Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 384: Tà Quỷ Minh Hồn Hống



Lôi điện màu đen đậm đặc lập lòe khiến lòng người trùng xuống, nội tâm hốt hoảng lo lắng, bỗng nhiên tiếng nói kia truyền khắp toàn bộ bốn phía, nó như một cây cột trấn định tinh thần của mọi người.

Kèm theo giọng nói lạnh nhạt, là từng tiếng bước chân chậm rãi đều nhịp, dù ở trong muôn trùng hiểm nguy, mọi người vẫn nghe rõ âm thanh chạm vào mặt đất kia.

“Đó là?” Lâm Phong giật mình nhìn về một phương hướng.

“Giọng nói này, rất quen thuộc!” Trần Liễu quay đầu sang. Hầu như mọi người đều hiểu rõ, là ai vừa xuất hiện, chỉ có một tồn tại có tư cách phát biểu như vậy trước Nhân Tà Quỷ.

“Giáo Hoàng!!” Không Tinh kinh ngạc thốt lên, một người thanh niên bình thường với một nụ cười khẽ trên môi, đôi mắt tập trung vào Nhân Tà Quỷ, thần thái thong dong, giống như Nhân Tà Quỷ là một thứ gì đó vô hại với người thanh niên đó vậy.

“Thanh Vũ!” Nguyễn Thanh nắm chặt đôi bàn tay và nói nhỏ, nét mặt vui mừng. Từ khi Thanh Vũ rời khỏi Giáo Đình đến nay, tất cả mọi việc dù là lớn hay nhỏ đều do Nguyễn Thanh cùng một số người khác cộng đồng quản lý.

Vào lúc nhìn thấy Thanh Vũ trở về, Nguyễn Thanh liền thả lỏng cả người ra vì sau này cô không còn phải đắn đo suy nghĩ cách giải quyết nữa, nó đều thuộc về Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình. Và ngay cả nguy hiểm trước mắt cũng vậy, Nguyễn Thanh tin chắc Thanh Vũ sẽ thu xếp tình cảnh này ổn thỏa.

Vù! Vù! Bàn tay lôi điện bao trùm cả bầu trời tạo ra bầu không khí đè nén lên Giáo Hoàng, dưới vô số ánh mắt ngạc nhiên cùng vui sướng, Thanh Vũ chỉ nhẹ nhàng vung tay lên một cái, ngay tại thời khắc đó, một cỗ sức mạnh kinh thiên động địa bộc phát, linh lực ầm ầm nổ tung tạo thành một hư ảnh nắm đấm khổng lồ đâm vào bàn tay lôi điện màu đen.

Ầm!!!!

Tiếng oanh minh vang dội, đại trận bảo vệ Quang Minh Thánh Điện lập tức chập chờn giống y hệt các cơn sóng biển, từng trận sóng xung kích ầm ầm ập tới, mặt đất rạn nứt, cảnh tượng hết sức hùng vĩ cùng khủng khiếp.

Sau khi tất cả trở nên yên tĩnh, mọi người liền hít sâu một hơi để nội tâm bình tĩnh lại, nhưng họ không che dấu được ánh mắt rung động, bàn tay lôi điện màu đen giống như có thể diệt thế đã bị ngăn chặn hoàn toàn, nó vỡ nát rồi biến lại thành tà khí.

“Thật mạnh!” Nguyễn Vu mở to hai mắt ra nhìn.

“Quả kinh khủng, đây là Giáo Hoàng của chúng ta sao?” Trần Liễu cũng bị hình ảnh đó làm chấn kinh.

“Giáo Hoàng, lại mạnh hơn nữa rồi.” Lâm Phong cảm khái nói một tiếng, cậu theo Thanh Vũ từ lúc Giáo Đình vừa thành lập, nên cậu suy đoán được thực lực của Thanh Vũ, nhưng bây giờ thì Thanh Vũ giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, Lâm Phong chẳng cách nào nhìn rõ Thanh Vũ nữa rồi.

“Cái gì? Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình hiện thân rồi?” Kim Văn Tuấn trừng hai con ngươi lên, giọng nói kinh hoàng. Người thanh niên được gọi là Giáo Hoàng kẻ quá trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi mà thôi, nhưng tu vi thì rất mạnh, đỡ lấy một đòn của Nguyên Anh sơ kỳ mà vẫn thong thả.

“Sợ rằng ngay cả Môn Chủ còn phải thua kém Giáo Hoàng một bậc.” Tinh Du trầm giọng nói, tu sĩ kính ngưỡng cường giả, dù Tinh Du là phạm nhân bị bắt bởi Giáo Đình, nhưng hắn vẫn tôn trọng Thanh Vũ và gọi Thanh Vũ bằng Giáo Hoàng.

