Giờ phút này, người tham gia buổi đấu giá đều bắt đầu đi vào chỗ ngồi, tụm năm tụm ba lại để nói chuyện, cả căn phòng lớn ồn ào bởi tiếng người hòa lẫn vào nhau nên có nói chuyện cũng không ai chú ý.
Lý Duy Mạnh nghe người thanh niên mà ông mới gặp lần đầu đánh giá thoải mái về đoàn người Thanh Vũ, mặt của ông liền đen lại, giơ tay ra hiệu cho hai thiên tài của Khai Sơn Tông làm việc.
Hai thiên tài một sao, người nam gọi là Trịnh Quốc Tấn, người nữ tên là Lê Nhật Thy, hai người đều lớn lên ở ngay trong Khai Sơn Thành nên có tình cảm sâu đậm dành cho Khai Sơn Tông.
Vào lúc trận chiến với thú triều lên đến đỉnh điểm nhất, hai người cùng nhiều đệ tử khác của Khai Sơn Tông đứng ở chiến tuyến đầu, giơ lên thanh kiếm sắc nhọn chỉ thẳng vào hung thú, huyết chiến đến cả người đầy máu.
Thanh Vũ cũng có một chút ấn tượng về khí khái nhiệt huyết khi đó của bọn họ.
Việc Khai Sơn Tông cho họ tiến vào Trúc Cơ Cốc thì quá dễ hiểu rồi, hai người thực sự xứng đáng với những gì Khai Sơn Tông mong đợi và ban thưởng.
“Đừng có nói bậy!” Lê Nhật Thy nhìn người thanh niên kia rồi lên tiếng nhắc nhở.
“Nói bậy? Tôi có nói bậy gì đâu, ai chẳng biết buổi đấu giá ở đây đang nằm giữa trung tâm của bão tố chứ? Nếu không có thực lực thì làm sao dám đến đây xem kịch?” Người thanh niên nói với vẻ mặt không hiểu, rõ ràng hắn chẳng làm sai gì hết, nói sự thật thôi cơ mà.
Nghe lời giải thích bằng vẻ mặt ngây thơ vô tội của người kia, tất cả mọi người không khỏi im lặng, cái người thanh niên này hoàn toàn không đọc được tình huống, không thấy rõ vấn đề, đánh giá tu sĩ vừa cứu giúp Khai Sơn Tông bằng những lời lẽ trực tiếp kia, đúng là một sự khinh nhờn.
“Lãnh Hoàng, anh không nên nói thẳng thắn như thế, sẽ làm mọi người không vui đấy.” Sau cùng Trịnh Quốc Tấn cười khổ một tiếng, dù sao người bạn Trịnh Quốc Tấn vừa mới quen biết không cố ý nên không có tội gì.
“Sau này tôi sẽ để ý kỹ hơn.” Kỷ Lãnh Hoàng nghiêm mặt gật đầu vì nhìn thấy vẻ mặt khác thường của mọi người mỗi khi nhìn đến bản thân mình.
Đúng thế, người thanh niên thẳng thắn đang đứng đây là Kỷ Lãnh Hoàng, từng giúp Ngọc Trang đánh bại hung thú thuồng luồng mặc dù Ngọc Trang không hề nhờ cậu ta giúp đỡ, một người kỳ lạ không thể nào hiểu được.
Vì Kỷ Lạnh Hoàng là thiên tài hai sao, dốc toàn lực còn có thể giết chết luôn cả tu sĩ Kết Đan sơ kỳ nên Kỷ Lãnh Hoàng đã mò đến Hàn Linh Thành, mục đích là gì thì ai cũng biết rõ.
Đáng lý ra, một người giống như Kỷ Lãnh Hoàng nên nổi tiếng trong phạm vi lớn, ai nấy đều biết nhưng lúc Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy gặp mặt cậu ta thì cậu ta đang kể chuyện chiến tích của bản thân cho đám tu sĩ khác, hai người thấy hiếu kỳ nên kết bạn và rồi kéo luôn cả Kỷ Lãnh Hoàng tham dự buổi đấu giá.
