Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 471: Xua tan màn đêm gữa ban ngày



Sức bộc phát khi tiếp nhận xúc tác từ bên ngoài của Hydrazine rất lớn, chỉ với một thùng thiếc nhỏ cỡ đó thôi đã dư sức chôn vùi cả tu sĩ Tam Dương sơ kỳ.

Huống chi, Davine còn là người sở hữu năng lực tiến hóa khá đặc biệt, chuyên về linh hồn, phân tách linh hồn ra thành nhiều phần.

Có khoảng mười lăm thùng thiếc ở đây và tất cả chúng đều nằm dưới sự kiểm soát của Davine, một hành động thù địch hay có ý định tiến tới gần căn cứ quân sự của Thanh Vũ và Mặc Hàn thôi đủ để Davine kích hoạt, tạo ra một vụ nổ lớn.

“Davine là một kẻ đầy tham vọng, trong lần ám sát Thomas Treis, quả tên lửa kia di chuyển rất khác lạ chứng minh có người đang điều khiển nó, người có khả năng làm được việc đó không ai khác ngoài Davine.” Thanh Vũ khẽ nói.

Mặc Hàn hơi gật đầu rồi nói ra: “Kẻ này còn rất tàn nhẫn, nghe nói hắn đã đặt rất nhiều thùng thiếc như vậy ở xung quanh căn cứ quân sự, không thể phân biệt được cái nào giả, cái nào thật vì theo lời bác sĩ Mira thì nhiên liệu tên lửa có hạn.”

“Một kẻ khôn ngoan và tàn nhẫn.” Thanh Vũ đưa ra một lời đánh giá chân thật dành cho Davine.

“Mọi người ở bên trong căn cứ quân sự có bị giới hạn về phạm vi hoạt động không?” Thanh Vũ nghiêng đầu hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn lắc đầu, trả lời với nét mặt suy tư: “Không, bọn họ không bị Davine cấm rời khỏi căn cứ.”

“Vậy thì tốt.” Thanh Vũ gật đầu và nói bằng giọng hài lòng.

“Giáo Hoàng!” Bỗng nhiên, có hai luồng linh áp bay đến từ đằng xa ở phía bên trái của Thanh Vũ, người đi đầu là một cô gái trẻ xinh đẹp.

“Lilith.” Thanh Vũ lên tiếng kêu.

“Chúng tôi đến rồi đây.” Linda đi sau Lilith, cô mỉm cười nói.

“Khi nhận được truyền âm của Mặc Hàn, chúng tôi liền trở về từ một căn cứ khác ở phía bắc Thập Linh Hỏa Thành.” Lilith nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn vì đã tới đây.” Thanh Vũ gật đầu, cười trả lời.

Sau đó Thanh Vũ bước lên vài bước, đứng đối diện với mấy thùng thiếc chứa Hydrazine, âm thanh bình thản vang lên:

“Davine, ta biết ngươi đang ở đó.”

Mặc Hàn, Lilith, Linda yên lặng dõi theo cách hành động của Thanh Vũ.

Khoảng hai giây sau, một thùng thiếc rung lắc mạnh rồi bay lên giữa không trung, và mọi người nhìn thấy một bóng mờ nhạt với đường viền như một con người thu nhỏ, nét mặt giống như Davine.

“Ngươi là ai?” Davine lạnh giọng hỏi, ánh mắt khẩn trương nhìn vào Thanh Vũ, bởi vì ngay sau khi tiến hóa, con người đã có thêm một bản năng cảm nhận sức mạnh từ sinh vật khác, và Davine đã cảm nhận được sự đáng sợ của Thanh Vũ dù Thanh Vũ không tỏa ra uy thế khiếp người nào.

“Xin được tự giới thiệu, ta là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, tên gọi là Trần Thanh Vũ.” Thanh Vũ thản nhiên nói, đôi mắt thì dò xét Davine.

“Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình? Vậy thì người chính là kẻ ra lệnh cho đám Quân Đoàn Gaia hay ông lão ở sau lưng đến đây thu phục ta?” Davine hừ lạnh.

“Trở về đi, ta Davine sẽ không bao giờ đồng ý đi đến Thập Linh Hỏa Thành gì đó của các ngươi!”

Thanh Vũ lẳng lặng nghe Davine nói và hiểu vì sao Davine lại có ác cảm với Quang Minh Giáo Đình, nhất là Mặc Hàn và Quân Đoàn Gaia.

Bởi vì Mặc Hàn đã kể tường tận sự việc vừa xảy ra tại nơi này, Mặc Hàn cảm thấy căn cứ quân sự của Davine không khác gì một trại tị nạn sau đợt tấn công bởi lũ quái vật từ mỗi đêm tối, người chết tăng lên nhiều và thức ăn, đạn dược cạn kiệt dần.

