Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 564: Trận chiến tại rừng kiến đỏ (4)



“Ồ!” Âm thanh ngạc nhiên liền phát ra từ phía bụi rậm dày đặc, theo đó, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, một bóng người bước ra từ bên trong, dáng vẻ không vội vàng, nhưng nét mặt thì hiện rõ sự nghi ngờ nhìn Thanh Vũ.

“Một tu sĩ nhỏ yếu như ngươi lại phát hiện ra được ta?” Bạch Vệ Tư nhíu mày nói ra.

“Mắt của ta rất tốt.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.

Bạch Vệ Tư là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ, từng định ra tay giết chết Hắc Tinh nhưng lại bị Kỷ Lãnh Hoàng và Thiếu Tông Chủ của Hoàng Cương Đao Tông, Mạc Ảnh Quân. 

Thanh Vũ cho rằng Bạch Vệ Tư sẽ còn trả thù, tỉnh sổ sách với Hắc Tinh vì làm bẻ mặt bốn thiên tài một sao dưới trướng của Bạch Giật Thần, nhưng Thanh Vũ lại không nghĩ tới Bạch Vệ Tư lại hợp tác với Lương Phi Nguyên.

Phải biết rằng, Lương Phi Nguyên đang có giao thiệp tốt với một Thiếu Chủ giữ quyền sản nghiệp tại Hợp Ma Tông, đối thủ cạnh tranh nặng ký với Bạch Giật Thần.

“Bạch Vệ Tư? Tu sĩ Chân Quân đang làm việc cho Bạch Giật Thần?” Trần Đình Hải hoảng hồn lẩm bẩm, khuôn mặt khó xử vì không biết nên làm gì nữa.

Khi nghe đến Lương Phi Nguyên nhắm vào Tiêu Mị thì nội tâm Trần Đình Hải đã không yên ổn, tính kế chuồn khỏi Hàn Linh Thành sau khi chia tay với Thanh Vũ, giờ thêm một thế lực đáng sợ nữa, Trần Đình Hải cảm thấy tinh thần của bản thân không chịu đựng nổi áp lực đang hiện hữu.

“Bạch Vệ Tư tiền bối xin hãy làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ơn tình này.” Ngôn Hưng bò dậy, hắn nhìn Bạch Vệ Tư rồi nói bằng giọng khẩn cầu.

Nếu thất bại thì không thể gia nhập Hợp Ma Tông, làm việc cho Lương Phi Nguyên được.

Bốn mươi tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác cũng nhìn qua, ánh mắt chờ mong, lúc đầu, họ dự tính đánh bại Thanh Vũ vì cho rằng Thanh Vũ không còn nhiều phù chú nữa, huống chi phù chú chỉ ngang với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, không phải đáng sợ như mười lá phù lúc nảy.

Giờ đây, họ đành phải trông cậy vào Bạch Vệ Tư, cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

Họ nghĩ rằng Thanh Vũ sẽ không tha mạng cho họ nếu như Bạch Vệ Tư thất bại.

Tranh đấu giữa tán tu luôn tàn nhẫn như thế, kẻ thua cuộc luôn hứng chịu hậu quả nặng nề, một là bị phế bỏ tu vi, hai là bị giết chết, ba là bị khống chế bằng nhiều thủ đoạn độc ác.

“Ngươi đã làm cái gì, sao hai thế lực kinh khủng kia lại chọn mục tiêu là các ngươi vậy!” Trần Đình Hải lo lắng hỏi Thanh Vũ.

“Đánh bại ít người của bọn họ mà thôi, chuyện nhỏ không đáng kể.” Hắc Tinh thản nhiên trả lời thay cho Thanh Vũ.

“Đánh bại ít người?” Trần Đình Hải giật mình.

“Người nào cơ?”

“Thiên tài một sao gì đó, một đấm đánh bay hết.” Hắc Tinh thẳng thừng nói ra.

Sự thật là vậy nên Hắc Tinh chẳng cần thêm mắm thêm muối cho chuyện nó mặn hơn nữa. Nhiều đó đủ thành một bể muối rồi.

“Một đấm đánh bay thiên tài một sao, trời đất!” Trần Đình Hải kinh ngạc nói ra.

“À, chuyện này cũng đâu có gì bất ngờ nhỉ?” Trần Đình Hải tỉnh táo lại, nói thầm vài tiếng.

“Cái tên biến thái này đập chết hung thú cấp ba sơ kỳ trong một đấm thì đánh chết thiên tài một sao cùng cấp cũng chẳng phải chuyện to tác gì.”

Cho bản thân một cái lý do tốt, Trần Đình Hải cảm khái không thôi, mới đầu hắn còn tưởng rằng Hắc Tinh che dấu tu vi, nào ngờ tu vi thật là Trúc Cơ đỉnh phong, không hơn không kém.