Bọn họ nhận thấy Kỷ Lãnh Hoàng rất kỳ lạ vì cách cư xử không suy nghĩ trước, mà làm thẳng mặt.
Đại loại như…
“Xin chào mọi người, tôi là Kỷ Lãnh Hoàng, bạn thân của hai người này, không phải bạn của ông kia, vì thế tôi sẽ bảo kê mọi người, đừng lo lắng, cứ an tâm ngồi một chỗ rồi xem trò vui đi!” Kỷ Lãnh Hoàng thân thiện đến đón đoàn người Thanh Vũ, trong lúc nói chuyện còn chỉ tay lung tung.
Lý Duy Mạnh mới vừa vỗ ngực thở dài một hơi vì hai người nói chuyện thành công với Kỷ Lãnh Hoàng, tưởng như Kỷ Lãnh Hoàng sẽ thay đổi cách cư xử, nào ngờ cậu ta đón đầu luôn, Lý Duy Mạnh trừng mắt nhìn Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy, hai người họ cũng không khác là bao, vẻ mặt thì ngây ngẩn, còn đôi mắt thì mở to nhìn Kỷ Lãnh Hoàng.
Ngọc Trang nhận ra giọng nói đặc trưng Kỷ Lãnh Hoàng từ xa nên truyền âm cho Thanh Vũ về lần gặp gỡ giữa cô và Kỷ Lãnh Hoàng, Ngọc Trang bất ngờ nhưng lại không lên tiếng chào hỏi Kỷ Lãnh Hoàng vì cô không muốn thân phận lộ ra ánh sáng.
Thanh Vũ biết Kỷ Lãnh Hoàng kỳ lạ từ Ngọc Trang nhưng mà hắn lại không ngờ đến người này còn kỳ lạ hơn nữa.
Nhìn thần thái tự tin của Kỷ Lãnh Hoàng, Thanh Vũ mỉm cười gật đầu: “Xin chào, ta là Thanh Vũ, còn đây là những người bạn của ta, sau này mong cậu chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm Phong, Không Yên, Hắc Tinh, Diêu Hạo khá khó chịu khi một người lại lên mặt với Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, nhưng thấy biểu tình thoải mái của Thanh Vũ, mọi người cũng không nói gì, chỉ là nhìn Kỷ Lãnh Hoàng với ánh mắt cổ quái, đầy ý cười.
Bọn họ nhìn ra cảnh giới của Kỷ Lãnh Hoàng là Trúc Cơ đỉnh phong, muốn chiếu cố cho Giáo Hoàng? Nói giỡn, đi theo làm người giữ đồ thì còn tạm được!
“Tất nhiên rồi, bổn Lãnh Hoàng này không sợ người nào trong đây, mọi người cứ an tâm!” Kỷ Lãnh Hoàng hất cằm nói, bộ dáng cao siêu, coi thường tất cả.
Một vài tán tu ngồi gần đó nghe thế liền nhìn tới đây, khuôn mặt khó chịu, miệng thì lẩm bẩm vài câu cho bỏ ghét.
“Đó là ai vậy?” Một tán tu hiếu kỳ hỏi, người mạnh miệng đến thế thì thực lực cũng không kém đến đâu.
“Kỷ Lãnh Hoàng, một tu sĩ không thế lực đến từ Kỷ Hằng Vương Triều, xuất hiện vào hơn một năm trước, chuyện đi tiêu diệt cướp trong địa phận của Kỷ Hằng Vương Triều, danh tiếng cũng khá tốt.” Một người khẽ giới thiệu, thế là nhiều người hiếu kỳ nhìn qua, thấy được đó là Thích Phán Đoán.
Người tổ chức một cuộc cá cược lấy hai Thiếu Chủ của Phi Hạc Thương Hội làm đề tài, hình như Thích Phán Đoán rất nổi tiếng trong khu vực của tán tu nên nhiều tán tu đã bắt chuyện.