“Không xong rồi, nếu Đà La Môn tìm tới đây và chọc đến họ thì chúng ta cũng toi.” Kim Văn Tuấn vò đầu nói, có mười một môn đồ của Đà La Môn, mỗi một người đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, thế nào thì Đà La Môn vẫn phải truy tìm tung tích của họ.

“Ngươi nghĩ quá xa rồi.” Tinh Du lắc đầu, chẳng thèm tiếp tục cuộc trò chuyện về hai thế lực nữa, một Trúc Cơ kỳ mà vọng tưởng để hai thế lực nhị tinh chém giết lẫn nhau à?

Kim Văn Tuấn còn non lắm! Cái gọi là môn đồ thì giống như một công cụ để Đà La Môn lợi dụng mà thôi, một khi đã hết tác dụng thì vứt bỏ tùy ý.

“Ngươi tưởng rằng một con quỷ loại này là có thể diệt Giáo Đình? Ai cho ngươi lá gan đó?.” Thanh Vũ cười nhạt, hắn bắt đầu bay lên bầu trời, lơ lửng đứng trước Nhân Tà Quỷ.

Đoàn Minh Hồ vừa trấn định tinh thần, hắn nghe mấy âm thanh khinh thường từ người thanh niên được gọi là Giáo Hoàng, Đoàn Minh Hồ tức giận quát lớn: “Hừ, đừng có vội mà mạnh miệng, để xem ngươi có thể bảo vệ được bọn chúng trước Nhân Tà Quỷ của ta không!”

“Nhân Tà Quỷ giết hắn cho ta!” Đoàn Minh Hồ chỉ tay thẳng vào Thanh Vũ, giọng nói băng hàn.

Hai mắt to như một căn nhà của Nhân Tà Quỷ bộc phát ra tia sáng màu lục quỷ dị, miệng nó mở to rồi gầm thét, một bàn tay vỗ xuống từ trên cao, muốn đập nát Thanh Vũ như đập một con ruồi.

Đứng trước áp lực lớn lao không khác gì một ngọn núi kia, Thanh Vũ bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, sương mù bao đỏ bao phủ toàn thân, sức mạnh tăng lên gấp năm lần, các ký hiệu huyền ảo màu vàng đất ẩn hiện trên nắm đấm của Thanh Vũ, và rồi Thanh Vũ đánh ra một quyền thẳng vào bàn tay to lớn.

Ầm!

Một cánh tay nhỏ bé va chạm vào một cánh tay khổng lồ, hai bên chênh lệch rất lớn về kích cỡ, nhưng Thanh Vũ lại chiến thắng một cách áp đảo, nắm đấm bé nhỏ đánh xuyên qua tay của Nhân Tà Quỷ làm cả bàn tay nó vỡ ra thành mấy khối, tà khí sôi trào bắn như mưa ra xung quanh.

Bành! Bành! Bành! Nhân Tà Quỷ bị bức lui, bước chân đạp sâu xuống lòng đất, tà khí chập chùng và giảm đi trông thấy, tuy nhiên cánh tay của nó nhanh chóng mọc ra như lúc ban đầu, khí thế hơi giảm một chút nhưng vẫn giữ được chiến lực ở Nguyên Anh sơ kỳ.

“Oa!” Đoàn Minh Hồ thì phun ra máu tươi, cả cơ thể đau đớn dữ dội, vài cây xương cũng bể nát, hắn chịu lực trùng kích trực tiếp và nhận lấy đau khổ. Đoàn Minh Hồ với nét mặt sợ hãi, hắn kết ấn quyết rồi nhảy vào trong cái đầu lâu màu xám, đến nơi này thì hắn mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

“Hoan hô!” Mọi người ở Quang Minh Thánh Điện lập tức phát ra âm thanh phấn khởi cùng vui mừng, Thanh Vũ đánh lui Nhân Tà Quỷ, đồng nghĩa với việc an toàn của Quang Minh Thánh Điển được bảo đảm tuyệt đối, lực áp bách do Nhân Tà Quỷ mang đến bỗng chốc biến mất sạch, mọi người phấn chấn trở lại.

“Người kia là Giáo Hoàng trong miệng của Tiểu Linh Linh sao?” Nguyệt Bảo dùng ánh mắt như hình cây kim nhìn Thanh Vũ, nét mặt hiếu kỳ, một vài giây sau, Nguyệt Bảo liếm môi y như vừa nghĩ ra chuyện xấu gì.

“Giáo Hoàng, ắt hẳn phải có nhiều linh thạch lắm a!”

“A!” Nguyệt Yến thì có khuôn mặt cứng đờ, hai mắt đâm đâm nhìn lên bầu trời, tại sao con người kia lại có sức hút đến vậy? Loài người đều biến thành soái ca hết rồi hả?

