Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 550: Diệt Kiến Hội



Giải quyết xong chuyện của đôi vợ chồng son Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê, Thanh Vũ lên đường trở lại Hàn Linh Thành.

Hắn không có cách giúp đỡ cho Nhan Ngọc Khuê ngay lập tức được nên gửi gắm cô ấy cho thành viên của Giáo Đình, sẵn tiện để Phong Thanh Dương chứng kiến sự cường đại của Giáo Đình, từ đó có thể gửi lời mời gia nhập cho ông ta.

Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, lại tinh thông luyện khí thuật, Phong Thanh Dương sẽ là một trợ giúp lớn.

Lúc bị phát hiện thì Thanh Vũ cũng lấy thêm được một vật vào Cửa Hàng của Hệ Thống, đó là một tàn trận cấp bốn, Địa Hỏa Binh Trận, Phong Thanh Dương đạt được một tàn trận nhờ vào may mắn, sau đó ông ta bố trí nó cùng với địa hỏa bên dưới hai ngọn núi nên uy lực cực mạnh, áp đảo tu sĩ Kết Đan sơ kỳ như ăn một cái bánh vậy.

Chứ thật ra Phong Thanh Dương không phải là Trận Pháp Sư, tàn tận kia là một mảnh của trận bàn, chỉ cần đặt nó dưới đất rồi cung cấp năng lượng cho nó hoạt động là xong, không cần tổn hao nhiều công sức bố trí một trận pháp mới làm gì.

“Kỷ Lãnh Hoàng, sao cậu lại bị thương vậy? Còn quần áo đẹp đẽ với thanh kiếm pháp bảo tuyệt phẩm đâu?” Thanh Vũ bất ngờ nhìn một người thanh niên bước ra từ trong khu vực xanh, đó là Kỷ Lãnh Hoàng.

Vừa trở về gần Hàn Linh Thành thì Thanh Vũ đột ngột bắt gặp Kỷ Lãnh Hoàng đang trong tình cảnh giống như người rừng, toàn bộ quần áo, pháp bảo đều biến mất, chỉ còn lại vài chiếc lá cây lớn đang che thân thể, khuôn mặt thì xám xịt với một cái dấu chân in vào một bên má.

Rất thê thảm!

Thanh Vũ chỉ còn lại ba từ kia để diễn tả Kỷ Lãnh Hoàng lúc này.

“Thanh Vũ?!” Kỷ Lãnh Hoàng giật mình một cái, sau đó lại ngẩng cao đầu, giọng nói tràn đầy sức mạnh.

“Tôi gặp một người khốn khổ không có quần áo, không có vũ khí phòng thân nên đã tặng cho người kia số quần áo và thanh kiếm tuyệt phẩm của tôi.” Trong khi nói, Kỷ Lãnh Hoàng âm thầm liếc nhìn Thanh Vũ coi biểu tình của Thanh Vũ có tin lời cậu ta nói hay không.

Thanh Vũ cười nhẹ một cái rồi gật đầu nói: “Ta không ngờ rằng cậu lại là một người tốt đến vậy.”

“Chứ sao? Kỹ Lãnh Hoàng này luôn trừ gian, diệt ác, không lùi bước trước cái xấu.” Kỷ Lãnh Hoàng kiêu ngạo nói lớn.

“Nào chúng ta cùng nhau đi thôi, bên ngoài này lạnh lắm.” Kỷ Lãnh Hoàng ngó nghiêng ngó dọc xem coi có ai nhìn thấy cậu ta nữa không, rồi mới hối thúc Thanh Vũ.

Hai người sánh bước vào căn phòng đấu giá của Hạc Vĩnh Tuân.

Cùng lúc đó, một tin tức như thể bão tố bao phủ toàn bộ vùng đất xung quanh Hàn Linh Thành.

“Lý Thừa Ngân bị người khác nhìn thấy cảnh hoảng hốt, bần thần.”

“Nghe nói Lý Thừa Ngân, Thiếu Chủ của Đà La Môn cùng mười tám Chân Nhân truy sát Phong Thanh Dương nhưng khi trở về chỉ còn lại một mình Lý Thừa Ngân.

“Người tận mắt nhìn thấy kể rằng tinh thần của Lý Thừa Ngân không được bình thường.

“Có người truy theo dấu vết và nhìn thấy nơi chiến đấu giữa Lý Thừa Ngân cùng Phong Thanh Dương, nghe nói có mấy chục mảnh thân thể cháy đen chứng minh mười tám Chân Nhân kia đã chết sạch, không tìm thấy Phong Thanh Dương.”

“Đà La Môn tăng cao số tiền thưởng truy nã Phong Thanh Dương, người lấy đầu ông ta được ban thưởng một chức vụ Trưởng Lão của Đà La Môn.”

