Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 473: Giải quyết không cần dùng đến bạo lực



Thấy thức ăn phô bày ra khỏi từng thùng gỗ lớn làm mọi người bỏ qua tất cả, vội vàng xử lý thức ăn, lửa trại bốc cháy tỏa ra khói bay lên cao, họ dùng những cái nồi cũ kỹ để nấu thức ăn, chẳng mấy chốc sau, mùi thơm kích thích vị giác ngập tràn toàn bộ căn cứ quân sự.

Ngay cả những người thân cận nhất của Davine cũng phải nuốt một ngụm nước bọt vì thèm thuồng, và nhiều quân khác bắt tay vào chế biến.

“Thức ăn?” Davine đang suy nghĩ, hắn ngửi ngửi nghe thấy mùi thơm, giọng nói cười lạnh.

“Truyền lệnh xuống, bất cứ người nào cũng không được phép rời khỏi đây, nếu không bắn chết tại chỗ không cần hỏi lý do.” Davine trầm giọng ra lệnh cho đám quân nhân đang đứng cạnh.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn Davine nhưng không có lên tiếng ý kiến gì, mệnh lệnh của Davine là tuyệt đối với họ, thân là quân nhân vì thế họ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh một cách nhanh gọn, không được phép cãi lại người chỉ huy.

Lúc trước, Davine không ngăn cấm cản người dân bước ra khỏi đây để săn bắn, vì tình trạng thiếu lương thực cứ tiếp diễn, ngăn cản bọn họ khác nào châm ngòi cho một cuộc bạo loạn.

Để bọn họ tự sinh tự diệt, vừa không lo toan về vấn đề lương thực vừa có được quyền lực cao nhất.

Giờ đây vài lời nói dụ hoặc của Thanh Vũ làm đánh động trái tim lạnh băng của mọi người, Davine đã đưa ra quyết định đó để ngăn cản mục đích của Thanh Vũ.

“Hừ! Ngươi thích cứu người? Vậy thì ngươi sẽ không bao giờ đứng nhìn bọn họ chết đói!” Davine cười nhạt một tiếng sau đó bước vào trong căn nhà kiên cố, mấy người quân nhân bước theo sau.

Theo Davine tính toán, Thanh Vũ đã rêu rao về mục đích “cao cả” cứu người, giúp đỡ vô điều kiện kia để lấy được lòng tin của họ, vậy thì nếu Thanh Vũ không đưa thức ăn cho mọi người đồng nghĩa với việc lời nói của Thanh Vũ là dối trá.

Còn nếu đưa thức ăn, tiếp tế giống kiểu này, Davine không cần lo về vấn đề lương thực nữa.

Một cách giải quyết nhanh chóng và hết sức hiệu quả!

Nói thật thứ sức mạnh thần kỳ của Thanh Vũ làm Davine kinh ngạc hết lần này đến lần khác, và trong thâm tâm của Davine đã sợ hãi Thanh Vũ, sợ hãi những thứ mà Davine chưa bao giờ biết đến.

“Cảm ơn ngài.” Cậu bé quỳ xuống mặt đất rồi dập đầu vào bầu trời, chẳng có một ai ở trên đó cả nhưng cậu bé vẫn làm để thể hiện sự cảm kích của bản thân.

“Giáo Hoàng đại nhân là một người cao thượng!” Một người gật đầu cũng làm theo cậu bé, nội tâm đã kính ngưỡng Thanh Vũ đến mức tôn vinh Thanh Vũ như là một người cứu thế.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Nhiều người quỳ xuống tạo nên một cảnh tượng trang nghiêm, ánh mắt của họ ngóng nhìn lên bầu trời mong mỏi có thể nhìn thấy khuôn mặt vĩ ngạn ấm áp kia một lần nữa.

Tuy nhiên, không lâu sau, gần trăm quân nhân mang theo súng tản ra khắp tám hướng, bao vây toàn bộ căn cứ lại trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.”

Cô gái dìu người mẹ khốn khổ ngồi xuống một cái ghế gỗ tự làm, cô ngẩng đầu lên nhìn đám quân nhân đang làm chuyện hết sức khó hiểu.

Cô gái nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, bọn chúng định làm gì thế?” Có người lắc đầu trả lời.

Mọi người dừng tay nhìn về phía một người quân lính cấp cao đang dẫn theo hơn mười quân nhân khác đi lên một đống đổ nát của tòa nhà bốn tầng, người kia có khuôn mặt hơi hung dữ, cánh tay thì có đầy vết sẹo mới tinh.

