Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 434: Kỷ Hằng Vương Triều



Tìm kiếm hồi lâu, Thanh Vũ thu hồi thần thức vì trong Tứ Hợp Viện không có một manh mối nào để Thanh Vũ tiếp tục truy lùng Huynh Đệ Hội nữa.

“Không Yên vừa nhắn tin, Không Vũ Vương Triều đã tiến hành vây bắt Huynh Đệ Hội, xem ra bọn chúng đều ẩn nấp cả rồi.” Thanh Vũ thở dài một tiếng nói thầm. Rồi quay qua nhìn Trương Hằng đang đánh giá bản thân Thanh Vũ.

“Xin lỗi vì đã tự tiện quấy rầy anh.” Thanh Vũ khẽ nói.

Trương Hằng thoải mái trả lời: “Đạo huynh pháp lực thông thiên, hôm nay, đạo huynh để tôi mở mang tầm mắt một lần, có vài cảm ngộ mới, tôi là người quấy rầy đạo huynh mới đúng.”

Lời nói uyển chuyển không một kẻ hở làm lòng Thanh Vũ vui vẻ. Như thế, Thanh Vũ càng coi trọng Trương Hằng hơn nhiều, một tên tán tu Kết Đan sơ kỳ lại ẩn nấp tại biên giới của Không Vũ quốc, gần ngay Giáo Đình.

Thanh Vũ quyết định điều tra một chút nữa về người tên Trương Hằng này.

“Nơi đây hẻo lánh, linh lực mỏng manh không thích hợp cho việc tu luyện, tại sao anh lại bố trận pháp cấp bậc hai sao vậy?”

“Hình như chẳng có một mối đe dọa nào ở đây cả.” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.

Trương Hằng lắng nghe, hắn lên tiếng trả lời: “Không dấu gì đạo huynh, tôi là một tán tu lang bạc khắp phương trời, hôm nay ở đây, mai ở đó, chưa hề có một nơi dừng chân nào.”

“Vào lúc tôi tới khu vực của Lam Vận Tông thì nghe đến tiếng tăm của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh tại Không Vũ quốc, vì vậy tôi đến đây từ một tháng trước và thực hiện một cuộc vận chuyển hàng hóa để bán cho một thế lực ở ngoài xa, kiếm được một khoản tài nguyên lớn.”

“Nhưng cũng vì thế mà tôi bị người khác dòm ngó và truy đuổi, nên ẩn cự ở đây tạm lánh mũi nhọn, thuận tiện bố trí trận pháp bảo vệ cho an toàn, chờ ngày mọi chuyện lắng xuống thì tiếp tục vận chuyển hàng để buôn bán.”

Nghe giọng nói vui mừng sau đó chuyển sang bất đắc dĩ của Trương Hằng, Thanh Vũ thấu cảm với những gì Trương Hằng đã trải qua.

Cửa Hàng của Hệ Thống bán giá cắt cổ, nhưng cũng có một số nơi nguyện ý mua với cái giá gấp mấy lần, ví dụ như linh dược quý hiếm hết hàng, Trúc Cơ Đan bán cho những tán tu không nơi nương tựa, giá cả đội lên gấp hai ba lần, Trương Hằng làm một chuyến buôn bán kiểu đó.

Thu được rất nhiều lợi ích, khiến con đường tu luyện trở nên bằng phẳng vì thế Trương Hằng không từ bỏ dù có bị người khác chú ý, hắn vẫn muốn tiếp tục nên chọn nơi ở gần Không Vũ quốc.

Lam Vận Tông là một thế lực một sao ở cách Không Vũ quốc khoảng ba thế lực một sao, gần bốn nghìn km, Thanh Vũ ngạc nhiên vì danh tiếng của Tiệm Tạp Hóa Quang Minh lại vang rộng ra đến mức đó.

“Tiền tài luôn là thứ hấp dẫn người.” Thanh Vũ cảm khái một tiếng.

“Còn đạo huynh thì sao?” Trương Hằng nhẹ nhàng hỏi tiếp.

“Ta là Trần Thanh Vũ, một tu sĩ bình thường mà thôi, có một thế lực nhỏ tại Không Vũ quốc, cuộc sống dư dả một chút.” Thanh Vũ thản nhiên giới thiệu.

“Trần đạo huynh là người khiêm tốn, với tu vi hiện tại, đạo huynh đã gần chạm đến Nguyên Anh Chân Quân rồi phải không?” Trương Hằng nói ra, theo như Trương Hằng suy nghĩ thì đại trận do bản thân bố trí ngăn chặn cả cường giả Kết Đan trung kỳ.