“Chức vụ Trưởng Lão? Nghe nói vị trí kia toàn tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ ngồi vào, còn Phong Thanh Dương mới là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, ban thưởng rất hậu hĩnh.”

“Một ít đoàn thể tán tu đã âm thầm truy sát Phong Thanh Dương.”

Còn rất nhiều tin đồn xoay quanh câu chuyện làm rung động mọi người, Phong Thanh Dương giết chết mười tám Chân Nhân, đánh cho Đà La Môn bị thương nặng nề và thành công làm người đứng đầu Đà La Môn tức giận.

“Một mình tiêu diệt mười tám Chân Nhân của Đà Là Môn trong khi cảnh giới của ông ta chỉ là Kết Đan hậu kỳ, Phong Thanh Dương này là một người không đơn giản chút nào, chúng ta không nên nhúng tay vào ân oán của bọn họ.” Một tán tu suy nghĩ hồi lâu mới quyết định.

“Giết! Tiêu diệt Phong Thanh Dương!” Có một nhóm tán tu hô hào cho người khác biết họ định làm gì, lấy lòng Đà La Môn.

Giữa cơn bão lớn đang hoành hành, người tạo ra cơn bão là Phong Thanh Dương chẳng bao giờ xuất hiện nữa, không một ai tìm thấy ông ta vì ông ta đang hướng thẳng về phía đông nam, tránh khỏi vùng đất nào nhiệt này.

“Cậu không đi vào Trúc Cơ Cốc sao?” Thanh Vũ hỏi Hạc Vĩnh Tuân, mọi người đang đứng trong một căn phòng khách.

Từ lúc Thanh Vũ trở về đây thì thời gian cũng trôi qua ba ngày, bầu không khí Hàn Linh Thành đang nóng hơn bao giờ hết vì Diệt Kiến Hội chuẩn bị bắt đầu, hay nói đúng hơn, hôm nay là thời điểm bắt đầu tụ họp của các tu sĩ trong Hàn Linh Thành.



Hạc Vĩnh Tuân nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: “Thưa ngài, tôi không ham muốn bất cứ thứ gì trong Trúc Cơ Cốc, tôi còn phải giành lấy nhiều thứ vốn dĩ thuộc về tôi nên tôi không thể chậm bước chân được, chúc ngài và mọi người thành công, toàn thắng trở về.”

“Vậy thì chúng ta sẽ tạm biệt ở đây.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Vâng.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.

“Em cũng đi cùng cậu ta, chúc mọi người thắng lợi, hẹn ngày gặp lại.” Diêu Hạo lên tiếng nói ra.

“Hẹn ngày gặp lại.” Thanh Vũ và mọi người cùng cất giọng từ biệt.

Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng, Diêu Hạo vẫy tay chào mọi người rồi bay lên trời cao, bọn họ còn phải phát triển thế lực của Hạc Vĩnh Tuân để giành lấy vị trí thứ nhất, không có thời gian tham gia Trúc Cơ Cốc.

“Bây giờ chúng ta vào trong Hàn Linh Thành luôn phải không?” Ngọc Trang bình tĩnh nói.

“Đúng vậy, chúng ta nên tham gia vào Diệt Kiến Hội.” Thanh Vũ gật đầu, hắn mỉm cười vì thấy vài ánh mắt nóng lòng của Lâm Phong, Không Yên và đặc biệt là Hắc Tinh, người luôn thích chiến đấu.

“Nhờ vào ông dẫn đường cho chúng tôi vậy.” Thanh Vũ quay người nói với Lý Duy Mạnh.

“Vâng!” Lý Duy Mạnh gật đầu nói, vẻ mặt nghiêm túc, qua mấy ngày gần đoàn người mạnh mẽ lạ thường này, Lý Duy Mạnh lại phát hiện ra ít bí mật mới, người thiếu niên tên Diêu Hạo kia rất kinh khủng, ông đã đặt mông lên mặt đất khi bị ảnh hưởng bởi áp lực do Diêu Hạo vô tình tỏa ra.

À, hai người thiên tài của Khai Sơn Tông đâu?” Ngọc Trang khẽ hỏi vì cô không thấy Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy.

“Hai người kia đã đi cùng Kỷ Lãnh Hoàng vào Hàn Linh Thành, tham gia một lễ hội của thiên tài khắp nơi do Hoàng Cương Đao Tông, Thiếu Tông Chủ Vương Bá Nhật chủ trì.” Lý Duy Mạnh lên tiếng trả lời.

“Có Kỷ Lãnh Hoàng bên cạnh thì hai người kia không gặp phải nguy hiểm gì, nên chúng ta không cần lo lắng cho họ.” Lý Duy Mạnh cam đoan.

“Kỷ Lãnh Hoàng, cái người luôn mạnh miệng kìa à?” Hắc Tinh cười nói.

