Một tiếng nổ trầm trọng vọng ra khi bàn tay khổng lồ đập vào mặt đất cứng rắn, sức mạnh của đòn pháp thuật quá lớn làm mặt đất nổ tung, đất đá bắn lên cao rồi rơi xuống như mưa rào, một luồng sóng khí thổi bật ra ngoài xa.
Cảnh tượng rất đáng kinh ngạc!
Bàn tay to lớn kia hủy diệt cả vùng đất bán kính hơn một trăm mét.
Mọi người đều lùi lại ba bốn bước chân vì không kháng cự lại sức mạnh từ luồng sóng khí.
“Đúng là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân rồi!!” Trần Đình Hải nói với vẻ mặt rung động mạnh, hai mắt khó tin nhìn Thanh Vũ.
Hắn không bao giờ nghĩ tới Thanh Vũ lại là tu sĩ mà hắn luôn ước ao trở thành, buồn cười hơn nữa, Trần Đình Hải còn đứng ra khiêu khích Thanh Vũ giữa chốn đông người, hên là Thanh Vũ không so đo với hắn, nếu không thì hắn đã không thể đứng ở đây rồi.
“Nguyên Anh Chân Quân!!” Ngôn Hưng hét to một tiếng, hai mắt ngây dại nhìn Thanh Vũ.
“Hắn, hắn là Chân Quân!!” Các tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác cũng bị chấn kinh, sau đó hai chân nhũn ra vì cảm thấy sợ hãi.
Trước đó không lâu, bọn họ đã chặn đường tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân!
Giờ thì xong hết cả rồi, làm sao tu sĩ Nguyên Anh lại tha thứ cho bọn họ chứ?
Bọn họ từng nghe nhiều tu sĩ đại năng hay cải trang thành tu sĩ nhỏ yếu, nhưng không ngờ bản thân lại xui xẻo đến mức gặp ngay người thật như thế này!
“Tiền bối tha mạng, chúng tôi không cố ý mạo phạm ngài!!” Ngôn Hưng nhanh nhẹn quỳ rạp xuống đất, nói với vẻ mặt tự trách và hoảng sợ.
“Tiền bối tha mạng, chúng tôi có thể làm trâu làm ngựa cho ngài!” Các tu sĩ Kết Đan trung kỳ khác cũng vội vàng làm theo Ngôn Hưng, đây là thời khắc quan trọng quyết định sống chết, họ phải nắm lấy tất cả những gì có thể cứu mạng họ.
Hơn nữa, nếu theo tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân thì còn tốt hơn làm việc cho Lương Phi Nguyên.
Chưa đầy ba mươi giây, tình cảnh đảo ngược lại làm Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi không phản ứng kịp, thấy bốn mươi mốt tu sĩ Kết Đan kỳ quỳ trên mặt đất, thần thái sợ hãi, hai người kinh ngạc nhìn Thanh Vũ.
“Tiền bối thân là một Chân Quân lại ẩn dấu tu vi, như một người bình thường, cười nói chuyện ôn hòa với chúng ta, khí độ này khiến tôi kinh phục!” Hứa Du Kỳ cảm thán trong lòng.
“Nguyên Anh Chân Quân lại không ý thế hiếp người, còn hết lòng giúp đỡ người khác, tiền bối quả là một đại anh hùng!” Chu Tĩnh Nhi thầm nghĩ.
Hai người kính trọng Thanh Vũ vì tưởng Thanh Vũ là tu sĩ của Khai Sơn Tông, tuy giờ họ biết rõ Thanh Vũ không phải nhưng vẫn mang lòng tôn trọng cao dành cho Thanh Vũ.
Thanh Vũ liếc nhìn đám tu sĩ Kết Đan kỳ rồi lạnh nhạt nhìn tới cái hố sâu, nơi Bạch Vệ Tư hứng chịu một đòn pháp thuật trực diện từ Thanh Vũ.
Bụi mù tản đi nhanh chóng, cảnh tượng bên trong lộ ra trước tầm nhìn của mọi người.
Lúc này, Bạch Vệ Tư đang nằm bẹp trong hố sâu, quần áo rách rưới, tả tơi trông không khác gì ăn mày giữa đầu đường xó chợ, hai mắt vô thần nhìn Thanh Vũ, miệng thì lẩm bẩm như muốn nói gì đó.
Khí tức suy yếu, linh lực rối loạn, dù không chết nhưng mất hết sức chiến đấu, thậm chí không thể bay lượn trên trời được luôn.
Thanh Vũ đã nói trước rằng tha cho Bạch Vệ Tư một mạng, hắn làm đúng theo lời nói đó.