“Kiến thức của ông thật là sâu đấy!” Một tán tu khen ngợi.
“Ta từng đi qua chục ngàn quốc gia, chục ngàn tông môn, hàng trăm ngàn hiểm địa, kiến thức tự nhiên cũng tăng theo, không có gì đáng nói cả.” Thích Phán Đoán bình thản nói trong khi tay vuốt bộ râu dài mượt.
“…” Các tán tu xung quanh.
“Làm sao? Không tin? Vậy thì hãy đặt cược đi, Hạc Vĩnh Tuân một ăn một trăm, Bạch Giật Thần một ăn hai, nếu đặt thắng thì ta sẽ giải đáp thêm một câu hỏi từ địa lý, con người cho đến tu luyện!” Thích Phán Đoán lạnh nhạt nói ra.
“Nói đi, nói lại, sau cùng cũng nói đến vụ đặt cược!” Một tán tu cười khổ.
Đoàn người Thanh Vũ ngồi vào ghế dựa êm ái, Lý Duy Mạnh thấy vậy, ông ta lại tiếp tục thở ra một hơi, may là Thanh Vũ không tính toán với Kỷ Lãnh Hoàng, nếu không thì ông thật không biết phải làm sao.
Từ những lời bàn tán gần đó, mọi người mới biết Kỷ Lãnh Hoàng rất kỳ lạ, tựa một người mới vừa đi từ trên núi xuống, không biết cách ăn nói, cách làm việc tự tin thái quá.
Dần dà, số người tăng lên đều cho đến khi tiếng chuông vang lên từ ngay trên bục đấu giá, ngay lập tức, toàn bộ người có mặt tại đây đều tập trung nhìn lên trên vì tiếng chuông kia báo hiệu cuộc đấu giá bắt đầu.
Không để mọi người đợi lâu, Hạc Vĩnh Tuân bước lên bục đấu giá một cách chậm rãi, bước chân vững chắc không có vẻ suy yếu vì bệnh tật, còn khuôn mặt thì rạng ngời, luôn luôn nở một nụ cười dễ gần, cậu ta mặc bộ đồ gọn gàng màu trắng, trông như một thư sinh đọc sách, bụng đầy kinh thư.
Hình tượng ấy tạo nên một thiện cảm đối với người khác, Hạc Vĩnh Tuân thật sự rất coi trọng buổi đấu giá lần này.
“Xin chào mọi người, tôi là Hạc VĨnh Tuân, rất hân hạnh được chào đón mọi người đến đây tham gia buổi đấu giá quan trọng của tôi.” Hạc Vĩnh Tuân đứng thẳng người và dõng dạc nói, âm thanh vang vọng khắp căn phòng lớn.
Bốp! Bốp! Bốp!
Mọi người vỗ tay nồng nhiệt dành cho Hạc Vĩnh Tuân.
“Vẻ ngoài mà thôi.” Lý Thừa Ngân ngồi ở dãy ghế đầu, hắn ta cười khẩy một tiếng.
Lý Thừa Ngân là một người thanh niên tuổi đời chưa vượt quá hai mươi, khuôn mặt chững chạc nhưng đôi mắt thì lại mang đến cho người khác một cảm giác nguy hiểm, khuôn mặt điển trai thuộc hàng đầu, thân hình cân đối, hắn ta mặc một bộ đồ cao quý dành cho người có địa vị như Vương Tộc với một thanh kiếm tinh xảo đặt cạnh bên.
Gần Lý Thừa Ngân còn có tám Chân Chân bảo vệ, bọn họ lạnh nhạt ngồi yên, mắt nhắm, hơi thở đều đặn chứng minh bọn họ không để ý đến buổi đấu giá, bọn họ đến đây vì bảo vệ Lý Thừa Ngân.