Vì Hắc Tinh thể hiện thực lực vượt trội trong Hàn Linh Thành nên tin tức truyền đến tán tu rất chậm, giờ rất ít tán tu biết Hắc Tinh đã làm chuyện lớn gì.

Cũng phải thôi, đánh bại bốn thiên tài đang kết Bạch Hạc Đại Huyền Kiếm Trận nổi tiếng của Phi Hạc Thương Hội, kẻ nào lại dám đồn chuyện ảnh hưởng đến thanh danh của một thế lực khổng lồ cỡ đó chứ? Ngại sống quá lâu ư?

“Mắt tốt? Ngươi đang nhạo báng ta à?” Bạch Vệ Tư trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng vì cảm thấy Thanh Vũ đang khinh thường ông.

Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ lại phát hiện tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ bởi vì mắt tốt? Nói chuyện đùa cũng cần phải ít nhất một sự chính xác nhất định chứ!

“Được rồi, ta tin rằng ngươi đến đây không phải vì để nói chuyện vui vẻ.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói ra.

“Muốn gì cứ nói, đừng làm ta phí thời gian!”

“Tâm tính rất tốt, nhưng ngươi đi nhầm đường rồi.” Bạch Vệ Tư thấy Thanh Vũ dứt khoát, ông ta bình tĩnh nói ra.

]

“Theo ta suy đoán, ngươi chính là người tự xưng là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, tổ chức sở hữu Tiệm Tạp Hóa Quang Minh tại Không Vũ Vương Triều.” Bạch Vệ Tư nhàn nhạt nói ra.

“Ta không nghĩ đến việc ngươi lại biết thân phận đó của ta.” Thanh Vũ kinh ngạc nói ra.

“Một ít thủ đoạn nhỏ của Phi Hạc Thương Hội mà thôi, huống chi ngươi không hề che dấu bản thân vì có một người luôn ở cạnh ngươi, đó là Không Yên, người đang nắm quyền lãnh đạo của Không Vũ Vương Triều.” Bạch Vệ Tư chậm rãi nói.

Ngay từ khi thấy Không Yên trong buổi đấu giá, cộng thêm việc Hạc Vĩnh Tuân tìm ra một nguồn nguyên liệu quý giá, thậm chí có cả Kết Kim Đan thượng phẩm, Bạch Vệ Tư không thể làm ngơ, ông ta cho người điều tra và tự suy đoán thân phận của Thanh Vũ.

“Tiệm Tạp Hóa Quang Minh của các ngươi cũng không đơn giản, cung cấp cho Hạc Vĩnh Tuân rất nhiều Trúc Cơ Đan và các pháp bảo tuyệt phẩm, xem ra các ngươi đã đào trúng một kho tàng hay động phủ của một tu sĩ đại năng rồi.” Bạch Vệ Tư dõng dạc nói tiếp.

“Những người này đến từ thế lực một sao? Lại còn đào ngay kho tàng khổng lồ?” Trần Đình Hải lại tiếp tục ngây người.

“Chẳng trách tại sao thế lực một sao có thể bồi dưỡng ra thiên tài nổi bật như người tên Hắc Tinh, Lâm Phong này.” Trần Đình Hải cười khổ.

“Tiền bối không phải là cao nhân của Khai Sơn Tông hả?” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi sững sờ, họ cho rằng Thanh Vũ là một tu sĩ có nguồn gốc từ Khai Sơn Tông, vì ẩn danh nên ít người biết đến.

Việc Khai Sơn Tông đánh bại thú triều từ Tử Mộ Sâm Lâm, cứu hàng trăm ngàn người khỏi dầu sôi lửa bỏng, cho nên Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi lại mang thái độ kính trọng Thanh Vũ đến thế.

“Nhưng mà Lý Duy Mạnh tiền bối là Trưởng Lão của Khai Sơn Tông, hai anh chị này cũng vậy mà.” Chu Tinh Nhi nghi hoặc.

“Chuyện này là sao…” Hứa Du Kỳ nói với một cái đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ ra ngọn nguồn nữa.

“Ngươi suy luận rất hay, nhưng chỉ đúng một phần.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

Thanh Vũ không lộ diện trước toàn thể người dân của Không Vũ quốc nhưng tin tức về một người Giáo Hoàng thần bí rất nổi tiếng, cho nên kẻ khác chú tâm là dễ dàng kết luận ra thân phận của Thanh Vũ.

“Có phải hay không tự ta sẽ kiểm chứng!” Bạch Vệ Tư cười lạnh nói.

“Trong lúc ta đang trò chuyện với các ngươi thì tu sĩ do ta phái đi đã phủ xuống Không Vũ Vương Triều, kho tàng quý báu nha, kẻ không có tài đức thì không đủ tư cách sở hữu.”

