Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 546: Đặng Tuân, Hợp Ma Tông cường đại



Trong lúc khách đang lần lượt đi khỏi căn phòng đấu giá với tâm trạng muôn dạng, tin tức về Kết Kim Đan thượng phẩm sẽ lan truyền ra xa với tốc độ chóng mặt, theo đó, các tán tu đang kẹt ở cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong sẽ liều hết mọi thứ để đạt được Kết Kim Đan đó vào lần đấu giá sau.

Ngay từ đầu, Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng không cho rằng họ bán được viên Kết Kim Đan đó ngay tại ngày hôm nay vì các khách kia chưa chuẩn bị kỹ càng.

Nhưng vào lần tới, đó sẽ là một cuộc cạnh tranh ác liệt để giành lấy viên đan dược đưa họ đến cánh cửa của hàng ngũ tu sĩ Chân Nhân, đương nhiên, không ai biết Kết Kim Đan sẽ rơi vào tay người nào, ngoại trừ cửa ải đấu giá so tiền bạc ra thì còn một cửa ải nữa, hàng nghìn tán tu đang nhìn chằm chằm vào Kết Kim Đan đó, tu sĩ có được chắc chắn không bao giờ được yên ổn.

“Một buổi đấu giá thắng lợi!” Hạc Vĩnh Tuân cười nói với Thương Lăng.

Thương Lăng mỉm cười ôn hòa: “Giáo Hoàng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, có vẻ như Lý Thừa Ngân bị cấm nói chuyện là do Giáo Hoàng làm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.

Phong Thanh Dương thuộc tuýp người cương trực, thẳng thắng làm việc, không thể nào sử dụng thủ đoạn nhỏ để đối phó Lý Thừa Ngân được, nếu không phải Thương Lăng ra mặt khuyên ngăn thì Phong Thanh Dương đã cầm búa đập tới, đánh Lý Thừa Ngân thành miếng sắt bẹp rồi.

Mặc dù Thương Lăng cũng rất chán ghét Lý Thừa Ngân, nhưng không thể để trận chiến giữa hai bên xảy ra được, cho dù bên nào thắng lợi thì danh tiếng của Hạc Vĩnh Tuân cũng xấu đi nhiều, ai còn đến cuộc đấu giá từng có khách bị đánh chết chứ?

Hạc Vĩnh Tuân bán hơn năm mươi vật trong buổi đấu giá, thu lời rất nhiều, chủ yếu đến từ các vật phẩm bắt nguồn từ Giáo Hoàng, chúng xuất hiện liền khiến cả căn phòng sôi trào lên, ra giá rất nhiệt tình.

Thông qua đó thấy rõ tài lực của tán tu không thể nào có thể đánh giá được, nhất là các tán tu lâu năm, tích góp một khoản tài nguyên rất lớn.

“Hai cô làm rất tốt, đây là phần công của hai cô như đã thỏa thuận.” Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng nói với Dương Khả, Tiêu Mị.

“Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như thế.” Dương Khả phấn khởi nói.

“Tôi cũng vậy.” Tiêu Mị nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ lại cảnh đó mà lòng cô không khỏi khẩn trương, may là Dương Khả làm chủ không khí tốt chứ không thì Tiêu Mị sẽ phá hỏng nó với tính cách mềm yếu của cô mất.

Dương Khả, Tiêu Mị nhận phần công từ Hạc Vĩnh Tuân, khoảng chừng mười ngàn linh thạch hạ phẩm cho một người, đó là một khoảng tài nguyên rất lớn đối với tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong, vì hai người đi chung với Thanh Vũ – Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình nên Hạc Vĩnh Tuân không thể để hai người thua thiệt được.

Dù sao Giáo Đình có thể coi là ân nhân trợ giúp Hạc Vĩnh Tuân vượt qua cảnh khốn khó.

“Cảm ơn anh.” Dương Khả, Tiêu Mị cười nói sau khi kiểm tra xong phần linh thạch.

“Chú Thương Lăng, chúng ta nên vào trong kiểm tra thu hoạch lần này thôi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu với hai người một cái rồi háo hức nói, có thêm một số lượng linh thạch nghĩa là Hạc Vĩnh Tuân sẽ kiếm thêm được nhiều vật phẩm từ Giáo Đình rồi bán lại với giá cao hơn.