“Đúng là người đó.” Lâm Phong gật đầu.

“Miệng thì to thật nhưng trình độ thì không có bao nhiêu.” Hắc Tinh nhàn nhạt nói.

“Mấy đấm?” Không Yên hiếu kỳ.

“Một đấm!” Hắc Tinh đưa một ngón tay lên, giọng nói vang rõ có lực.

Lâm Phong, Không Yên, Dương Khả, Tiêu Mị, ngay cả Hoa Linh đang ăn kẹo sô cô la một cách ngon lành cũng gật đầu sau khi nghe Hắc Tinh nói, bọn họ không lấy làm ngạc nhiên vì Hắc Tinh sử dụng thời gian rảnh rỗi luyện tay với Lâm Phong, Không Yên, còn mọi người thì quan sát, kết quả chung cuộc luôn nghiêng về Hắc Tinh.

Tuy nhiên, cũng có một lần ngoại lệ, Hắc Tinh khiêu chiến Ngọc Trang và bị đo ván bằng một cái búng tay, chưa kịp kích hoạt cả huyết mạch của Thánh VIên nên khi nhìn Ngọc Trang thì Hắc Tinh cảm thấy lo sợ, bóng ma quá lớn.

Lý Duy Mạnh cười khổ nhìn Hắc Tinh, ông không biết Hắc Tinh là tu sĩ cảnh giới nào vì Hắc TInh luôn tỏa ra một linh áp ngang tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, ấy vậy mà sức chiến đấu thì quá khiếp người rồi, đánh bại cả tu sĩ Kết Đan hậu kỳ như chơi.

Mặc dù Kỷ Lãnh Hoàng sở hữu nhiều thủ đoạn bảo mạng nhưng một khi chiến đấu với Hắc Tinh thì Lý Duy Mạnh chắc chắn rằng Kỷ Lãnh Hoàng nên nghĩ cách chạy trốn thì hơn, phong cách chiến đấu của Hắc Tinh rất thô bạo, mạnh mẽ nhưng ẩn chứa một vẻ đẹp hoang dại của thiên nhiên hùng vĩ.

Kỷ Lãnh Hoàng không có một phần thắng trước Hắc Tinh đâu.

Lý Duy Mạnh dẫn đường, mọi người rời khỏi khu của tán tu để vào trong Hàn Linh Thành, trong khoảng thời gian gần đây, Hàn Linh Tông tăng cao mức độ canh phòng tường thành vì sợ tán tu lẻn vào trong gây rối, làm hại đến người dân sinh sống tại Hàn Linh Thành, đó là một nguồn thu đệ tử của Hàn Linh Tông.

Ai muốn vào Hàn Linh Thành đều phải chứng minh bản thân là người của thế lực một sao trở lên, Lý Duy Mạnh cũng không ngoại lệ, ông ta đưa một cái lệnh bài thân phận trưởng lão Khai Sơn Tông cho đệ tử của Hàn Linh Tông thì mới được tiến vào bên trong.

“Tòa thành này thật lớn đấy!” Dương Khả ngạc nhiên sau khi xoay một vòng quan sát, quả thật Hàn Linh Thành tựa như một con thú khổng lồ đang ngủ say, thân thể cực kỳ lớn, không thể nhìn thấy điểm cuối bằng mắt thường.

“Lớn hơn cả Thánh Điện!” Lâm Phong, Hắc Tinh âm thầm gật đầu.

“Nó lớn hơn Không Vũ Vương Thành chừng mười mấy lần.” Không Yên cười khổ đánh giá.

“Thế nào, có muốn xây dựng một tòa thành trì lớn vậy không?” Hắc Tinh vỗ vai Không Yên, giật dây một tiếng.

“Thử nghĩ Không Vũ Vương Thành của ông lớn cỡ này đi, thật là hùng vị khiến người khác hâm mộ.”

“Tạm thời Không Vũ Vương Triều chưa quyết định mở rộng Vương Thành.” Không Yên bình thản lắc đầu nói.

“Đáng tiếc vậy? Tôi còn dự tính bán vật liệu xây dựng cho ông đây.” Hắc Tinh bĩu môi nói, âm mưu kích thích Không Yên xây thành để kiếm lợi cho Hắc Viên tộc không thành công.

Khóe miệng của Không Yên co giật liên tục, kẻ này rất ngu ngơ nhưng đôi khi lại thích lừa gạt người khác, nghĩ đến cảnh bị Hắc Tinh đánh cho bầm dập, Không Yên lẳng lặng cách xa Hắc Tinh một chút, ở gần kẻ này không bao giờ có quả ngon để ăn.

“Duy Manh, ông có biết bao nhiêu thế lực đến Hàn Linh Thành này không?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi Lý Duy Mạnh, người đứng gần cũng đưa tai lên lắng nghe.

