Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 592: Nhân Quả! Văn Phác Chân



Nhỏ bé hơn sâu kiến!

Đây là cảm nhận của toàn bộ tu sĩ trong Xích Nhạc Thành trước luồng linh áp lạnh băng kia, không biết áp lực đến từ đâu, không thể tìm ra nguồn gốc.

Tựa hồ, chỉ cần một ý niệm của người phát ra tiếng nói kia là có thể chôn vùi Xích Nhạc Thành, biến nơi này trở thành một tòa thành chết.

Hai chân Trần Tự cứng ngắt, ánh mắt kinh hoàng nhìn qua nhìn lại, hắn không thể điều khiển cơ thể của mình, vẫn giữ nguyên động tác cầm một cây đao chém về phía Chu Tĩnh Nhi.

Trần Tự nhận ra bản thân đang bị một đôi mắt khủng bố nhìn đến từ hư vô, không thể chạy thoát, không thể phản kháng, không thể làm bất cứ một hành động gì ngoại trừ chờ đợi cái chết giáng lâm.

Trạng thái tuyệt vọng tột cùng kia đang bao phủ Trần Tự, hốc mắt lõm sâu chuyển thành màu đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt lại đến chảy ra máu tươi.

Chu Tĩnh Nhi vẫn bình thường, tựa hồ cô không bị ảnh hưởng bởi linh áp cực kỳ cường đại kia.

Rốt cuộc, tiếng bước chân vang rõ vào tai mọi người, một người thanh niên lạnh nhạt bước ra từ trong bóng đêm, thần thái bình tĩnh, hai con ngươi màu đen tuyền, không thâm túy, không tang thương nhưng hút lấy tâm linh của con người, hắn ta khoát lấy một cái áo choàng màu trắng, một loại áo khoác cực kỳ tôn quý, tao nhã mà mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Ngươi là ai!!” Trần Tự nói ra từng chữ, hầu như dùng toàn bộ số sức lực của mình để nói chuyện nên mồ hôi hột chảy xuống từ trán, hơi thở nặng nề và gấp gáp.

Trần Tự chưa từng đối mặt với một người nào đáng sợ như người thanh niên này, dù cho Trần Tự từng chạy thoát khỏi độc thủ của một tu sĩ Kết Đan kỳ nhưng Trần Tự cam đoan rằng người thanh niên này sẽ nghiền chết tu sĩ Kết Đan kỳ kia bằng một ngón tay!

“Không phải, ngươi vừa nhắc đến ta sao?” Người thanh niên chậm rãi nói ra.

“Cái gì?” Trần Tự kinh hoảng hét.

“Không thể nào, làm sao ngươi lại ở đây?!”

“Không thể nào!!!” Hắn dùng sức hét lớn, ánh mắt chối bỏ sự thật nhưng nét mặt thì đang sợ đến cả người run rẩy bần bật.

Người mà hắn nhắc đến, người mà hắn sỉ nhục, người mà hắn oán hận, người mà hắn cho là không xứng trở thành Nguyên Anh Chân Nhân, đó chính là người thanh niên bình thường trước mặt này.

“Thanh Vũ Chân Quân!!!” Đám tu sĩ kinh hãi không thôi, một ít tu sĩ định bắt lấy Chu Tĩnh Nhi để lập công thì liền tính đến chuyện chạy trốn khỏi đây.

Bọn họ không chắc rằng Thanh Vũ có tính toán việc này với họ hay không nhưng chạy trước thì chắc ăn bảo toàn mạng sống.

“Đó là Thanh Vũ Chân Quân trong lời đồn đại? Người đánh bại Lý Thiên Dự, Môn Chủ của Đà La Môn?” Nhiều tu sĩ không biết mặt Thanh Vũ giật mình, bọn họ nghe danh chứ chưa từng gặp người thật, lòng của họ chẳng có ác cảm với Thanh Vũ chút nào.

“Nghe nói, Thanh Vũ Chân Quân xuất thủ với Lý Thừa Ngân vì Lý Thừa Ngân là kẻ dẫn ra tai kiếp hung thú triều.” Một tu sĩ nhẹ nhàng nói ra.

“Ngươi không phải Thanh Vũ Chân Quân, một kẻ như ngươi làm sao có thể đạt được địa vị cao quý đó?” Trần Tự trừng mắt nhìn Thanh Vũ, nhưng sự hoảng sợ đang tràn ngập trong lòng hắn, nói năng cũng lộn xộn, tinh thần bất thường.

Hắn không thể nghĩ ra một cách gì để bản thân thoát khỏi đây!

Điều đó làm hắn hoảng sợ đến điên dại, hoảng sợ đến tuyệt vọng, hoảng sợ đến trở thành một kẻ tâm thần!

Tại sao một Chân Nhân lại hiện thân ở đây? Tại sao một kẻ thù của Đà La Môn lại có thể tự do giữa chốn đông người?

Tại sao Đà La Môn vẫn chưa tiêu diệt tên may mắn này?

Hàng trăm ngàn câu hỏi không có lời giải đáp đang hiện ra trong đầu Trần Tự.

“Ngươi, không xứng đáng được sống!” Thanh Vũ nhìn thoáng qua, thấy rõ tâm linh của Trần Tự đã bị hủy hoại.

Rắc! Rắc!