Ông không nhịn được nữa và muốn giúp đỡ Davine, tuy nhiên, Mặc Hàn lại gọi thêm Quân Đoàn Gaia, dẫn đầu bởi Quân Đoàn Trưởng Dieter đi đến đây, mấy trăm người lơ lửng ở bầu trời tạo nên một chấn động không nhỏ cho Davine hay người sống sót ở trong kia.

Davine coi sự xuất hiện đột ngột của Mặc Hàn và Quân Đoàn Trưởng Dieter là hành động thù địch nên đã có những ứng xử rất thô lỗ và thẳng thắn.

“Ta hiểu vì sao người lại gắt gỏng với Giáo Đình như vậy, đầu tiên ta xin gửi lời xin lỗi vì hành động bất ngờ của Giáo Đình.” Thanh Vũ ung dung nói ra.

“Và thứ hai, người cũng biết về Giáo Đình và Thập Linh Hỏa Thành thông qua một vài tờ rơi ở trên đường do chính tay ông lão này phát, mọi thông tin ở trên tờ rơi kia đều đúng cả.”

“Quang Minh Giáo Đình luôn chào đón mọi người đến đó sinh sống một cuộc đời tốt đẹp và an toàn, vì thế ngay sau khi biết tin tức xấu ở căn cứ quân sự này thì Giáo Đình liền đến đây chào hỏi ngươi.”

“Chào hỏi?” Davine cười lạnh.

“Lời chào hỏi của các ngươi thật đặc biệt, trút bỏ tất cả quyền lực của ta đối với căn cứ này, thật là tốt đẹp.”

Vừa tính kế tiêu diệt Thomas Treis chưa bao lâu, lại có người đến đây rồi nêu ra những lý do an toàn gì đó để gạt bỏ đi mọi quyền lực của Davine ở căn cứ, ai lại không tức giận chứ?

“Ngươi đã hiểu sai ý định của Quang Minh Giáo Đình, chúng ta coi trọng sự an toàn của người dân ở trong căn cứ kia hơn là quyền lực của ngươi.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Hừ! Ai chẳng nói ra được mấy lời tốt lành kia?” Davine lập tức trả lời với đôi mắt lạnh nhạt. Không hề nao núng trước sự nhượng bộ của Thanh Vũ, hay nói đúng hơn là Davine có suy nghĩ sâu xa hơn nhiều, giống như Thanh Vũ đang cố gắng hạ thấp quyền lực điều khiển hơn một nghìn quân nhân của Davine xuống thấp hơn mạng sống của một nghìn người dân bình thường khác vậy.

“Để ta nói cho ngươi rõ ràng, chúng ta coi trọng mạng sống của mọi người ở trong căn cứ, hành động của người đang đẩy họ vào bờ vực của tử vong, họ đang chết dần trong chính căn cứ tồi tàn kia.” Thanh Vũ nói với nét mặt nghiêm túc và âm thanh thì lạnh đi nhiều.

Một kẻ như Davine đang ở trong vòng xoáy của quyền lực và mấy đi lý trí, giống như Thomas Treis điều hành căn cứ ở trước đây vậy, không tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào ngoài chính bản thân và luôn nghi ngờ người khác.

“Cút!” Davine hét lên, nét mặt thì phẫn nộ, hơn nữa, Davine còn điều khiển mấy chục thùng thiếc còn lại bay lên trời, tạo thế chuẩn bị chống trả nếu Thanh Vũ tấn công.

“Ta đã sắp đặt ba mươi thùng nhiên liệu ở trong căn cứ, chỉ cần người dám cậy mạnh thì ta sẽ mang tất cả người ở bên trong xuống địa ngục!” Davine cười gằn.

Chính đòn sát thủ tàn nhẫn kiểu này làm cho một người thông tin, lão luyện như Mặc Hàn phải chùn bước, cầu cứu Thanh Vũ.

“Giáo Hoàng!” Lilith lên tiếng.

“Anh không thể cứ thế mà tấn công vào trong được, vậy thì liên lụy nhiều sinh mạng vô tội chết đi.”

“Đúng đó, Lilith nói rất chính xác, anh đừng làm vậy.” Linda cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Còn Mặc Hàn thì gật đầu nhẹ biểu thị bản thân ông cũng đồng ý với Lilith.

Thanh Vũ nhìn thẳng vào Davine và thấy rõ ánh mắt điên cuồng dám làm ra hành động tự diệt vong như lời cam đoan kia. Thanh Vũ hít sâu một hơi đè nén tâm tình kích động và tức giận.

Một kẻ chỉ lo suy nghĩ cho quyền lực của chính hắn và không hề quan tâm đến ai khác, mặc kệ cho người dân ở bên trong căn cứ chết dần, chết mòn.

“Thôi được.” Thanh Vũ thở dài một hơi.