Trước khi Tu Chân Giới nhận ra sự thật về Tiệm Tạp Hóa Quang Minh thì Hạc Vĩnh Tuân đã kiếm được một món lợi khổng lồ dư sức đứng đầu trong cuộc đua giữa các Thiếu Chủ!

Hạc Vĩnh Tuân rất tự tin vì cậu ta đã đi đúng hướng, từng bước một đi lên cầu thang thông đến tương lai làm chủ Phi Hạc Thương Hội, giành lại những gì đã mất, và quan trọng hơn hết là tìm kiếm người cha đang mất tích, báo hiếu cho người mẹ đang mong mỏi chờ tại quê nhà.

“Được thôi.” Thương Lăng thản nhiên gật đầu, vừa kiểm kê tài sản vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo đã trở thành một thói quen của hai người, tuy hôm nay sóng gió bão bùng, nhưng cũng có những thứ ánh sáng hy vọng bùng lên.

Ít nhất thì hai người xác định thêm một kẻ thù cần phải đề phòng, Lý Thừa Ngân, có vẻ như Lý Thừa Ngân nhúng tay vào việc của Hạc Vĩnh Tuân không chỉ vì giúp đỡ Bạch Giật Thần hạ gục một đối thủ, từ sau khi Hạc Vĩnh Tuân bán cho Đà La Môn rất nhiều Bích Ly Thảo thì Lý Thừa Ngân đã chống lại Hạc Vĩnh Tuân.

“Xin hai người dừng bước.” Giây phút hai người chuẩn bị đi vào trong thì một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau, tuy là lời thân thiện nhưng lại ẩn chứa một ý chí không cho từ chối.

Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng quay đầu nhìn người đó, không, là một nhóm người mặc bộ đồ giống nhau, trên áo có in hình âm dương lưỡng cực, nhưng dương lại chiếm phần sáng hơn rất nhiều, còn âm thì bị chèn ép.

Một tiêu chí đặc trưng của Hợp Ma Tông, tông môn được mọi người coi là đứng đầu trong năm thế lực hai sao gần đây.

“Đặng Luân?!” Hạc Vĩnh Tuân nhíu mày gọi tên người kia.

Đặng Luân là một người thanh niên tuổi không quá ba mươi, tuy vậy, khuôn mặt tiều tụy hốc hác, trông như suy dinh dưỡng nhưng thật ra hắn là một tu sĩ thiên tài của Hợp Ma Tông, thiên tài một sao!

Đặng Luân dẫn theo bốn đệ tử cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, hắn ta mỉm cười trong khi chắp tay nói:

“Xin chào Thiếu Chủ Vĩnh Tuân và tiền bối Thương Lăng.”

“Đặng Tuân, ngươi đến đây để làm gì?” Hạc Vĩnh Tuân trực tiếp nói ra, giọng nói không thân thiện chút nào, người của Hợp Ma Tông nổi tiếng với tiếng xấu cực kỳ tàn nhẫn, nghe nói “vật phẩm” tu luyện ưa thích của họ là trinh nữ, vì thế Hợp Ma Tông là một thế lực mà người phàm cực kỳ chán ghét, đến mức hận không thể cắt từng tế bào của Hợp Ma Tông ra.

Tuy làm nhiều việc ác, giết người như ngóe, thế nhưng Hợp Ma Tông vẫn sừng sững giữa Tu Chân Giới, mỗi năm giết vài trăm ngàn thiếu nữ, đồ sát nhiều kẻ phản kháng…

Nhờ vào thủ đoạn tàn độc đó, tu sĩ của Hợp Ma Tông đông đúc, số người cũng đông không kém, nghe nói, tu sĩ Kết Đan kỳ hơn một ngàn, Chân Quân cũng có mấy chục. Đó là còn chưa tính đến thế lực một sao dưới quyền cai trị của Hợp Ma Tông, khoảng chừng một trăm thế lực một sao, mỗi một thế lực đều có đệ tử của Hợp Ma Tông giúp sức quản lý, tính ra, tu sĩ Kết Đan kỳ gần bảy, tám trăm người.



Một nguồn sức mạnh khổng lồ, một khi bạo phát thì quét ngang hàng trăm thế lực một sao là một việc đơn giản.