“Theo như thông tin do chúng tôi thu thập được thì có khoảng hai trăm thế lực một sao cử thiên tài đến đây.” Lý Duy Mạnh trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng trả lời.

“Hai trăm?” Tiêu Mị ngạc nhiên.

“Con số kia không chính xác tuyệt đối nhưng không chênh lệch là bao nhiêu.” Lý Duy Mạnh gật đầu xác nhận.

“Đó là còn chưa kể đến số tán tu nữa.”

“Đây đúng là một đại hội lớn.” Ngọc Trang cảm khái một tiếng.

“Là do lúc ảnh hưởng của Trúc Cơ Cốc nên mọi người mới tham gia đông đến vậy, chứ đại hội thường niên của Hàn Linh Tông chỉ thu hút chừng hơn hai mươi thế lực một sao tham gia mà thôi.” Lý Duy Mạnh cất tiếng nói giải thích.

“Mời mọi người theo tôi, hiện giờ các thế lực khác đang tụ họp lại trung tâm của Hàn Linh Thành, ngọn núi của Hàn Linh Tông.” Lý Duy Mạnh lại tiếp tục dẫn đường.

Mọi người vừa theo sau Lý Duy Mạnh vừa nhìn xung quanh, đâu đâu cũng có tu sĩ mặc đồ đặc trưng của thế lực nào đó, bọn họ kết bạn theo từng nhóm nhỏ rồi đi dạo hay mua sắm vì hai bên đường là những sạp hàng nhỏ của nhiều thế lực, trông không khác gì một khu chợ đông đúc cả.

So với hoàn cảnh trong khu buôn bán của tán tu thì khu buôn bán trong đây an toàn hơn nhiều vì ít có người cãi nhau đến quyết sinh tử, ai cũng kiếm chế vì họ biết một khi xung đột thì kéo theo mối quan hệ giữa các thế lực xấu đi.

“Đó là Ngọc Trang Giáo Chủ?” Hắc Tinh nghi ngờ chỉ tay vào một tờ truy nã, cậu ta không biết Ngọc Trang, Dương Khả, Tiêu Mị đang bị Kỷ Hằng Vương Triều truy nã.

“Còn hai người kia là ai?” Lâm Phong cũng ngạc nhiên, cậu không nhận ra đó là Dương Khả, Tiêu Mị.

“Tội danh đồng phạm giết chết một Thành Chủ của Kỷ Hằng Vương Triều, sát hại một Luyện Đan Sư hai sao và người quản lý của quán trọ Phi Hạc thuộc sản nghiệp của Phi Hạc Thương Hội?” Không Yên thấp giọng đọc nhỏ tội danh khiến ba người bị truy sát.

“Còn có thêm một người thần bí cũng bị truy nát với phần thưởng lớn nữa.” Hắc Tinh chỉ tay sang một bóng người màu đen, không thể xác định rõ khuôn mặt hay tên tuổi.

“Có vẻ mọi người đang nhầm lẫn thôi.” Ngọc Trang cười híp mắt khi ba người cứ liên tục thảo luận về tờ truy nã, lời nói của họ làm Ngọc Trang cảm thấy không thoải mái cho lắm.

“Đúng là rất giống Ngọc Trang Giáo Chủ đó.” Hắc TInh đinh ninh nói.

“Không giống chút nào.” Ngọc Trang mỉm cười nói.

“Giống thật mà!” Hắc Tinh kiên quyết cãi lại.

“AA!” Chưa đến nửa giây sau, Hắc Tinh bị Ngọc Trang kéo lỗ tay, khuôn mặt thảm thương không dám phản kháng vì có phản kháng cũng vô ích, đánh có lại Ngọc Trang đâu nên đành cam chịu vậy.

Lâm Phong, Không Yên rùng mình khi nhìn vào đôi mắt hiện đầy ý cười của Ngọc Trang, bọn họ cảm thấy Ngọc Trang quá nguy hiểm nên cách xa một chút, đến gần Giáo Hoàng cho an toàn.

Lý Duy Mạnh mắt điếc tai ngơ, không muốn đưa đầu vào mấy việc không liên quan đến ông nên ông tận tâm làm công việc của người chỉ đường.

“Là ngọn núi này rồi, nơi tụ họp để bàn bạc kế hoạch tổ chức Diệt Kiến Hội của Hàn Linh Tông.” Lý Duy Mạnh chỉ tay về ngọn núi nằm giữa Hàn Linh Thành, ngọn núi không lớn lắm nhưng nó là vùng đất tu luyện của Hàn Linh Tông, có rất nhiều đình đài, lầu các được xây dựng trên sườn núi, nhìn từ xa ngọn núi kia rất xinh đẹp, có khí tượng của một môn phái tu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.