“Ta sẽ làm theo cách khác.” Thanh Vũ truyền âm cho mọi người ở sau lưng.

“Còn không mau biến khỏi đây!” Davine thúc giục.

Thanh Vũ không nhìn Davine nữa, hắn dùng thần thức bay tới khu vực trên không của căn cứ quân sự kia, nhìn thấy mấy chục thùng thiếc nguy hiểm có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, và cũng nhìn thấy sự tồi tàn của căn cứ vì bị đám quái vật xới tung qua hàng đêm dài.

Và hơn hết, cái Thanh Vũ chú ý nhất là nét mặt thẫn thờ, ngơ ngác về một tương lai tối tăm của hơn một nghìn người, trong đó có cả nét mặt mất đi sức sống của những người quân nhân cầm chặt vũ khí đề phòng lũ sinh vật ghê tởm tấn công bất ngờ.

Một bầu không khí ngột ngạt khó thở, một bầu không khí bị màn đêm nhấn chìm vào sự lạnh lẽo cùng cô độc, nỗi đau bay bổng lên bầu trời rồi tạo nên một đám mây của cảm xúc đau đớn tuyệt vọng vô hình, chỉ những người thật sự thấu hiểu về cảm xúc của con người như Thanh Vũ mới có thể nhìn thấy chúng.

“Đau đớn, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận, có quá nhiều nỗi đau ở nơi này.” Thanh Vũ lắc đầu, giọng nói phiêu hốt lan tỏa trong không gian, mọi người như nghe thấy gì, họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm nhưng rồi tất cả vẫn yên tĩnh.

Tiếng bước của những người mất đi ý chí, tiếng nhai nuốt vội vàng chỗ thức ăn thừa từ ngày hôm qua, tiếng nướng thịt của lũ quân nhân cấp cao phục vụ cho Davine, chúng đang mở một buổi tiệc, tuy nhiên, một buổi tiệc ấm áp kia trái ngược với bầu không khí lạnh lẽo ở ngoài này.

Dường như sự đối lập kia đang tô điểm thêm vẻ đẹp của Hành Tinh Gaia ngày tận thế của loài người.

Ích kỷ, tham lam, nhẫn tâm! Tất cả chúng chính là bàn tay vô hình đang nắm chặt cổ họng của con người, khiến họ tự đi đến cái chết, càng dẫy giụa, họ càng bị đẩy vào vô vọng.

Tưởng chừng như mọi thứ cứ tiếp diễn như ngày thường, một ngày buồn chán và đau đớn, ấy vậy mà, một tia sáng đột nhiên chiếu xuống từ trời cao, ánh sáng vàng rực mang theo trên mình vô vàn hi vọng gửi gắm từ tương lai, xuyên qua vô tận thời không để chiếu lên gương mặt gầy trơ của mọi người.

“Ánh sáng?!” Một người con trai đưa tay ngăn cản sự chói lóa kia, bảo vệ đôi mắt nhưng vẫn cố ngắm nhìn lên bầu trời, âm thanh nhẹ bay.

“Tia sáng?” Một cô thiếu nữ đang giúp đỡ người mẹ già ăn nốt bữa cháo trắng cuối cùng, chúng được nấu lên bởi một nắm gạo bẩn trộn với hàng tấn lít nước mưa, tia sáng chan hoa kia chạm nhẹ vào hai hàng mi của cô.

Cô ngẩng đầu, đôi mi ngà cong lại, gương mặt cô phủ đầy đất cát, còn quần áo thì tả tơi chỉ đủ giữ ấm trong ngày đông giá rét, ấy thế mà, với mọi thứ xấu xí kia vẫn không thể che lấp được sự xinh đẹp của cô, và tia nắng vàng đang xóa tan tất cả, bộc lộ ra một cô thiếu nữ đang ở lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.

“Chuyện gì vậy?” Mọi người rồi cũng nhận ra sự lạ thường ẩn trong tia sáng.

Không! Không chỉ có một tia sáng vàng! Mà toàn bộ căn cứ với diện tích lớn này đang bị nhấn chìm vào thứ sắc màu tuyệt đẹp ấy!

“Xin chào mọi người, xin tự giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, và cũng là một Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.”

“Hôm nay, ta mạn phép đến đây là để…”

“Tặng cho mọi người một hi vọng.” Gương mặt được tạo nên bởi linh lực của Thanh Vũ hiện lên giữa sắc vàng rực sáng, phản chiếu vào đôi con ngươi của mọi người ở bên dưới căn cứ.

Vào khoảnh khắc kia, dường như thời gian ngừng chảy, không gian thì yên lặng để nhường đường cho Thanh Vũ, còn đất trời thì cũng tạm ẩn đi cho phép Thanh Vũ là tồn tại duy nhất ở bầu trời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.