Thanh Vũ chỉ sử dụng một đòn tấn công đã đánh vỡ đại trận, tu vi ít nhất cũng đạt tới Kết Đan đỉnh phong.

“Nguyên Anh Chân Quân, ở nơi của ta, cảnh giới kia gọi là Tứ Dương kỳ.” Thanh Vũ nhàn nhạt đáp lại.

“Chúc mừng đạo huynh, một ngày nào đó được xưng Chân Quân vị, uy chấn khắp bốn phương.” Trương Hằng chắp tay cười nói.

“Tu chân không năm tháng, số mệnh luôn khó dò, nói sớm là việc vô nghĩa.” Thanh Vũ thâm thúy nói.

“Đạo huynh nhìn thế sự khác người, tôi rất khâm phục cái nhìn đó của đạo huynh.” Trương Hằng nghe vậy liền nói ra.

“Thôi, giờ cũng đã khuya rồi, nếu như Huynh Đệ Hội đã không có ở đây thì ta xin phép rời trước, để anh nghỉ ngơi dưỡng thương.” Thanh Vũ vừa nói vừa dùng linh lực nâng một bình ngọc bay tới Trương Hằng, trong bình có năm viên đan dược chữa thương cấp ba, Thanh Vũ mua chúng từ Cửa Hàng.

“Cảm ơn đạo huynh.” Trương Hằng cúi đầu nói. Hôm nay Trương Hằng bất ngờ cùng ngỡ ngàng liên tục, lần đầu tiên Trương Hằng nhìn thấy một tu sĩ mạnh mẽ nhưng lại không kiêu ngạo, không có thái độ hơn người mà còn làm việc có lý lẽ, ôn hòa.

Xưa nay, lăn lộn ở Tu Chân Giới mấy chục năm, Trương Hằng chưa bao giờ thấy một tu sĩ như Thanh Vũ cả, những tu si có cảnh giới cao đều tưởng họ rất ưu việt, hơn người khác một đẳng cấp, xem mạng người như cỏ rác.

Rồi tự nhận là siêu thoát phàm nhân nên không hề lo nghĩ đến mạng sống của người khác.

“Đây là một lá phù truyền âm của tôi, tôi sẽ còn định cư ở đây trong thời gian dài, nếu Huynh Đệ Hội xuất hiện thì tôi lập tức thông báo cho đạo huynh.” Trương Hằng đưa cho Thanh Vũ một lá phù màu xám, Thanh Vũ bình tĩnh nhận lấy rồi để lá phù vào nhẫn chứa đồ.

“Tạm biệt.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ với Trương Hằng.

“Có ngày gặp lại.” Trương Hằng nhẹ giọng nói.

Linh lực sôi trào bao phủ khuôn viên xung quanh Thanh Vũ, nâng Thanh Vũ lao thẳng lên bầu trời sáng rực, muôn vàn ánh sao làm cho bầu trời lấp lánh tuyệt mỹ, dường như Thanh Vũ đã hòa tan vào cảnh vật đêm đó.

Trương Hằng đứng ở sân Tứ Hợp Viện nhìn theo Thanh Vũ đến khi thân ảnh của Thanh Vũ biến mất, sau đó Trương Hằng mới nhìn viên tinh thể tiến hóa cấp hai trong tay, trong lòng cười nhẹ.

“Giữa họa được phúc, nhân sinh vô thường, một đời người chính là đẹp như vậy.”



“Mật độ tán tu hoạt động ở biên giới rất đông.” Thanh Vũ bay lượn thăm dò toàn bộ biên giới phía bắc và nhìn thấy nhiều tu sĩ đang làm việc ở bên dưới, một số người đào đất làm nơi bế quan gọi là động phủ.

Một số người thì hợp tác làm việc với nhau, thành lập nhiều tổ chức săn bắt hung thú, hình thức ban đầu của một tòa thành trấn xuất hiện, số tu sĩ lên đến vài trăm, bọn họ giao dịch với nhau một cách rối loạn.

Vào lúc luồng linh áp của Thanh Vũ che khuất bầu trời, hơn hai trăm tu sĩ ngước nhìn với ánh mắt hoảng sợ, bọn họ biết rằng có một tồn tại khủng bố đang quan sát từ trên cao nên không dám làm ra chuyện gì vô lễ.

“Là cường giả nào mới có uy áp kinh khủng như thế?”

“Kết Đan Chân Nhân sao?”

“Không phải, tôi từng gặp một Chân Nhân rồi, khí thế không bằng cường giả ở trên bầu trời.”

“Quá đáng sợ!”