Nghe giọng nói chắc thắng từ Bạch Vệ Tư, Không Yên nhíu mày, cảm thấy không yên tâm về sự an nguy của Không Vũ Vương Triều, tu sĩ làm việc cho Bạch Vệ Tư thì tiêu chuẩn thấp nhất là Kết Đan Chân Quân, Không Yên lại còn chưa biết số lượng được cử đi là bao nhiêu.

Liệu Không Vũ Vương Triều có chịu đựng qua đợt tấn công bất ngờ đó hay không?

Lòng không an tâm, Không Yên chuẩn bị truyền tin tức về Không Vũ Vương Triều thông qua tính năng nhắn tin từ xa tiêu hao điểm cống hiến, từ đây về đó thì tốt cực nhiều, tuy vậy, thời gian quan trọng Không Yên không có suy nghĩ gì nữa.

“Đừng vội vàng, Không Vũ Vương Triều sẽ không gặp nạn gì đâu, ta lấy danh dự của Giáo Hoàng bảo đảm điều đó.” Thanh Vũ đưa tay ra ngăn cản Không Yên, giọng nói cứng rắn ẩn chứa một sự thật không thể thay đổi.

“Vâng!” Không Yên liền gật đầu nói.

“Haha, ngươi rất mạnh miệng, bản thân còn lo chưa xong lại nghĩ đến bảo vệ thế lực nhỏ yếu kia?” Bạch Vệ Tư cười lạnh một tiếng vì cho rằng Thanh Vũ đang trấn an Không Yên bằng lời lẽ mê hoặc.

“Quả đúng như cái tên Quang Minh Giáo Đình, một thứ tồn tại vô sỉ dùng lời lẽ ngon ngọt để lửa gạt lòng tin của phàm nhân mà thôi, một lũ cặn bã không hơn không kém!” Bạch Vệ Tư nói bằng âm điệu miệt thị.

Ông ta cử người tới Không Vũ Vương Triều, khi nhắc đến hai chữ Giáo Hoàng, mọi người đều kính trọng, điều đó làm Bạch Vệ Tư cho rằng Giáo Đình đang lửa gạt lòng tin của con người, giống như nhiều tổ chức ma giáo khác.

Một thủ đoạn hèn hạ, làm sao so sánh với cả một đế chế kinh tế hùng mạnh như Phi Hạc Thương Hội?

Bạch Vệ Tư vừa nói xong, ông ta nhấc mí mắt xem biểu tình tức giận của đám người trước mặt, nào ngờ, biểu tình kia thì không thấy đâu, Bạch Vệ Tư lại cảm nhận được một sự nguy hiểm kinh hồn, ông ta rùng mình nhìn Thanh Vũ, Ngọc Trang, Hắc Tinh, Không Yên, Lâm Phong.

Các ánh mắt băng hàn kia khiến ông cảm thấy sợ hãi!

“Không thể nào, ta là tu sĩ nửa bước Nguyên Anh kỳ!” Bạch Vệ Tư cố gắng trấn định bản thân.

“Giáo Hoàng, tôi có thể xử kẻ đó được không?” Hắc Tinh nhe răng nói.

“Bạch Vệ Tư, sai thuộc hạ giết hàng trăm người, tội lỗi tày trời, không thể nào tha thứ, cần phải bắt hắn về Giáo Đình để xét xử.” Ngọc Trang bình tĩnh nói ra.

Thanh Vũ nghe mọi người nói, tuy nhiên, hắn nhắm mắt một lúc để suy nghĩ. 

Còn Bạch Vệ Tư thì không thể bình tĩnh được nữa, bị nhiều người khinh thường cùng một lúc, ông ta gần như muốn nổi điên.

Sự khó chịu khi bẽ mặt trước hàng ngàn người vì Kỷ Lãnh Hoàng, Mạc Ảnh Quân đe dọa, giờ đây, đám người kia lại tiếp tục chọc giận ông, làm sao ông giữ được sự bình tĩnh thường thấy được chứ?

“Chết đến nơi rồi còn không biết, để ta cho các ngươi chiêm ngưỡng sức mạnh của Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm!!” Bạch Vệ Tư quát to một tiếng, sau đó ông ta rút kiếm ra khỏi vỏ.

“GAA!” Một tiếng hạc kêu vang vọng khắp đất trời.

Bạch Vệ Tư đứng một chỗ, linh lực bùng lên dữ dội bao phủ phạm vi mấy chục mét, đám tu sĩ Kết Đan kỳ vội vàng bỏ chạy ra xa vì không chịu đựng nổi áp lực kia, với một thanh kiếm tốt trên tay, Bạch Vệ Tư trông rất mạnh mẽ.

“Ta nghĩ, chúng ta nên chạy….” Trần Đình Hải nuốt một ngụm nước bọt rồi đề nghị, hắn cảm thấy đám người này điên hết cả rồi, đi khiêu khích Bạch Vệ Tư nữa chứ.

