“Tiệm Tạp Hóa Quang Minh.” Hạc Vĩnh Tuân cùng Thương Lăng đang đứng trước một căn nhà ba tầng có diện tích rất rộng rãi, làm cho người nhìn cảm nhận một cảm giác trang trọng và uy nghiêm nhưng không kém phần hào phóng.
Năm chữ điêu khắc trên tấm bảng làm bằng gỗ hương lâu năm thì cứng cỏi và rắn chắc, phảng phất như không ai có thể lay chuyển được nó.
Người đến, người đi vào trong tiệm tạp hóa không dứt, mỗi người trong họ đều phấn khởi khi bước vào cũng như lúc bước ra vì đạt được cái họ cần tìm.
Phần lớn, mọi người là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đôi khi có vài hơi thở mạnh mẽ ngang với Trúc Cơ kỳ bước hiên ngang vào trong tạo ra nhiều tiếng bàn luận và kinh hô.
Tất cả tạo nên một bầu không khí trước một căn tiệm có nhiều khách nhất Vương Thành, con đường lớn xung quanh thì không có một tu sĩ nào dám bày biện hàng hóa để bán vì sợ làm ảnh hưởng đến tiệm tạp hóa.
Nghe nói, người đứng sau tiệm tạp hóa rất cường đại, có thể là tổ chức Giáo Đình thần bí và khủng bố kia.
Ngay cả Không Yên, hay các Thành Chủ khác đều phải thu liễm khí thế của bản thân khi bước vào trong tiệm.
Điều đó tạo ra một câu chuyện không lời giải đáp xung quanh căn tiệm thần kỳ, có thể cung cấp bất kỳ vật gì mà tu sĩ yêu cầu.
Tuy nhiên, lời đồn đãi bắt nguồn từ người dân ở Không Vũ quốc hay các tu sĩ nhỏ yếu có phần hơi quá khoa trương và khuếch đại, Hạc Vĩnh Tuân sẽ tin vào câu chuyện ly kỳ đó ư?
Bán tất cả vật phẩm tu sĩ cần?
Nói giỡn gì vậy, Hạc Vĩnh Tuân ở lại Phi Hạc thương hội, hiểu rõ tầm hoạt động và sức mạnh ẩn sau tổ chức thương hội uy chấn cả mấy chục thế lực hai sao này, thậm chí với nguồn tài lực kia, bọn họ cũng không dám mạnh miệng nói là đáp ứng tất cả nhu cầu của người tìm đến thương hội để giao dịch.
Kẻ dám tự xưng khẩu hiệu kia, treo nó trên miệng thì chỉ là kẻ khoác lác hay lừa gạt tu sĩ có kiến thức nông cạn mà thôi.
“Thương Lăng thúc nghĩ sao về tiệm tạp hóa này?” Hạc Vĩnh Tuân quay đầu sang nhìn Thương Lăng rồi hỏi.
Thương Lăng suy nghĩ một vài giây mới lên tiếng trả lời bằng giọng khàn khàn của tuổi già: “Thiếu chủ, lời của những kẻ kia không thể tin một trăm phần trăm được, nhưng theo tôi nghĩ, tiệm tạp hóa này làm cho Không Yên coi trọng tất nhiên bất phàm.”
“Chúng ta không nên khinh thường họ, huống chi còn có Giáo Đình kia ở sau lưng.”
“Bọn họ dám đánh đuổi cả phân bộ của Công Hội Luyện Đan Sư ra khỏi Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc, còn công khai bán Trúc Cơ Đan với số lượng lớn, xem ra bọn họ không hề ngại đối đầu với Luyện Đan Sư.”
“Hơn nữa, theo tôi thu thập thông tin thì có hơn ba trăm Trúc Cơ Đan đã được bán từ tiệm tạp hóa này.”
“Mỗi viên Trúc Cơ Đan có giá là hai nghìn linh thạch hạ phẩm, so với giá trị trung bình là ba nghìn linh thạch hạ phẩm thì rẻ hơn rất nhiều.”
“Tôi nghĩ rằng bọn họ sở hữu không chỉ là các Luyện Đan Sư tài giỏi, mà còn có đan phương của Trúc Cơ Đan hay một nguồn linh dược dồi dào.”
“Việc luyện chế ra số lượng Trúc Cơ Đan kia trong vòng chưa đến nửa năm là chuyện khó khăn với một thế lực hai sao chứ nói gì đến Không Vũ quốc.”
“Ý của thiếu chủ là, bọn họ rất mạnh?” Thương Lăng hỏi lại.
“Đúng vậy, kẻ tự tin hô hào khẩu hiệu lớn và không sợ Luyện Đan Sư trả thù, vừa có sức mạnh và có tài lực.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, âm thanh nhẹ nhàng.