Thanh Vũ lạnh nhạt dùng thần thức bao phủ xuống dưới truy tìm tung tích của Huynh Đệ Hội, nhưng hắn không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào tu luyện Quang Minh Linh Lực cả, không phải là Tín Đồ của Giáo Đình, nên Thanh Vũ không nhúng tay vào làm gì, hắn rời khỏi ngay sau đó.

“Mặc Hàn không có ở đây, mình nên về xem Tiệm Tạp Hóa Quang Minh một chút, giao dịch với Phi Hạc thượng hội là một việc làm ăn lớn.” Thanh Vũ chọn một hướng rồi bay đi, trở về Thánh Điện.

Huynh Đệ Hội là một tổ chức nhằm vào Tín Đồ, lợi dụng dã tâm của con người vừa được tận hưởng cảm giác của sức mạnh vượt bậc, vì thế bọn chúng còn ngóc đầu trở lại ở Không Vũ quốc, bọn chúng sẽ không cam lòng bỏ đi, từ chối miếng bánh ngon ngọt của Giáo Đình và Không Vũ quốc.

Vì vậy, Thanh Vũ từ bỏ cuộc truy lùng người đứng đầu Huynh Đệ Hội, một ngày nào đó thì bọn chúng cũng lộ ra sơ hở.



Kỷ Hằng Quốc, một thế lực hai sao nằm ở phía tây bắc Không Vũ quốc, khoảng cách hơn tám nghìn km.

Kỷ Hằng Quốc quản lý sáu mươi thế lực một sao, dân số đông đúc lên đến hàng trăm triệu người, nhân tài nhiều như lá mùa thu, dạo chơi ở thành trì nào đó thì cũng gặp vài thiên tài một sao, hai sao.

Các thiên tài tuấn kiệt kia có một điểm chung không thay đổi được. Họ chính là trung tâm, họ được nhiều người quan tâm chú ý, nét mặt tự tin, hai mắt uy phong, vừa nhìn liền biết người có bản sự cao rồi

Tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ kỳ đi đầy đất, Kết Đan Chân Nhân cũng chỉ bình thường, bên cạnh đó, tán tu đông như kiến, mỗi tòa thành trì đều có tán tu, vì vậy việc Ngọc Trang bước đi giữa chốn thành xa hoa cũng không bị người nào để tâm làm gì.

Kỷ Linh Thành – một trong năm mươi tòa thành trì nổi tiếng của Kỷ Hằng Vương Triều, được quản lý bởi một cường giả siêu cấp, Kết Đan Đỉnh Phong – Kỷ Mộc.

Tu sĩ ở vùng đất này tu luyện chủ yếu công pháp gọi là Kỷ Hằng Đại Điển, một quyển sách tu luyện đạt đến cấp bậc Địa Cấp trung phẩm.

Đặc biệt, người nào người nấy sau khi tu luyện Kỷ Hằng Đại Điển thì tuổi thọ kéo dài, da mặt trắng ngần, linh lực không có thuộc tính, nhưng lại có đặc điểm là làm cho tuổi thọ tăng cao hơn bình thường.

“Nghe nói Kỷ Lưu Sa là Luyện Đan Sư hai sao, nổi tiếng nhất Kỷ Linh Thành, chúng ta có thể nhờ ông ấy luyện chế đan dược cứu chữa cho Tiêu Nhi.” Một cô gái lên tiếng nói, cô ta có thân hình đầy đặn, đường cong hiện rõ, mỗi lần bước đi thì thu hút nhiều ánh mắt của người xung quanh.

Ngọc Trang gật đầu trả lời: “Chúng ta vừa đủ dược thảo để luyện chế một lò Giải Độc Đan, chi phí ắt hẳn sẽ rất thấp.”

Vài tháng bôn ba khắp nơi, đi xuyên qua nhiều quốc gia, tông môn, nhìn thấy nhiều cảnh tượng khác lạ, vui có, buồn cũng không thiếu, Ngọc Trang đã trở thành một cô gái thành thục, tuy nhiên, khí chất cao quý được mài dũa càng khiến cô trông đẹp đẽ hơn.

Vì nhiều người con gái ở Kỷ Linh Thành đều có gương mặt đẹp ưa nhìn, nên mấy người tu sĩ ở gần chỉ liếc nhìn Ngọc Trang một cái rồi bỏ qua, cảm thấy Ngọc Trang khác lạ so với người thường nhưng không chú ý cho lắm.

“Nọc độc của Minh Cốt Trùng rất bá đạo, chúng ta phải nhanh hơn nữa đi Dương Khả.” Ngọc Trang nôn nóng thúc giục người đi cạnh bên.

Dương Khả cười gật đầu: “Được rồi, Ngọc Trang tỷ tỷ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.