Còn hơn thế nữa, Hợp Ma Tông chấp nhận tất cả yêu cầu gia nhập của tán tu, chỉ có một điều kiện duy nhất, tan tu phải đạt cảnh giới Kết Đan sơ kỳ trở lên!

Đồng ý, không cần thông qua kiểm tra gì! Một cách thu nhận nguồn lực lượng bên ngoài thông minh, nhìn từ xa, Hợp Ma Tông không khác gì một thế lực lộn xộn, dễ bị chia cắt thành nhiều phần, nhưng thực chất, toàn bộ quyền lực đều nằm trong tay các Chân Quân, kẻ nào trái lệnh, giết!

Bất kể ngươi là Trưởng lão tu vi Kết Đan đỉnh phong hay nửa bước Tứ Dương kỳ, cho dù ngươi là thiên tài đang nổi lên, một khi trái lệnh từ quyền lực cao nhất thì chắc chắn chỉ có một cái chết đang chờ đợi ngươi.

À, còn một điều khoản nữa dành cho tán tu muốn vào Hợp Ma Tông, kẻ rời bỏ tông môn, chết!

Đơn giản là thế!

Với cách làm bá đạo, tàn độc của Hợp Ma Tông, toàn bộ người dân sinh sống bên dưới bóng ma của Hợp Ma Tông đều đang ở tình cảnh khổ sở, nhất là các cô thiếu nữ thì hay gạch mặt, hủy đi khuôn mặt xinh đẹp để đệ tử của Hợp Ma Tông ghét bỏ.

Từng có những người đứng ra chống lại Hợp Ma Tông, nhưng Hợp Ma Tông vẫn đang tồn tại một cách thẳng băng, còn những kẻ kia thì đã biến thành bộ xương trắng phiêu nằm bên dưới lòng đất lạnh lẽo.

Đặng Tuân, một trong hàng trăm thiên tài một sao của Hợp Ma Tông, địa vị cũng khá cao nhờ vào mối quan hệ sâu rộng.

Dù vậy, Đặng Tuân vẫn không thể khiến Hạc Vĩnh Tuân kiêng kỵ.

“Tôi đến đây là vì một việc, nếu hoàn thành thì nó sẽ làm cho Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông vui vẻ.” Đặng Tuân cười nói, tựa như một cơn gió xuân thổi qua khiến lòng người dịu nhẹ.

Hợp Hoan Ma Điển!

Một luồng khí chất đặc biệt có được sau khi tu luyện quyển công pháp trấn tông của Hợp Ma Tông, khí chất kia làm người xung quanh thoải mái, dễ dàng dụ dỗ thiếu nữ chưa trải sự đời!

“Thiếu Chủ?” Hạc Vĩnh Tuân bình thản nói lại.

“Đúng vậy, Thiếu Chủ Lương Phi Nguyên, thiên tài đứng đầu bảng Bảng Thiên Tài, niềm kiêu ngạo của Hợp Ma Tông!” Đặng Tuân nói trong khi ngẩng cao đầu, thần thái tôn sùng một cách mù quáng, điều đó toát lên rõ ràng ngay bên trong hai con ngươi của hắn ta.

“Vĩnh Tuân Thiếu Chủ, tôi biết Thiếu Chủ đang trong tình cảnh khó khăn vì Bạch Giật Thần và Lý Thừa Ngân, nhưng đừng lo lắng, tôi đảm bảo rằng hai người kia không dám làm gì hại đến Thiếu Chủ nếu như Thiếu Chủ đồng ý giúp tôi làm việc này, đạt được nụ cười từ Thiếu Chủ Lương Phi Nguyên.” Đặng Tuân cười nhẹ nói.

“Nụ cười của Lương Phi Nguyên?” Hạc Vĩnh Tuân cười mỉm.

“Ta không quan tâm đến điều đó, nhưng ta lại hứng thú khi hợp tác với ngươi,”

Đặng Tuân cảm thấy Hạc Vĩnh Tuân đang khinh thường Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông, nhưng nghĩ đến viễn cảnh Lương Phi Nguyên coi trọng hắn khi làm xong việc này, Đặng Tuân kiên nhẫn nói:

“Việc đó rất đơn giản.”

“Vĩnh Tuân Thiếu Chủ đâu cần hai cô gái kia nữa phải không? Hãy đưa họ cho tôi, để tôi sử dụng họ như một món quà dành tặng Phi Nguyên Thiếu Chủ!” Đặng Tuân vừa nói vừa chỉ tay về phía Dương Khả, Tiêu Mị.