“Chúng ta vào thôi.” Hạc Vĩnh Tuân vừa nói vừa mỉm cười, bước chân chậm rãi tiến vào tiệm tạp hóa, bước lên mấy chục bậc cầu thang rồi đi vào một cánh cửa lớn, cảnh vật bên trong tiệm hiện ra trong mắt của Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng.
“Chào các vị khách mới tới, các vị có cần gì cứ nói với tôi, đây là tầng một, tầng dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ.” Một người tiếp tân liền bắt chuyện với Hạc Vĩnh Tuân.
“Tôi là Hạc Vĩnh Tuân.” Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng nhìn xung quanh, thấy hàng trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ đang được tiếp đãi bởi những người mặc đồ giống nhau.
Người tiếp tân rất tận tình giới thiệu các vật phẩm thông dụng đang đặt trên các kệ, có hàng chục kệ ở trong tầng một, trưng bày các loại phi kiếm đủ hệ, các loại pháp bảo nhiều hình dạng, hàng chục đan dược như Nguyên Linh Đan dùng để bổ sung linh lực, Bạo Ma Đan dùng để tăng sức chiến đấu trong một tiếng đồng hồ, Tốc Hành Đan dùng để tăng tốc độ bay lượn, …, ngoài ra còn có vũ khí, tài nguyên, tài liệu luyện đan, chế phù, luyện khí, tuần thú và có cả việc trao đổi linh thạch hạ phẩm thành trung phẩm.
“Thì ra là Hạc thiếu chủ.” Người tiếp tân mỉm cười nói, nét mặt hân hoan chào đón.
“Chúng tôi chờ Hạc thiếu chủ từ sáng sớm đến giờ, người quản lý của chúng tôi đang đợi ở tầng ba, xin mời thiếu chủ theo tôi.”
Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói: “Đã làm phiền anh, nhưng tôi muốn nhìn quanh một chút sau đó mới đi gặp mặt người quản lý đó.”
“Vâng, xin mời Hạc thiếu chủ cứ tự nhiên.” Người tiếp đãi gật đầu, không lên tiếng thúc giục Hạc Vĩnh Tuân nữa mà là đi theo Hạc Vĩnh Tuân, chuyên tâm giới thiệu các loại vật phẩm cho cậu ta.
Tầng đầu tiên, Hạc Vĩnh Tuân tham quan vài phút rồi tiến lên tầng thứ hai, vì tầng đầu chỉ bán vật dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, cậu ít hứng thú với loại vật phẩm cấp thấp đó.
Tầng hai thì đỡ hơn nhiều, vật phẩm đều là pháp bảo dành cho Trúc Cơ kỳ trở lên, đan dược cũng nhiều, chúng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt thu hút tầm mắt của mọi người.
Người tiếp đãi thì tận tâm giới thiệu từng loại đồ vật mỗi khi Hạc Vĩnh Tuân đi ngang qua, Thương Lăng cũng có sự hứng thú vì ông cảm thấy đồ vật ở đây đều rất đặc biệt.
“Đây là Hỏa Linh Kiếm do chính tay Vũ Hy Đường Chủ luyện chế, dù cấp bậc mới đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng uy lực mạnh nhất có thể phát ra là nửa bước Kết Đan kỳ.”
“Đây là Xích Ấn Phù, ẩn chứa một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ do Nguyệt Linh Đường Chủ chế tạo ra.”
“Đây là Thăng Linh Đan cấp hai, giúp tu sĩ Trúc Cơ kỳ tăng lên một cảnh giới nhỏ và không để lại hậu quả gì ở sau, đan dược này do Nguyễn Thanh Đường Chủ luyện chế.”
“Ồ, các Đường Chủ kia là ai?” Hạc Vĩnh Tuân ngạc nhiên hỏi người tiếp tân.
Bởi vì tất cả vật phẩm mà người tiếp tân vừa giới thiệu đều mạnh mẽ hơn pháp bảo bình thường, chứng tỏ người chế tạo ra chúng cũng không bình thường, toàn là những người xuất chúng, hay còn gọi là thiên tài.
Hỏa Linh Kiếm, Xích Ấn Phù, Thăng Linh Đan, công dụng, sức mạnh của chúng đều gần chạm đến Kết Đan kỳ dù chúng chỉ là vật phẩm cấp hai.
Người tiếp tân cười trả lời: “Đây là thông tin mật, và tôi không thể tiết lộ nó cho Hạc thiếu chủ.”
“Không sao.” Hạc Vĩnh Tuân cười nhẹ một tiếng, không truy hỏi nữa.