“Một kẻ như ngươi lại dám chống lại Bạch Giật Thần? Đại ca kết nghĩa của ta?” Ánh mắt của Lý Thừa Ngân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo nhìn vào Hạc Vĩnh Tuân.
Hạc Vĩnh Tuân không cảm nhận được sự khác thường của Lý Thừa Ngân, cậu ta tiếp tục cười nói:
“Sự có mặt của mọi người là một niềm vinh hạnh to lớn đối với tôi, hôm nay, tôi chắc chắn rằng buổi đấu giá này sẽ mang đến cho mọi người một sự hài lòng tốt nhất, chúc mọi người có một ngày may mắn, mua được vật mình cần.” Hạc Vĩnh Tuân nói xong, cậu ta hơi cúi đầu chào rồi bước vào trong.
Trong tiếng vỗ tay dồn dập,, hai người con gái bước lên bục đấu giá dưới những ánh sáng màu trắng mỹ lệ, căn phòng trang trí xa hoa càng tôn lên vẻ đẹp của hai người đó, các tán tu phái nam nhìn không chớp mắt, thậm chí các phái nữ cũng nhìn lâu hơn một chút.
“Dương Khả, Tiêu Mị?” Ngọc Trang che miệng cười, lần đầu tiên cô nhìn thấy hai người họ ăn mặc quần áo giống như tiểu thư khuê các, trước đó, bọn họ toàn mặc bộ đồ thường.
Váy lụa màu hồng nhạt khẽ chạm lên sàn qua mỗi bước chân của hai người, bên dưới chiếc váy quý phái kia là một thân hình cuốn hút với đường cong rõ nét, nhấp nhô theo tỷ lệ hoàn hảo, hai cô gái toát lên một sức cuốn hút khiến người khác say mê.
“Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Mị, tôi sẽ cố gắng hết sức để đem đến cho mọi người một khoảng thời gian tuyệt đẹp nhất.” Tiêu Mị nói bằng giọng dịu nhẹ trong khi khom người.
Bốp! Bốp! Bốp!
Các tán tu vỗ tay nhiệt liệt chào đón Tiêu Mị hơn cả Hạc Vĩnh Tuân, bởi vì Tiêu Mị đang ẩn dấu khuôn mặt thật nên không người nhận ra đó là Tiêu Mị nằm trên tờ truy nã của Kỷ Hằng Vương Triều.
Tới lượt Dương Khả, người ta đang ngóng chờ một vẻ đẹp dịu dàng từ cô nàng trông trưởng thành này, nào ngờ Dương Khả trực tiếp hét lớn:
“Tôi là Dương Khả, mọi người có hào hứng hay không? Đây là cuộc đấu giá cao cấp nhất của Hàn Linh Thành, mọi người sẽ có những giờ phút thăng hoa cùng bữa tiệc đấu giá này, nào, không nhiều lời nữa, để tôi dẫn mọi người vào giây phút mà mọi người đang chờ mong!”
Trước vẻ mặt sững sờ vì tính cách đặc biệt của Dương Khả, một cây kiếm được nâng lên từ dưới sàn nhà, nó tỏa ra một tia sáng đẹp đẽ màu xanh nhạt.
“Khinh Vũ Kiếm, được Luyện Khí Sư hai sao tại Đà La Môn luyện chế, cấp hai thượng phẩm, nó sẽ là bạn đồng hành tốt nhất cho các tu sĩ Trúc Cơ kỳ!”
“Giá khởi điểm, một ngàn linh thạch hạ phẩm!” Dương Khả lớn tiếng nói.
“Khinh Vũ Kiếm? Đó là thanh kiếm từng được một Trưởng Lão của Đà La Môn sử dụng!” Một tán tu lẩm bẩm nói ra lai lịch của Khinh Vũ Kiếm.
“Năm ngàn linh thạch hạ phẩm!” Một người cao giọng ra giá.
“Sáu ngàn linh thạch hạ phẩm!” Có một người khác nâng lên.
