Vệt sáng xâm nhập vào đầu của Hạc Vĩnh Tuân rồi biến thành một làn nước ấm chảy dọc theo cơ thể, thẩm thấu qua tất cả tế bào, trong quá trình đó, Hạc Vĩnh Tuân bị đứng người, không thể động đậy được một ngón tay.
Năm giây sau, khi dòng nước ấm chảy ngược về phía đầu, Hạc Vĩnh Tuân biết được tình trạng thân thể của cậu.
“Thế nào rồi thiếu chủ? Nó có tác dụng không?” Thương Lăng hấp tấp hỏi.
Hạc Vĩnh Tuân trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu nói: “Điều Tra Ngọc có tác dụng, tôi đã hiểu được chất độc đang ở trong cơ thể tôi là gì.”
“Nó là gì vậy?” Thương Lăng nôn nóng.
“Si Tình Độc.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh nói ra cái tên.
“Cái gì?” Thương Lăng hoảng hồn nói.
Si Tình Độc là một trong những độc dược kỳ dị của Tu Chân Giới, không phải bởi vì nó mạnh mẽ, mà là nó rất quý hiếm, dược liệu chính để chế tạo ra Si Tình Độc là một mảnh cánh hoa của Si Tình Thảo, loại dược liệu này không có phân chia cấp bậc.
Độc tính của Si Tình Độc ảnh hưởng đến những người đang yêu.
Vì vậy, sau khi biết được tên chất độc thì Hạc Vĩnh Tuân hay Thương Lăng đều biết được ai là kẻ hạ độc.
Si Tình Độc, chỉ bị độc bởi người mà Hạc Vĩnh Tuân thương yêu.
Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“May là con ả kia đã lấy chồng, vì thế tình cảm thiếu chủ dành cho ả không sâu đậm như xưa nữa nên chất độc của Si Tình Độc giảm dần trong nửa năm nay, nếu không thì thiếu chủ đã chết rồi.” Thương Lăng nói một cách phẫn nộ.
“Tôi cũng không ngờ Lăng Thẩm Yên lại là người hạ độc.” Hạc Vĩnh Tuân nói với giọng thất vọng nặng nề và đau đớn.
Lăng Thẩm Yên là một người con gái của Lăng gia, gia tộc tu chân đi gần với Phi Hạc thương hội, chính Lăng Vĩnh Siêu là người mai mối cọc hôn sự giữa hai người Hạc Vĩnh Tuân và Thẩm Yên.
Còn nữa, bọn họ chơi thân với nhau từ bé, tình cảm sâu đậm và Hạc Vĩnh Tuân còn yêu thương Thẩm Yên, nhưng tất cả có vẻ chỉ là một màn kịch bỡn cợt của Thẩm Yên mà thôi.
Sau khi Hạc Vĩnh Tuân trúng độc, Thẩm Yên đã rời xa cậu và lấy một trong những thiếu chủ của Phi Hạc thương hội, Bạch Giật Thần, người chiếm hết tất cả quyền lực của Hạc Vĩnh Tuân, giành lấy khu vực của Đà La Môn và hơn một trăm thế lực một sao khác, đẩy Hạc Vĩnh Tuân vào ngõ cụt.
“Không ngờ Thẩm Yên, Bạch Giật Thần lại ác độc đến vậy, không những hạ độc thiếu chủ còn lấy đi tất cả.” Thương Lăng đau khổ nói.
“Thiếu chủ, chúng ta phải trả thù.” Thương Lăng trầm giọng, nét mặt nghiêm túc.
Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói: “Không! Đây không phải là lúc để trả thù.”
“Tại sao? Nếu không phải cha của cậu mất tích thì bọn họ sao có gan làm càn như thế chứ?” Thương Lăng tức giận nói.
“Không nhắc lại vấn đề này nữa, một ngày nào đó, bọn họ sẽ bị trừng phạt.” Hạc Vĩnh Tuân khoát tay, âm thanh lạnh nhạt nhưng làm cho Thương Lăng cảm thấy một quyết tâm cứng cỏi như sắt thép.
Bị người con gái yêu thương nhất phản bội, hạ độc, bị người giành lấy tất cả mọi thứ, ai lại đang ở trong tuyệt vọng đau khổ giống như Hạc Vĩnh Tuân chứ?
Không, tuyệt vọng, đau khổ, hay trái tim vỡ nát cũng không đủ để thể hiện tâm tình của Hạc Vĩnh Tuân ở lúc này.