“Tôi có thể nói một điều này, tất cả Đường Chủ đều là người có địa vị cao, và các loại vật phẩm do họ chế tạo đều là tinh phẩm.” Người tiếp tân nói ra.
“Tôi có thể nhìn thấy điều đó, anh nói rất đúng.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu đồng ý.
“Còn đây là Điều Tra Ngọc cấp hai, nó dùng để khảo sát tình trạng thân thể của người sử dụng, bao gồm cả tu vi, sức khỏe, tuổi thọ, hay bệnh tật ngầm, còn có thể tìm thấy cả thể chất đặc thù chưa kích hoạt nữa.” Người tiếp tân hăng say nói trong khi chỉ tay về phía một miếng ngọc thạch màu xanh lam.
“Tôi đã nghe nó từng những tán tu khác ở Không Vũ quốc rồi.” Hạc Vĩnh Tuân nhàn nhạt nói ra.
“Vậy sao? Nó là một trong những mặt hàng bán chạy nhất ở tiệm này.” Người tiếp tân lên tiếng nói, nét mặt bình tĩnh không hề ngạc nhiên chút nào về sự nổi tiếng của Điều Tra Ngọc.
“Liệu nó có tác dụng giống như lời cậu nói không?” Thương Lăng đột nhiên lên tiếng hỏi sau hơn hai mươi phút đi theo sau Hạc Vĩnh Tuân tham quan tiệm, ông vẫn luôn im lặng và chú ý xung quanh.
Lần này, nét mặt của Thương Lăng toát lên sự hi vọng cùng vui vẻ.
Bởi vì, ông cho rằng đây là cơ hội tốt giúp cho Hạc Vĩnh Tuân giải đi loại độc vẫn đang tồn tại trong cơ thể, nó như một cái gai trong mắt của Thương Lăng vậy.
“Tất nhiên rồi thưa ông.” Người tiếp tân nói một cách tự tin, ánh mắt chứa đầy sức mạnh.
“Thiếu chủ, tôi đề nghị cậu nên mua một Điều Tra Ngọc để sử dụng.” Thương Lăng gật đầu với người tiếp tân rồi nói với Hạc Vĩnh Tuân.
“Thử một lần thì cũng không mất gì, nhưng thành công thì thiếu chủ thoát khỏi chất độc khốn kiếp kia, có nhiều sức lực hơn để quan tâm vào cuộc so tài.” Thương Lăng khuyên nhủ.
Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói: “Vậy thì hãy bán cho tôi một Điều Tra Ngọc.”
“Có ngay thưa Hạc thiếu chủ.” Người tiếp tân mỉm cười sau đó quay vào trong một căn phòng.
Vài giây sau, người tiếp tân đi ra với một miếng ngọc trên tay rồi đưa cho Hạc Vĩnh Tuân.
Hạc Vĩnh Tuân lạnh nhạt cầm lấy miếng ngọc nhưng bàn tay của cậu đang run nhẹ, nửa năm chống lại chất độc không biết tên, vì thế Hạc Vĩnh Tuân nếm thử rất nhiều thuốc giải độc hay đi nhờ vào các Y Sư, hi vọng giải trừ chất độc kia khỏi cơ thể.
Ấy thế mà, Hạc Vĩnh Tuân vẫn thất bại dù có thử bao nhiêu lần, càng vô vọng hơn là các Y Sư khi nghe đến tên của Hạc Vĩnh Tuân đều vội vã từ chối, ai cũng họ không có cách giải độc và có cách đi chăng nữa thì ai dám giúp đỡ Hạc Vĩnh Tuân trước ánh mắt dòm ngó của các thiếu chủ khác.
Phân tranh trong Phi Hạc thương hội rất ác liệt, vòng tròn của những thiếu chủ mạnh mẽ nhất, mỗi thiếu chủ đều có người ủng hộ, Hạc Vĩnh Tuân không có gì cả nên cậu bị chèn ép.
“Tôi sử dụng nó đây.” Hạc Vĩnh Tuân hít một hơi thật sâu rồi kiên quyết bằng giọng kiên quyết như đang tiếp thêm lòng tin cho bản thân.
Thương Lăng thì lẳng lặng nhìn Hạc Vĩnh Tuân với đôi mắt cổ vũ, ngay cả người tiếp tân cũng bị cảm hóa bởi bầu không khí quan trọng và nín thở nhìn vào Hạc Vĩnh Tuân đang bóp nát miếng ngọc trên tay.
Răng rắc! Miếng ngọc vỡ vụn, sau đó có một luồng ánh sáng bắn thẳng vào đầu của Hạc Vĩnh Tuân, đi kèm với tia sáng kia là vô số thông tin về chính bản thân của cậu.