“Đừng ai tranh giành nó với ta, tám ngàn linh thạch hạ phẩm!” Có người hùng hổ nói.
Ngoại trừ tán tu chiếm phần lớn vị trí thì cũng có thêm các đệ tử đến từ thế lực một sao, hai sao khác, bọn họ cũng hét giá rất nhiệt tình, không phải tu sĩ nào cũng có pháp bảo ưng ý nên một khi nhìn thấy pháp bảo hợp với họ thì họ sẽ cố gắng lấy được.
Hơn nữa, các tán tu đến đây đều chờ mong vào các loại vũ khí, pháp bảo, đan dược giúp họ nâng cao thực lực khi vào Trúc Cơ Cốc, tranh giành cơ duyên.
“Tám ngàn linh thạch hạ phẩm từ vị trí số hai trăm ba mươi mốt, còn có ai nữa không?” Dương Khả phấn khởi nói.
“Mười ngàn linh thạch hạ phẩm!” Một người cao giọng nói ra.
“Mười một ngàn!”
“Mười ba ngàn!”
“Mười ba ngàn từ vị trí số một trăm hai mươi hai, còn ai giá cao hơn nữa không?” Tiêu Mị nhẹ giọng nói.
Toàn trường yên lặng vì mức giá hơn mười ngàn linh thạch cho một vật phẩm Trúc Cơ kỳ đã là rất cao rồi.
“Mười ba ngàn lần thứ hai.”
“Mười ba ngàn lần thứ ba, chúc mừng quý khách số một trăm hai mươi hai đã mua được Khinh Vũ Kiếm.” Dương Khả cười nói.
“Mời quý khách trả đủ số linh thạch hạ phẩm để nhận lấy Khinh Vũ Kiếm.” Tiêu Mị cười nói.
Người số một trăm hai mươi hai gật đầu một cái, sau đó cong ngón tay búng ra một cái túi trữ vật chứa linh thạch bay đến cái bục, Dương Khả nhận lấy rồi kiểm tra.
“Đã đủ linh thạch, mời quý khách nhận lấy vật phẩm đấu giá.” Tiêu Mị khẽ nói, cô dùng linh lực nâng Khinh Vũ Kiếm bay đến vị trí số một trăm hai mươi hai.
“Nào, đây mới chỉ là bắt đầu, mời các vị khách nâng cao tinh thần hơn nữa chào đón vật phẩm số hai, Tư Hiên Giáp.”
“Tư Hiên Giáp được rèn từ một vị Luyện Khí Sư một sao nổi tiếng, Tư VIễn Kiên, ông ta rèn đúc pháp bảo đều đặt tên theo họ của chính ông ấy, mỗi một món pháp bảo đều là tinh phẩm vì ông ấy xem nó là đứa con của mình, Tư Hiện Giáp đạt đến cấp hai thượng phẩm, gần với tuyệt phẩm, nó quả là một món pháp bảo tốt trong phòng ngự!”
“Giá khởi điểm, hai ngàn linh thạch hạ phẩm!” Dương Khả lớn tiếng giới thiệu và ra giá.
Ngay tức khắc, cả toàn trường rơi vào bầu không khí nóng hổi, người người hò hét giá mua các vật phẩm từ Dương Khả và Tiêu Mị, đủ loại pháp bảo phòng ngự, vũ khí nhiều hình thù, đan dược tăng thực lực, phù chú công kích, phòng ngự, có các bản pháp thuật cấp hai nữa, buổi đấu giá đang trên cao trào, mọi người ai đều vui vẻ cho đến khi một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Khống Mộc Thuật, năm ngàn lẻ một linh thạch hạ phẩm!” Lý Thừa Ngân bình thản nói ra, cao hơn mức giá khởi điểm một linh thạch khiến toàn bộ căn phòng đấu giá yên tĩnh lại. Một bản pháp thuật hệ mộc dùng để điều khiển cỏ cây phục vụ nhiều mục đích không thể nào có cái giá rẻ mạc đến thế.