vậy tiểu nhân không làm phiền hai vị ‘cùng nhau’ đi tham quan nữa.’’

Hai chữ ‘cùng nhau’ hắn cố ý nói thật chậm làm cho Nguyệt Linh đỏ cả mặt và Lâm Phong cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng thâm nghĩ tên này muốn ăn đòn, hai mắt hắn liếc Vương Tinh một cái. Vương Tinh chỉ cảm thấy thân thể nổi da gà, trong đầu nghĩ, ta có làm sai gì sao?

Tròng lòng Vương Tinh phát khổ, bị Lâm Phong để mắt tới, cuộc sống ngày sau của hắn sẽ không dễ dàng gì, phải biết hắn không trở lại làm hộ vệ mà làm ở dược điền này vì hắn cảm thấy công việc kia quá nguy hiểm, bây giờ hắn cảm thấy công việc này cũng nguy hiểm không kém. Đời của Vương Tinh ta tại sao lại nguy hiểm như vậy a?

Lâm Phong tiếp tục dẫn Nguyệt Linh đi tham quan Giáo Đình, điểm đến kế tiếp là một trang trại, bây giờ trang trại đang nuôi hàng ngàn con hung thú. Cùng yêu thú khác nhau, hung thú không mở ra linh trí, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới cực cao thì chúng nó mới từ từ mở ra linh trí.

Trong rừng sâu chính là địa bàn của hung thú, yêu thú dễ dàng có linh trí, tự xưng là khác tộc với hung thú, cho nên mâu thuẫn giữa yêu thú và hung thú rất căng thẳng, đánh nhau liên mien.

Trang trại này nuôi hai loại, đó là hung thú Linh Kê và Linh Trư, hai loại hung thú ở tầng thấp nhất, trưởng thành có thể đạt đến nửa bước Trúc Cơ. Nhân viên của trang trại này rất đông, toàn là tu sĩ, người quản lí là một cô gái tên Lý Quỳnh Chi.

Lý Quỳnh Chi dẫn Lâm Phong cùng Nguyệt Linh đi tham quan một vòng mới rời khỏi.

Lâm Phong lại dẫn Nguyệt Linh đi đến đan đường. Nguyệt Linh nhìn thấy những viên đan dược được luyện ra trước mắt mình, cô không khỏi hiếu kỳ.

Rời đi đan đường, Lâm Phong và Nguyệt Linh tình cờ nhìn thấy Lưu Úc đang tổ chức một cuộc đấu dành cho những thành viên của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ.

Người thắng được tên là Tuân Úc, hắn dũng mãnh phi thường, kỹ xảo chiến đấu khôn khéo, cũng coi là một nhân tài, hắn nhận được gấp hai lần tài nguyên ban thưởng.

Mỗi bảy ngày, Lưu Úc đều cho những thành viên của hắn đấu một lần để khích lệ việc tu luyện, cho nên tiến cảnh của những thành viên nhanh phi thường.

Họ nhìn thấy Lâm Phong đi cùng một cô gái, lập tức những tiếng chọc ghẹo vang ra, làm cho Nguyệt Linh đỏ mặt. Nhưng sau đó, họ biết Nguyệt Linh là đường chủ, ngay lập tức chuyển biến ba trăm sáu mươi độ, cung kính vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.