“Tội lỗi của ngươi quá lớn, tuy hôm nay ta không trừng phạt ngươi, nhưng một ngày nào đó ngươi sẽ bị phán xét bởi Hội Đồng Thẩm Phán của Quang Minh Giáo Đình, còn bây giờ, mạng của ngươi chưa tận, nhưng ngươi sẽ mất đi phần lớn tự do.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng.
“Ta là người của Phi Hạc Thương Hội, nếu ngươi dám làm gì hại đến ta thì Phi Hạc Thương Hội sẽ không bỏ qua cho ngươi, dù ngươi có là Nguyên Anh Chân Quân đi chăng nữa.” Bạch Vệ Tư dùng hết sức lực hét lớn, cầu mong một con đường thoát thân.
“Đừng nhiều lời vô ích, Hắc Tinh, hãy cho hắn sử dụng cái này.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra, sau đó hắn đưa cho Hắc Tinh một quả trái cây tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.
Quang Minh Tín Ngưỡng Quả!
“Vâng, thưa Giáo Hoàng.” Hắc Tinh gật đầu rồi cầm lấy quả trái cây nhét vào miệng của Bạch Vệ Tư, bắt Bạch Vệ Tư ăn hết vào trong bụng.
“Cá ngươi cho ta ăn cái gì!” Bạch Vệ Tư ăn xong, hắn hoảng hồn cất tiếng hỏi. Nhưng sau đó, Bạch Vệ Tư lại im lặng, đôi mắt nhắm nghiền lại vì đang tiếp nhận sự thay đổi từ Quang Minh Tín Ngưỡng Quả đầy quyền năng.
Dưới nhiều ánh mắt kinh ngạc đến ngây người, Bạch Vệ Tư mở mắt ra, sau đó hắn đi đến gần Thanh Vũ, thần thái trang nghiêm, giọng nói kính trọng:
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân!”
“Bạch Vệ Tư tự biết tội lỗi của bản thân không thể nào được tha thứ, vì thế xin Giáo Hoàng hãy trừng phạt tôi, dù cho tiếp nhận cái chết thì tôi vẫn không oán trách một lời.” Bạch Vệ Tư khom người thật sâu.
“Tạm thời, ta sẽ không trừng phạt ngươi, trở về đi!” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
“Vâng!” Bạch Vệ Tư gật đầu mạnh, sau đó rời khỏi đây, ông ta đã nhận được truyền âm từ Thanh Vũ, thực hiện một nhiệm vụ nội gián bên cạnh Bạch Giật Thần, giúp đỡ cho Hạc Vĩnh Tuân.
“Tại sao anh lại tha cho ông ta?’ Ngọc Trang nói khẽ.
“Không phải anh tha thứ cho Bạch Vệ Tư, một ngày nào đó, ông ta tự khắc sẽ trả giá vì tội lỗi đã gây ra, còn bây giờ thì không thích hợp.” Thanh Vũ bình tĩnh trả lời.
Khi nhìn thấy Bạch Vệ Tư, Thanh Vũ liền nghĩ ra một kế hoạch dành cho ông ấy, và ông ấy cũng là người thích hợp nhất.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Vệ Tự chắc chắn tự mình đi tới Quang Minh Thánh Điện để nhận tội.
Ngọc Trang nghe Thanh Vũ trả lời, cô im lặng không nói nữa, mặc dù cô mâu thuẫn với cách làm việc của Thanh Vũ, để một kẻ ác làm việc cho Quang Minh Giáo Đình.
“Bạch Vệ Tư bị thôi miên rồi sao?” Trần Đình Hải ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Bạch Vệ Tư, lòng thì suy nghĩ không ngừng để tìm lời giải thích.
“Thôi kệ, dù sao cũng vượt qua nguy hiểm rồi, không cần xen vào chuyện của người khác.” Trần Đình Hải thở dài một hơi.
Thanh Vũ quay đầu nhìn bốn mươi mốt tu sĩ Kết Đan kỳ đang quỳ rạp tại một chỗ, không dám động đậy. Hắn thản nhiên nói ra:
“Các ngươi cũng có tội.”
“Hội Đồng Thẩm Phán sẽ phán quyết các ngươi tại Thánh Điện.”
“Tiền tối tha mạng, chúng tôi có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn.” Bốn mươi kẻ khác nhao nhao cầu xin.
Thanh Vũ vẫn không phản ứng gì, hắn sử dụng Triệu Hồi Thánh Thuật, gọi Lam Sương Thiên Điểu ra, kế tiếp hắn phong ấn tu vi của bốn mươi mốt người, quăng họ lên lưng Lam Sương Thiên Điểu.
“Đưa họ về Thánh Điện!” Thanh Vũ từ tốn vỗ đầu Lam Sương Thiên Điểu.