Ông ta cầm một cái loa phát thanh rồi cao giọng nói ra: “Thiếu úy Davine có lệnh mới, từ giờ trở đi, căn cứ quân sự này tiến vào trạng thái giới nghiêm, tất cả mọi người nếu không có phận sự thì không được rời khỏi nơi này để tránh xảy ra hậu quả nặng nề, người trái lệnh tử hình tại chỗ!”

Giọng nói hùng tráng của người đàn ông mặc quân phục làm đám đông đứng bên dưới tức giận.

“Tại sao lại ra lệnh giới nghiêm? Chẳng phải Davine còn khuyến khích chúng tôi ra ngoài săn bắn sao?” Có người bất bình lên tiếng hỏi.

Người đàn ông mặc quân phục lạnh lùng trả lời: “Không cho phép hỏi lý do, đây là lệnh, và các người cứ làm theo, và nhớ kỹ đừng bao giờ khiêu khích họng súng của bọn ta!”

Vừa nói xong, người đàn ông liền quay đầu rời khỏi, để lại một đám đông phẫn nộ nhưng lại không dám lên tiếng phản đối hay bác bỏ lệnh của Davine, có hơn một trăm họng súng đang bao vây xung quanh, mọi người không dám làm càn để rồi tan xác dưới mấy viên đạn.

“Thế thì sao được chứ? Giáo Hoàng đã nói là có người chờ chúng ta ở phía bắc, cách đây chưa đến một km, giờ chúng ta không thể đi ra ngoài, làm sao đi đến Thập Linh Hỏa Thành?” Một người cắn răng lên tiếng hỏi.

Đám đông trầm mặc nhìn, sau đó họ thở dài một hơi tiếp tục ăn ngấu nghiến, có mấy người thì yên lặng suy nghĩ nhưng chưa tìm ra cách giải quyết, Davine quá gắt gao ở lệnh này, một trăm quân nhân kia không phải hạng vừa, người nào cũng xung phong trên chiến trường ít nhất là một trăm lần.

Ai lại có thể qua mặt loại quân nhân tinh nhuệ và sở hữu sức mạnh tiến hóa mạnh mẽ cỡ đó?

Nếu tính ra, một quân nhân tiến hóa cấp hai tinh nhuệ như quân đội ở đây có thể đánh bại một bầy sư tử lên đến hai mươi con, trực tiếp đánh giết, không hề dùng thủ đoạn gì, và chỉ dùng đôi bàn tay không chiến đấu.

Nó đáng sợ như vậy đấy!



“Nếu anh tấn công Davine thì tôi sẽ giúp đỡ.” Lilith nhẹ nhàng nói với Thanh Vũ khi Thanh Vũ thu hồi thần thức.

Thanh Vũ lắc đầu nói: “Không nên mạo hiểm sinh mạng của nhiều người để đánh cuộc vào đó.”

“Chúng ta nhượng bộ không có nghĩa là chúng ta nhu nhược và thua kém đối thủ, chỉ là đối thủ không đáng để chúng ta tiêu diệt mà thôi.”

“Hơn nữa, mọi chuyện không thể giải quyết bằng nắm đấm, tôi tin tưởng vào nhân tính của con người.” Thanh Vũ mỉm cười nói.

“Tỷ lệ thành công lên đến bảy phần mười.” Lilith bình tĩnh nói ra, ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào Thanh Vũ.

Còn Mặc Hàn, Linda cũng nhìn Lilith đến ngây người! Bọn họ không phải nghi ngờ khả năng của Lilith mà còn tin phán đoán của cô là đúng, năng lực của Lilith rất tuyệt vời và không gian phát triển thì không giới hạn.

Nếu cùng đẳng cấp chiến đấu, Mặc Hàn chắc chắn thất bại thảm hại bởi Liltih, thậm chí là Thanh Vũ nếu không sử dụng Danh Hiệu cũng thua thiệt!

Năng lực tiến hóa “Nhận Thức”, Lilith sử dụng đến hai viên tinh thể biến dị cùng loại và năng lực kia mạnh hơn nhiều.

Chỉ là Thanh Vũ, hay toàn thể Giáo Đình vẫn còn đang nghiên cứu về sự tiến hóa quá bí ẩn này, chưa đưa ra một quy luật chính xác về năng lực tiến hóa có mấy cấp độ.

Một viên tinh thể biến dị cho phép người sở hữu nó cường đại hơn rất nhiều, khiêu chiến vượt một cấp độ nhỏ.

Nhưng cũng tùy loại, có năng lực giúp cho thực vật phát triển của Tina thì không thể được như vậy rồi!