Tất cả dồn vào một khuôn mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
“Cảm ơn anh.” Hạc Vĩnh Tuân điều chỉnh lại bản thân sau đó quay sang nở nụ cười thân thiện với người tiếp tân.
“Không có gì, giúp được thiếu chủ là tôi vui rồi.” Người tiếp đãi đáp lại.
“Viên ngọc kia có giá là bao nhiêu vậy?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi tiếp.
Người tiếp tân mỉm cười trả lời: “Không tính tiền, xem đó là quà tặng cho Hạc thiếu chủ khi đến đây từ nơi xa, người quản lý của chúng tôi rất coi trọng cuộc giao dịch này.”
“Vậy sao?” Hạc Vĩnh Tuân nói ra.
“Người kia không phải là Cù Minh Văn à?”
“Không phải, tuy nhiên Hạc thiếu chủ đừng lo lắng, tôi cam đoan người quản lý này có đủ quyền lực giải quyết tất cả mọi chuyện ở tiệm tạp hóa này.” Người tiếp tân cười đáp lại.
“Anh hãy dẫn tôi đi gặp người kia.” Hạc Vĩnh Tuân nói trong khi lấy vài trăm viên linh thạch hạ phẩm đưa cho người phục vụ.
“Không cần, quy tắc ở đây không cho phép tôi nhận bất cứ một chút gì từ khách.” Người phục vụ lắc đầu từ chối.
“Cảm ơn ý tốt của Hạc thiếu chủ, còn bây giờ thì xin mời theo tôi lên tầng ba.”
“Cảm ơn.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu đi theo.
“Tầng một dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, tầng hai là Trúc Cơ kỳ, vậy thì tầng ba chính là Kết Đan kỳ.”
“Hạc thiếu chủ nói rất đúng, chúng tôi phục vụ theo nhu cầu của khách, ở tầng ba này, khách có thể đổi linh thạch hạ phẩm thành trung phẩm, tỷ lệ là một linh thạch trung phẩm bằng mười nghìn linh thạch hạ phẩm.” Người tiếp tân tận tình giới thiệu.
“Đổi lấy linh thạch trung phẩm?” Thương Lăng kinh ngạc thốt ra.
Linh thạch trung phẩm là một loại mặt hàng khó có được, chỉ xuất hiện ở trong các mạch khoáng linh thạch trung cấp, mà số lượng còn rất ít nữa.
Vì linh thạch trung phẩm chứa linh khí tinh thuần bằng sáu bảy ngàn viên linh thạch hạ phẩm, tuy số lượng linh khí không bằng, nhưng lại hơn ở chỗ tinh khiết, tu sĩ tốn rất ít thời gian để luyện hóa linh thạch trung phẩm khi so với sáu bảy ngàn linh thạch hạ phẩm.
Cho nên, một số Trưởng Lão, Tông Chủ, Quốc Vương của thế lực hai sao hay đổi lấy linh thạch trung phẩm từ Phi Hạc thương hội, một so với mười lăm nghìn linh thạch hạ phẩm.
“Ít hơn năm ngàn so với tỷ lệ của Phi Hạc thương hội.” Hạc Vĩnh Tuân ngạc nhiên nói.
“Phản ứng của hai người giống như các vị khách khác vậy.” Người tiếp tân cười nói.
“Tất nhiên rồi, tỷ lệ kia rất nhỏ so với giá trị trung bình của Tu Chân Giới.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.
“Hạc thiếu chủ không có biết, chúng tôi chỉ đổi với số lượng giới hạn, một ngày năm viên linh thạch trung phẩm mà thôi, nên việc đổi nhiều để kiếm lời lớn là chuyện không thể xảy ra.” Người tiếp tân nhưng biết ý định trong lòng của Hạc Vĩnh Tuân nên đã giải thích.
“Một ngày năm viên? Vậy thì một ngày dư ra hai mươi lăm nghìn linh thạch hạ phẩm, giá trị kia bằng một phần tư tài nguyên của thế lực một sao rồi.” Thương Lăng ngẫm nghĩ.
“Có ai đã tới đây đổi chưa?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi người tiếp tân.
“Hình như là chưa có ai đổi.” Người tiếp tân lắc đầu nói.
Sau khi tính toán, dù số lượng ít một chút, nhưng mà lại là hàng hiếm quý trọng, mỗi ngày hai mươi lăm nghìn linh thạch hạ phẩm, mười ngày, trăm ngày sau, giá trị tổng cộng vô cùng lớn, có thể giúp Hạc Vĩnh Tuân kéo khoảng cách giữa cậu và các thiếu chủ khác trong cuộc so tài.