“GAAA!” Lam Sương Thiên Điểu gáy lên, nó đưa thân thể hùng tráng phóng thẳng vào trời xanh rồi biến mất.
“Hung thú cấp bốn!!” Trần Đình Hải nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lam Sương Thiên Điểu, vì nó vừa vô ý tản mát ra một luồng linh lực đáng sợ.
“Suy đoán của mình là đúng.” Lý Duy Mạnh cười khổ một tiếng nhìn theo con chim lớn kia, lúc đầu ông cũng nghĩ nó rất mạnh, nên cả gan đoán Lam Sương Thiên Điểu có cảnh giới ít nhất là nửa bước Nguyên Anh kỳ.
Bốn mươi mốt tu sĩ kia không đáng chết, tuy nhiên tội lỗi còn đó, Hội Đồng Thẩm Phán sẽ ràng buộc bọn họ, để họ làm việc chuộc tội, sau ít nhất vài năm thì được thả đi thôi, nhưng mà bọn họ có nguyện ý đi khỏi Giáo Đình hay không thì chẳng biết được.
“Chúng ta trở về thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói trong khi nhìn mọi người.
“Vâng!” Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên gật đầu nói.
“Chúng ta còn chưa thực hiện nhiệm vụ mà?” Trần Đình Hải lấy lại tinh thần, ông nghi ngờ hỏi.
“Không cần làm nữa.” Thanh Vũ quả quyết nói.
“Tại sao vậy?” Trần Đình Hải khó hiểu.
Bọn họ đến để làm nhiệm vụ chứ không phải để đánh bái đám tu sĩ chặn đường, khi không làm xong thì thế nào đám tu sĩ khác cũng ý kiến.
“Bởi vì Xích Nghĩ Ma Tộc đã bắt đầu di chuyển rồi, dư âm của trận chiến khiến chúng cảm thấy bị khiêu khích nên sẽ tấn công Hàn Linh Thành.” Lý Duy Mạnh ngưng trọng trả lời thay cho Thanh Vũ.
Lúc đánh bại Bạch Vệ Tư, Thanh Vũ đã tỏa ra một luồng năng lượng lớn khiến Xích Nghĩ Ma Tộc cảm nhận được nguy hiểm, chúng đã bị kích thích nên sẽ tấn công nhân loại, một cơ chế phòng thủ của hung thú khi bị hoảng sợ.
“Lý Duy Mạnh nói không sai, nhìn đi, chúng đã di chuyển rồi.” Hắc Tinh nói khẽ trong khi sử dụng linh lực biến thành một mặt gương lớn, chiếu hình ảnh cách đây không xa.
Trần Đình Hải hít sâu một hơi, nhìn cảnh hàng chục ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc chạy ngang qua khu rừng, chúng hướng thẳng về phía Hàn Linh Thành.
“Chúng ta cần báo cho người khác về Xích Nghĩ Ma Tộc.” Trần Đình Hải ngưng trọng nói.
“Trận chiến lớn sẽ bắt đầu trong ngày hôm nay.” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi nghiêm mặt nhìn đám Xích Nghĩ Ma Tộc, họ cảm nhận một sự nguy hiểm đến mạng sống.
Mọi người đi về Hàn Linh Thành, Lý Duy Mạnh thông báo tin tức Xích Nghĩ Ma Tộc tấn công cho Hàn Linh Tông, thế là một tiếng chuông vang lên dồn dập từ đỉnh Hàn Linh Sơn.
Tiếng chuông báo động sự nguy hiểm đang đến gần Hàn Linh Thành.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói. Hắn đang chờ kết quả từ Bạch Vệ Tư, nhưng lại nhận được một tin tức có thể khiến địa vị của hắn sụp đổ.
“Tôi không biết, Lý Duy Mạnh đã thăm dò ra dị động từ Xích Nghĩ Ma Tộc, chúng tôi đã cho người đi xác nhận lại.” Một tu sĩ lo sợ trả lời.
“Tập hợp tất cả các nhóm lại với nhau, chuẩn bị chiến đấu tại cửa vào Xích Nghĩ Sâm Lâm!” Lương Phi Nguyên quát lớn.
“Vâng thưa Thiếu Tông Chủ!” Người kia chạy đi báo tin, dáng vẻ căng thẳng.
“Ngôn Hưng và bọn người kia đâu, Bạch Vệ Tư đâu? Tại sao bọn chúng lại không báo tin cho ta biết?” Lương Phi Nguyên lạnh lùng hỏi một người đứng kế bên.
Người kia rụt rè vì cảm thấy ánh mắt băng lãnh đang nhìn vào mình, hắn phụ trách liên lạc với Ngôn Hưng, Bạch Vệ Tư, nhưng giờ đây họ chẳng báo tin gì hết.