Không đợi Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, bốn người đệ tử theo sau Đặng Tuân đã nhanh chóng bao vây Dương Khả, Tiêu Mị, chặn hết con đường chạy trốn của hai người.

“Dừng tay!” Hạc Vĩnh Tuân biến sắc, sau đó cậu ta hét lớn.

“Đừng có làm càn!” Thương Lăng phản ứng cấp tốc, ông đưa một bàn tay vỗ tới, linh lực dũng động, ầm ầm nổ tung, đánh bại bốn đệ tử của Hợp Ma Tông, làm cho bốn kẻ đó bị thương nặng nề, ảnh hưởng đến cả tu vi.

Phải nói, dù tu vi tăng nhanh và cao hơn các thế lực khác nhưng sức chiến đấu, căn cơ của Hợp Ma Tông thì yếu hơn rất nhiều, không thể nào chiến thắng tu sĩ ngang bằng cảnh giới của thế lực khác được.

“hai ngươi có ý gì!” Đặng Tuân lạnh lùng nói, thay đổi thái độ từ gần gũi cho đến xa cách, ánh mắt lóe lên tia sáng bất thiện.

“Chỉ là hai người hầu mà thôi, vậy mà hai ngươi dám đả thương đệ tử của Hợp Ma Tông ư?”

“Cút!” Thương Lăng không nhẫn nại chút nào, đáp trả lại cho Đặng Tuân một cái khoát tay, linh lực ập tới đánh bay Đặng Tuân đụng nát bức tường của căn phòng đấu giá.

“Các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?” Đặng Tuân gượng dậy rồi nói, vẻ mặt vẫn như cũ, không sợ hãi trước Thương Lăng vì Đặng Tuân biết rõ Thương Lăng không có can đảm giết chết Đặng Tuân.

Có một lý do hơn cả việc làm ảnh hưởng mối quan hệ với Hợp Ma Tông của Hạc Vĩnh Tuân, đó là có một Thiếu Chủ đang lo lấy phần thương hội trong lãnh thổ của Đà La Môn, một Bạch Giật Thần thôi thì đã mệt người rồi, giờ lại có thêm một kẻ thù mạnh mẽ nữa thì sao chịu nổi chứ, Thương Lăng không ngu ngốc đến mức làm việc đó.

“Ngươi có nghe chú Thương Lăng nói không? Cút khỏi đây!” Hạc Vĩnh Tuân trầm giọng nói.

“Ta là Đặng Tuân, người hầu cận của Thiếu Chủ Phi Nguyên!” Đặng Tuân cứng răn nói.

Bành!

Nghe Đặng Tuân vẫn kiên quyết với mục tiêu làm hại hai người Dương Khả, Tiêu Mị. Thương Lăng, Hạc Vĩnh Tuân tính đánh đuổi tiếp thì nào ngờ một tiếng động lớn vang ra, hai người vội vàng nhìn tới thấy rõ cảnh Đặng Tuân bị một người đàn ông cao lớn đánh thụt vào mặt đất vài mét, xuyên qua luôn cả cái sàn cứng rắn trong căn phòng.

“Hặc Tinh?” Hạc Vĩnh Tuân bất ngờ gọi tên người ra tay kia, cậu biết Hắc Tinh là ai, hai người có một lần gặp gỡ đầu tiên rất ấn tượng, và đương nhiên Hạc Vĩnh Tuân biết luôn cả Hắc Tinh đang biến thành nhân loại để dễ hoạt động, một cách làm thường thấy của yêu tộc khi họ đi vào phần lãnh thổ của nhân loại.

Tất nhiên có cách phân biệt thủ đoạn thay hình đổi dạng của yêu tộc nhưng cách làm của Hắc Tinh cao cấp, không một tu sĩ dưới cảnh giới Hóa Thần kỳ nào có thể nhận ra thân phận của Hắc Tinh cả.

“Ngươi tính hại người của Giáo Đình trước mặt ta ư?” Hắc Tinh trừng mắt nhìn Đặng Tuân.

“Ngươi…!” Đặng Tuân hoảng hồn chỉ tay vào Hắc Tinh.

Bành!

Hắc Tinh dùng một chân đạp tới, Đặng Tuân càng lún sâu xuống lòng đất, vẻ mặt tái mét, miệng phun máu tươi và còn đang ngáp ngáp hít không khí.