Lông mày trên khuôn mặt điển trai với góc nghiêng thần thánh, vòng xương hàm như là tạo vật xuất xứ từ thiên nhiên vĩ đại, một người con trai mà bất cứ cô con gái nào cũng phải ghen tỵ về sắc đẹp cũng như mê đắm vì đôi mắt lạnh lùng kia.

“Mình không cần phải ra tay nữa rồi.” Nguyệt Thần nở nụ cười khiến trăm loài hoa mất đi sắc màu, trong thời khắc nguy cấp, Nguyệt Thần vào trạng thái chiến đấu, Thanh Vũ đột ngột xuất hiện làm Nguyệt Thần bỏ đi ý định đó.

“Đáng chết!” Đoàn Minh Hồ nghiến răng đến chảy ra máu, hắn không biết đây là lần nghiến răng thứ mấy trong ngày rồi, tại sao đám con người này lại có nhiều thủ đoạn cùng cường giả như vậy?

“Không được chạy trốn, mình phải giết chết hắn! Có chạy thì mình vẫn bị Tà Linh đại nhân giết chết thôi.” Đoàn Minh Hồ điên cuồng gầm thét trong lòng, hai mắt vằn vện tia máu vì bị dồn vào bước đường cùng, hắn sử dụng toàn bộ thủ đoạn và rồi tất cả đều vô ích.

Vừa quyết định xong, Đoàn Minh Hồ lấy một bình ngọc ra từ túi trữ vật, bình ngọc chứa chất lỏng màu đen tuyền tỏa ra từng tia dao động của năng lượng tà ác. Đoàn Minh Hồ cứng rắn đổ cả bình ngọc vào cơ thể Nhân Tà Quỷ, dù khuôn mặt hiện vẻ đau lòng không nỡ.

“Đáng chết, vì hiến tế lũ khốn kia, hi sinh một bình Huyền Minh Tà Thủy cũng đáng!!” Đoàn Minh Hồ tức giận nói. Huyền Minh Tà Thủy, một loại bảo vật có tác dụng với Tà Đồ, nó có thể giúp Đoàn Minh Hải tăng cao tỷ lệ đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, bây giờ hắn dùng nó tăng sức mạnh cho Nhân Tà Quỷ.

Ánh sáng màu lục trong mắt Nhân Tà Quỷ dường như sáng rực lên, cả thân thể nó bắt đầu mọc ra từng cây xương màu trắng dữ tợn, khí tức mạnh hơn ban đầu ba phần.

“Thủ đoạn rất thú vị.” Thanh Vũ cười nói, hắn chưa vội tấn công, Tà Đồ có danh tiếng cực xấu vì vậy chúng sống trong phần tối, và chúng lại là kẻ thù số một của Giáo Đình, Thanh Vũ cần tìm hiểu các thủ đoạn của Tà Đồ để sau này có sự chuẩn bị trước khi chạm trán với chúng.

“Được chết trong tay Nhân Tà Quỷ là vinh hạnh của ngươi.” Đoàn Minh Hồ cười lớn, hắn nhìn Thanh Vũ như nhìn một kẻ đàn động, nào có người lại để kẻ thù chuẩn bị hoàn tất trong khi chiến đấu chứ? Hắn hơi cảm nhận khí thế của Nhân Tà Quỷ, lòng tin lại tăng lên cao.

“Nhân Tà Quỷ, Tà Quỷ Minh Hồn Hống!” Đoàn Minh Hồ quát lớn. Nhân Tà Quỷ mở cái miệng khổng lồ ra, từng tia tà khí ngưng tụ vào trong miệng rồi bộc phát ra âm thanh kinh khủng tạo thành từng trận bão táp cuốn tới Thanh Vũ.

“GAAAAA!”

Âm thanh vang dội không dứt trên chín tầng trời, không khí nổ tung, mặt đất rạn nứt thành mấy chục mảnh, đối diện với Tà Quỷ Minh Hồn Hống, Thanh Vũ bình tĩnh đưa tay lên, giọng nói thẳng thừng:

“Thánh Dực hiện!”

Vù! Đột nhiên, một đôi cánh màu vàng kim to lớn hiện ra sau lưng Thanh Vũ, từng cai lông vũ sáng chói bắt mắt đẹp không cách nào tả xiết, cả đôi Thánh Dực che chắn Thanh Vũ cùng Quang Minh Thánh Điện vào trong, ngăn chặn lực lượng hủy diệt có nhiều âm thanh hỗn tạp xì xào làm ảnh hưởng đến cả linh hồn đang tiến tới gần.

Ầm!

Nháy mắt, Tà Quỷ Minh Hồn Hống đâm sầm vào Thánh Dực, một cơn gió mạnh thổi ngang ra ngoài, ngay cả con sông bên dưới Thánh Điện cũng có sóng lớn ầm ầm bắn lên cao, các loài sinh vật hoảng sợ chạy trốn mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.