“Này, ngươi đi chung họ lâu rồi, mau khuyên bảo đi chứ…” Trần Đình Hải thấy lời nói khuyên kia không có tác dụng, thế là hắn quay đầu nhìn Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy.

“Tôi không thể khuyên được.” Lý Duy Mạnh bình thản lắc đầu.

“Tôi đang lo lắng rằng Khai Sơn Tông sẽ gặp chuyện…” 

“Tại sao lại dính líu đến Khai Sơn Tông vậy? Trần Đình Hải nghi ngờ hỏi, tự nhiên lôi tông môn ở cách xa nơi này vào làm gì, không thấy mạng sống của cả nhóm đang gặp đe dọa sao?

“Vì, Bạch Vệ Tư kia đã đắc tội một thế lực không thể đắc tội.” Lý Duy Mạnh chầm chậm nói ra.

“Thôi xong, chọc ai không chọc đi chọc tu sĩ Chân Quân?” Trịnh Quốc Tấn ngây người ra nhìn Bạch Vệ Tư.

“Trời ạ, tại sao một người ngu ngốc như thế lại tồn tại.” Lê Nhật Thy thì che trán, cảm thấy Bạch Vệ Tư không đáng với cảnh giới nửa bước Nguyên Anh kỳ.

“Các ngươi điên cả rồi.” Trần Đình Hải lắp bắp nói ra, nhưng âm thanh chưa dứt thì Thanh Vũ đã hành động.

“Ta đã quyết định.” Thanh Vũ từ từ mở đôi mắt nhìn thẳng vào Bạch Vệ Tư.

“Quyết định, haha, bây giờ đã muộn, ta sẽ không cho phép những kẻ vô tri như các ngươi còn sống ra khỏi đây!” Bạch Vệ Tư cười lớn, ông ta cầm chặt kiếm rồi chém xuống, tạo ra một con bạch hạc khổng lồ lao nhanh tới, uy lực đáng sợ khiến cho không khí phát ra tiếng xé gió, mặt đất bị xé toạc ra thành hai song song với con bạch hạc kia.

“Ngươi có thể sống, nhưng ngươi chắc chắn phải đền tội!” Thanh Vũ nói khẽ một tiếng, như thể không có một tia kiếm khí đáng sợ đang tấn công đến đây vậy.

“Chết đi!” Bạch Vệ Tư cười gằn nói.

“Tiền bối, nguy hiểm!!” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi la thất thanh cảnh báo Thanh Vũ.

Tại thời điểm Bạch Hạc Truy Thiên Kiếm gần chém trúng Thanh Vũ thì một vòng ánh sáng màu trắng đã xuất hiện bên ngoài Thanh Vũ, ngăn cản hoàn toàn kiếm khí đáng sợ của Bạch Vệ Tư.

Trước ánh mắt kinh hãi của nhiều người, một nguồn năng lượng linh lực bạo phát từ Thanh Vũ rồi phóng thẳng lên trời cao, uy áp đáng sợ bao phủ toàn bộ không gian, làm mọi người cảm thấy nặng nề, không thể chống cự được.

Linh áp từ Thanh Vũ áp chế hoàn toàn linh lực của Bạch Vệ Tư, một sự nghiền ép hiện rõ ràng!

“Không thể nào!!” Bạch Vệ Tư hoảng hốt hét lớn, ánh mắt sợ hãi.

“Trời đất rơi, tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân!!!” Trần Đình Hải cũng hét lớn.

“A, Chân, Chân … Quân?” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi nói không thành tiếng vì quá ngạc nhiên.

“Một phút cầu nguyện dành cho Bạch Vệ Tư bắt đầu.” Trịnh Quốc Tấn nói thầm một tiếng.

Chặn đứng một đòn toàn lực của Bạch Vệ Tư, Thanh Vũ chậm rãi đưa một bàn tay chộp về phía trước, linh lực chuyển động như một dòng nước lũ tuôn trào, đổ từ trên dốc cao xuống, ngưng tụ thành một bàn tay mờ ảo màu vàng đất, sáu vòng tròn pháp thuật đang liên kết với nhau, lòng bàn tay là một, năm ngón là năm cái.

Một đòn pháp thuật liên kết chặt chẽ từ một hệ thổ duy nhất!

Bấy nhiêu thôi dư sức nghiền nát tu sĩ như Bạch Vệ Tư.

“Nguyên Anh Chân Quân?!” Bạch Vệ Tư trừng mắt nhìn ban tay khổng lồ to hơn một trăm bắt tới mình, thân thể chẳng thể nào nhúc nhích nổi dù chỉ một li thôi. Đây là một áp đảo tuyệt đối, một uy nghiêm không thể mạo phạm của cường giả Nguyên Anh Chân Quân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.