“….biết….ta…là…” Đặng Tuân nói từng chữ một với khuôn mặt đau đớn.

“Lảm nhảm nhiều thế?” Hắc Tinh liếc Đặng Tuân một cách khinh thường, sau đó trước sự kinh hãi của bốn đệ tử Hợp Ma Tông, Hắc Tinh cầm lấy chân của Đặng Tuân rồi bắt đầu quay vòng vòng, sau vài chục vòng, Hắc Tinh quăng Đặng Tuân đâm thủng mái nhà, bay mất khỏi đây.

“Còn các ngươi nữa!” Hắc Tinh hùng hổ nhìn bốn đệ tử đang bị thương nặng, bọn họ hoảng hốt bỏ chạy nhưng lại thua kém Hắc Tinh rất nhiều, vài giây sau, bốn bóng người đâm thủng mái nhà bay vút lên cao.

“Tôi rất muốn nghiền nát bọn chúng!” Hắc Tinh khó chịu nói với Lâm Phong, Ngọc Trang, Không Yên, Diêu Hạo, Dương Khả, Tiêu Mị, mọi người không hề rời khỏi đây, họ quan sát cảnh Đặng Tuân có ý đồ xấu với Dương Khả, Tiêu Mị từ đầu đến cuối.

Hắc Tinh nhìn thấy nhiều oán khí bám trên người Đặng Tuân cùng bốn người khác nên đã nhịn không được nữa, ra tay đánh gục Đặng Tuân, cực kỳ bạo lực, nếu không phải Ngọc Trang truyền âm ngăn cản thì Hắc TInh đã xé nát bọn người của Hợp Ma Tông rồi.

“Có ít nhất một ngàn oán khí đang bám trên người Đặng Tuân.” Lâm Phong nhắm mắt rồi nói bằng giọng trầm thấp.

“Người của Hợp Ma Tông đều là bọn vô nhân tính.” Không Yên thở dài,

“Tại sao chị lại ngăn cản Hắc Tinh?” Diêu Hạo nhìn sang hỏi Ngọc Trang.

“Người xấu phải bị trừng phạt bởi Hội Đồng Thẩm Phán, trừ Tà Đồ ta thì chúng ta phải trừng trị họ bằng luật của Giáo Đình!” Ngọc Trang kiên định nói.

“Hội Đồng Thẩm Phán không thể có mặt ở đây!” Hắc Tinh khó chịu nhìn Ngọc Trang.

“Không phải họ không thể có mặt tại đây, là vì Giáo Đình không ở đây nên họ không có mặt.” Ngọc Trang bình tĩnh nói.

“Nếu nhìn thấy một người xấu, chúng ta lại ra tay diệt trừ, vậy thì luật lệ của Giáo Đình sinh ra để lại gì?”

“Chúng ta không khác gì họ nếu cứ giết người giống thế.”

“Em hiểu chị đang truyền đạt cái gì và em đồng ý với chị.” Diêu Hạo gật đầu nói.

“Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu, nếu tôi nhìn thấy chúng một lần nữa thì tôi sẽ giết sạch chúng! Thanh tẩy một thứ dơ bẩn khỏi thế gian này!” Hắc Tinh nghiêm giọng nói.

Lâm Phong, Không Yên, Dương Khả, Tiêu Mị, thậm chí là Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng đều im lặng, không xen vào cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Hắc Tinh luôn nóng nảy, một Ngọc Trang làm việc theo ý nghĩ riêng của chính cô ấy, Diêu Hạo thì chưa bao giờ giết người nên cậu ta lựa chọn cách giống như Ngọc Trang.

Khác với tình cảnh bây giờ, lúc tại Tử Mộ Sâm Lâm, Ngọc Trang chọn cách tiêu diệt Tử Mộ Thú ví chúng là hung thú chứ không phải nhân loại, không thể gộp chung cách giải quyết của hai giống loài đó lại với nhau được.

Không thể nói ai đúng, ai sai, vốn dĩ, cách thức thực thi công lý, chính nghĩa chưa bao giờ được định nghĩa rồi!

“Nếu Giáo Hoàng ở đây, liệu ngài ấy sẽ lựa chọn cách nào?” Bỗng nhiên, vài người tự hỏi với lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.