“Chúng ta nên đổi lấy linh thạch trung phẩm.” Hạc Vĩnh Tuân quyết định.
“Tôi đồng ý với cậu.” Thương Lăng gật đầu.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, ít lâu sau, họ đã bước lên tầng ba của căn tiệm, thiết kế của tầng ba, vị trí bày biện vật phẩm cũng giống như hai tầng trước, Hạc Vĩnh Tuân theo thói quen đi tham quan một vòng.
Tất cả vật phẩm ở đây đều đạt cấp ba trở lên, thích hợp cho tu sĩ Kết Đan kỳ sử dụng, song song với đó, giá trị cũng tăng đột biến, mắc hơn tầng hai gấp chục lần, trăm lần.
“Có cả đan dược, phù chú và pháp bảo cấp ba.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh lên tiếng.
“Nghĩa là có Luyện Đan Sư, Phù Sư và Luyện Khí Sư cấp ba ở trong tiệm tạp hóa này.” Thương Lăng gật đầu nói.
“Hạc thiếu chủ, chúng ta đến nơi rồi.” Người tiếp tân mỉm cười nói khi vừa dẫn mọi người đến trước một căn phòng trong tầng ba, cửa phòng làm bằng gỗ đang đóng chặt.
“Tôi xin phép.” Người tiếp tân gật đầu chào hai người rồi đi xuống.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu gửi lời tạm biệt, sau đó hai người hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc giao dịch quyết định số phận của Hạc Vĩnh Tuân.
“Xin mời hai vị vào.” Một giọng nói nhàn nhạt vọng ra từ sau cánh cửa, theo đó, cánh cửa bị luồng sức mạnh vô hình mở ra.
Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng nhìn thấy cảnh vật bên trong căn phòng, có một cái bàn gỗ đặt ở giữa, và vài cái ghế gỗ được chế tạo một cách tinh mỹ, bên cạnh đó, còn có một người thanh niên đang đứng trước cánh cửa và mỉm cười chào đón họ.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Trần Thanh Vũ.” Người thanh niên kia lên tiếng nói.
“Xin chào anh, tôi là Hạc Vĩnh Tuân còn đây là Thương Lăng thúc.” Hạc Vĩnh Tuân nói với một đôi mắt kinh ngạc nhìn vào người thanh niên bình thường.
Người thanh niên cao khoảng một mét bảy, mét tám, bộ đồ gọn gàng sạch đẹp, và người ấy có một khuôn mặt hết sức bình thường, có thể nói là, đi ngoài đường thì tùy tiện nhìn thấy khuôn mặt đó.
Nhưng khác với Hạc Vĩnh Tuân, sau khi cánh cửa mở ra, Thương Lăng trợn mắt lên nhìn, và lớp da thì dựng ngược, đầu muốn nổ tung, vì ông cảm nhận một luồng hơi thở kinh khủng đang ở trong căn phòng, bắt nguồn từ người thanh niên trông có vẻ vô hại kia.
“Thiếu chủ!” Thương Lăng đặt một tay lên vai Hạc Vĩnh Tuân, lực mạnh làm Hạc Vĩnh Tuân hơi đau đớn.
“Xin mời hai người vào trong.” Thanh Vũ nhường lối đi cho Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và ngó lơ sự cảnh giác đề phòng từ Thương Lăng.
Danh Hiệu Trung Cấp Giáo Hoàng giúp Thanh Vũ che dấu một cách hoàn mỹ, về tu vi, khí tức, và làm cho Thanh Vũ giống người bình thường, lần này, Thanh Vũ cố ý sử dụng một chút linh áp để chấn chỉnh địa vị của bản thân trong lòng hai người kia.
Dù sao họ cũng tới từ nơi “thành thị”, tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan kỳ đi đầy đất, tiện tay là nắm một bó to, cho nên vùng đất nghèo nàn này là “nông thôn”, vùng sâu vùng xa, hiếm lắm mới nhìn thấy tu sĩ Kết Đan kỳ, vì thế Thanh Vũ nghĩ họ có thái độ khinh thường người ở đây.
Cách nhanh nhất để đạt được độ cao nào đó trong lòng mọi người là biểu thị ra sức mạnh.
Thanh Vũ đã làm rất tốt, khiến Thương Lăng sợ hãi!
“Kẻ này, rất kinh khủng!” Thương Lăng dồn toàn bộ tinh thần vào đề phòng Thanh Vũ, và ông truyền âm cho Hạc Vĩnh Tĩnh với giọng nói run rẩy, trầm trọng.