Và cũng có năng lực mạnh đến khó tin như Lilith, cảnh giới của cô là Tam Dương trung kỳ, chiến lực chân chính khi sử dụng toàn bộ sức mạnh nằm ở Tam Dương đỉnh phong cho đến nửa bước Tứ Dương kỳ, theo thời gian, cùng với sự điều khiển năng lực càng ngày tốt hơn, Lilith sẽ còn mạnh hơn nữa.

“Vẫn không đáng!” Thanh Vũ lắc đầu, giọng nói kiên quyết, Lilith nghe vậy thì cô gật đầu một cách, tôn trọng quyết định này của Thanh Vũ.

“Davine chỉ là một người đang bị quyền lực mê loạn trí não, hắn không phải là một kẻ địch cần phải bị tiêu diệt.” Mặc Hàn nhẹ giọng nói ra.

“Nhưng hắn đang cản trở chúng ta cứu người!” Linda khó chịu nói, âm thanh pha lẫn sự oán trách Davine.

“Cứ tiếp diễn theo tình hình này thì căn cứ quân sự kia không trụ nổi nửa tháng.” Mặc Hàn thở dài nói.

“Davine vừa ra lệnh giới nghiêm, cấm đoán mọi người rời khỏi đó.” Lilith lạnh nhạt nói ra, thần thức của cô vẫn đang chú ý đến tình trạng bên trong căn cứ và nhìn thấy màn thông báo hết sức bá đạo của người đàn ông hung dữ mặc quân phục màu xanh lá cây.

“Cứ để hắn làm thế đi.” Thanh Vũ nở nụ cười nói.

“Càng cấm cản thì càng chèn ép tâm tính của mọi người, đến một mức độ nào đó, có người sẽ đứng lên.”

“Nhưng nếu Davine mất trí thì sao? Các thùng thuốc nổ kia sẽ giết sạch mọi người mất.” Linda lo lắng nói.

“Hắn đang bảo vệ quyền lực mà hắn cho là thứ vẫn đang thần phục hắn, tuy nhiên, một khi toàn bộ quyền lực kia tự rời bỏ Davine, hắn sẽ cảm thấy mất đi tất cả.” Lần này, Mặc Hàn lên tiếng nói ra, giọng nói của ông giống như ông đã nhìn thấy cảnh tượng này từ trước rồi.

Và đúng là vậy, người lưu lạc hơn hai trăm năm như Mặc Hàn nhìn cảnh tranh đấu quyền lực đến điên cuồng nhiều rồi.

“Mặc lão nói rất đúng, Davine không có lý do gì để hi sinh mạng sống của chính hắn cho một thứ quyền lực tự rời bỏ hắn cả.” Lilith gật đầu đồng ý, cô cũng là một chuyên gia về lĩnh vực tâm lý con người và nó là một trong những bài học được dạy trong trường đào tạo sát thủ của tổ chức Zero.

Đừng tưởng rằng Lilith là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng, đôi khi hơi quyết đoán và gan dạ, nhưng trước kia, ngay sau khi tốt nghiệp ngôi trường tàn bạo, thì sợ là một con sói cũng chưa chắc bằng Lilith về độ tàn nhẫn và máu lạnh.

Ngôi trường sát thủ đâu phải để người khác cười đùa và cho đó là một sự ngớ ngẩn nhất trên thế giới, ngôi trường kia, đang đào tạo không phải là con người, bọn họ đang tạo ra những con quái vật máu lạnh giết chóc bằng trí khôn xuất sắc và sự quyết đoán đến lạnh lùng.

Và có một điều nữa, ngôi trường kia, có nhiều “quái vật” khi tốt nghiệp được phân loại và ban cho cái tên, lớp L chính là phân loại đứng trên tất cả, còn lớp J của hai sát thủ vừa tấn công Thập Linh Hỏa Thành chỉ là những thành viên “rác rưởi” đứng bên dưới đáy của sát thủ tốt nghiệp từ ngôi trường kia thôi.

Nhờ vào thông tin do Lilith cung cấp Giáo Đình để Thanh Vũ có sự chuẩn bị tốt nhất khi đương đầu với những tổ chức mạnh mẽ của Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ biết thêm nhiều về tổ chức Zero, mọi khía cạnh của Zero đều rất đáng sợ.

“Nhắn tin cho Quân Đoàn Trưởng Rinka đến đây phụ trách tiếp dẫn mọi người đi.” Thanh Vũ quay đầu đi, không nhìn nhiều căn cứ quân sự kia nữa, hắn bay trở về Thập Linh Hỏa thành và lo liệu thêm nhiều việc còn đang dang dở.

“Vâng!” Mặc Hàn gật đầu nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.