“Tôi không biết, có thể bọn họ vẫn chưa trở về.” Người kia lên tiếng.
“Phế vật, bọn người Lý Duy Mạnh đều đã trở về, không bị thương tổn chút gì, chứng tỏ nhiệm vụ của chúng thất bại rồi, không cần liên lạc với chúng nữa.” Lương Phi Nguyên trầm giọng nói ra.
“Vâng!” Người kia đáp lại.
“Đáng chết, toàn một lũ phế vật, có một chuyện cũng không làm xong, lại còn làm bọn Xích Nghĩ Ma Tộc tức giận đến tấn công tới đây nữa chứ.” Lương Phi Nguyên âm trầm, hắn cho rằng đám người Ngôn Hưng, Bạch Vệ Tư không cẩn thận nên khiến Xích Nghĩ Ma Tộc tấn công.
Chứ không hề nghĩ rằng Thanh Vũ đã đánh bại tất cả số người chặn đường một cách áp đảo.
“Thiếu Tông Chủ, chúng ta còn nhiều cơ hội để bắt Tiêu Mị, còn bây giờ có một chuyện quan trọng hơn là đánh bại Xích Nghĩ Ma Tộc.” Một tu sĩ Kết Đan trung kỳ khuyên bảo.
“Ngươi nói đúng, đánh bại Xích Nghĩ Ma Tộc thì danh tiếng của ta càng lên cao!” Lương Phi Nguyên đè nén sự khó chịu trong lòng, hắn bình tĩnh nói ra.
“Trận chiến này chỉ được thắng, không được thất bại.”
“Người đâu, liên lạc với Lý Thừa Ngân, coi hắn đã chuẩn bị một kế hoạch gì mà hắn lại cảm thấy tự tin đến thế.”
“Vâng!” Một người chạy đi liên lạc.
...
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh vang lên liên hồi vọng ra từ đỉnh núi, tiếng chuông ngân nga kéo dài đánh thức cả tòa thành khổng lồ.
Dù các tán tu đang tập hợp bên ngoài Hàn Linh Thành cũng nghe thấy rõ ràng, hai mắt ngưng tụ.
“Hợp Ma Tông truyền lệnh, tất cả mọi người hãy tập hợp, chuẩn bị chiến đấu với Xích Nghĩ Ma Tộc!” Một giọng nói lớn vang lên giữa khu vực của tán tu.
“Xích Nghĩ Ma Tộc đã tấn công, chúng ta chỉ còn mười phút!”
“Tất cả hãy nhanh lên!”
Nghe giọng nói thúc giục, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù biết rằng trận chiến tổng lực sẽ diễn ra, nhưng nó lại sớm hơn dự tính nhiều lắm.
Mọi người tập hợp tại quảng trường, hai trăm năm mươi nhóm nhỏ, cộng thêm một số đông tán tu vừa tham gia Diệt Kiến Hội, tổng cộng có hơn bốn mươi ngàn tu sĩ từ Luyện Khí kỳ cho đến Kết Đan trung kỳ, hậu kỳ, một cỗ lực lượng kinh khủng đủ để đương đầu với Xích Nghĩ Ma Tộc.
Ba phút sau, Lương Phi Nguyên đã truyền thêm một lệnh xuống nữa, để mọi người tập trung tại phía đông, gần Xích Nghĩ Sâm Lâm, đó là khu vực chiến tuyến, tránh để cho Hàn Linh Thành bị hủy hoại trong trận chiến.
Bốn mươi ngàn người, ai nấy đều bước đi cùng nhau thẳng về phía đông, đến tiến tuyền chào đòn kẻ địch!
Cảnh tượng hoành tráng, tu sĩ đạp trên phi kiếm bay lượn, người người đều chung mục đích, đi cùng với nhóm của họ, tất cả đều nghiêm chỉnh không rối loạn.
Bọn họ biết rõ trận chiến này quan trọng đến thế nào, chỉ cần chiến thắng thỉ sẽ nhận được nhiều lợi ích, một là bột phấn, hai là số linh dược trong khu rừng kia, chẳng còn nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc cản đường họ hái linh dược, thu thập khoáng thạch, bảo vật nữa.
Thậm chí Lương Phi Nguyên còn thể hiện quyết tâm bằng cách công khai phân chia số tài nguyên lấy được từ Xích Nghĩ Ma Tộc, nơi hang ổ của bọn chúng.
Lương Phi Nguyên đang đề cao danh vọng, từ đó thu nạp thêm nhiều thuộc hạ cảnh giới Kết Đan kỳ, một dã tâm bừng bừng dần hiển lộ ra ngoài.