Tiếng nói vừa mới dứt, tiếng thân thể bị đông lạnh thành băng vang lên, nó không những trùng kích thị giác, nó còn làm trái tim của mọi người đập chậm đi một vài nhịp.

“Không…” Trần Tự đưa một tay về phía Thanh Vũ, giọng nói như dã thú, nét mặt dữ tợn đến không còn hình dáng, còn thân thể của hắn thì bị đông cứng, từ hai chân lan đến phần bụng, cho đến hai tay, ánh mắt của Trần Tự chuyển thành khủng bố, hắn không thể làm gì, cứ trơ mắt ra nhìn thân thể bị đông lạnh cho đến vùng cổ.

Ầm!

Trần Tự phát ra tiếng nổ tung, tượng băng vỡ nát thành một trăm mảnh ngoại trừ phần đầu vẫn còn tỉnh táo, hai mắt trợn trừng lên nhìn Thanh Vũ.

Ầm!

Thanh Vũ lạnh nhạt phất tay, hủy diệt luôn mảnh thân thể cuối cùng của Trần Tự, một cái chết cực kỳ đau đớn giống như những gì Thanh Vũ nói ở lúc trước, đây chính là quả báo.

“Thật kinh khủng!” Các tu sĩ nuốt một ngụm nước bọt, họ hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt ngây dại nhìn Thanh Vũ, sau đó nhìn các mảnh băng trên mặt đất, chúng đang tan chảy, biến Trần Tự thành chất lỏng.

Ngay lúc mọi người còn chưa tỉnh hoàn hồn, thì Thanh Vũ lại tiếp tục hành động!

“Muốn chạy khỏi đây?” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra trong khi ngẩng đầu nhìn Bạch Trảo Linh Tước đang mang theo Vạn Vũ Phi chạy về phía hoang dã.

Vạn Vũ Phi sợ đến không có dũng khí ở lại đây, hắn biết tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân kinh khủng đến mức nào, ngay cả tu sĩ nửa bước Nguyên Anh còn không có lực phản kháng trước Nguyên Anh Chân Quân.

Hơn nữa, ở lại đây thì hắn cũng sẽ gặp tai ương chết chóc, hắn đuổi theo Chu Tĩnh Nhi vì một nhiệm vụ vừa mới ban phát của Đà La Môn, bắt lấy những người thân cận với Thanh Vũ trong Diệt Kiến Hội để thẩm tra, tìm hiểu thông tin của Thanh Vũ.

Tưởng chừng là một nhiệm vụ dễ dàng, đuổi theo hai người thanh niên Trúc Cơ trung kỳ, với tu vi Kết Đan sơ kỳ, lại còn là thiên tài một sao, hắn tự tin bắt lấy hai người kia rồi về giao nộp cho tông môn lãnh thưởng, thế nhưng, vận mệnh của hắn cũng đi vào ngõ cụt ngay khoảnh khắc tiếp nhận nhiệm vụ.

Và một kết quả đang chờ đợi Vạn Vũ Phi trong cuối con đường kia.

Ầm!

Chẳng hề có một dự báo trước, Bạch Trảo Linh Tước đột ngột nổ tung, mưa máu bắn xối xả xuống mặt đất bên dưới, tưới lên thân thể của những tu sĩ đang đứng ngây ra như ngỗng.

“Không!!” Vạn Vũ Phi gầm thét, nét mặt kinh hoàng, hắn khó khăn quay đầu nhìn Thanh Vũ, một người thanh niên hết sức bình thường nhưng lại là kẻ mà hắn đang sợ đến mức mọi tế bào trên cơ thể, mọi suy nghĩ của Vạn Vũ Phi đều dành để tìm cách thoát khỏi đây.

Xẹt!

Đầu lâu bay lên cao, thân thể vô lực ngã cái ầm lên mặt đất, không ai nhìn thấy cái gì đã giết chết Vạn Vũ Phi, một tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, cảnh giới mà nhiều tu sĩ ngưỡng mộ chết với cách thức như thế.

Trong lúc nhất thời, các tu sĩ trong Xích Nhạc Quan, kể cả đệ tử của Yêu Nguyệt Tông và luôn cả tu sĩ Kết Đan Chân Nhân đang ẩn nấp trong bóng tối, toàn bộ bọn họ đều im lặng, không phát ra một tiếng động nào như thể một tiếng hít thở mạnh thôi thì họ phải đáp lại bằng mạng sống.

Phốc! Phốc! Phốc!

Hàng loạt âm thanh rợn người kia lại vang lên một lần nữa, bảy mươi sáu đệ tử Đà La Môn, năm mươi bảy tán tu, tất cả bọn họ đều vĩnh biệt cõi đời, cái chết đến cực nhanh, lướt qua rồi mang theo tính mạng của bọn họ.



Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới từ một nơi nào đó, mùi máu tươi không cay nồng nhưng lại lan tỏa ra mọi không gian trong Xích Nhạc Thành.

Cuối cùng, bầu không khí khủng bố này đã biến mất, Thanh Vũ quay người nhìn Chu Tĩnh Nhi, đôi mắt lạnh nhạt tản đi, để lại một đôi con ngươi lo lắng.

Theo đó, các tu sĩ cảm nhận luồng linh áp luôn bao phủ bọn họ biến mất, bọn họ có thể hoạt động như bình thường, và ngay tức khắc, nhiều tu sĩ liền rời khỏi Xích Nhạc Thành, tuy nhiên phần lớn tu sĩ ở lại đây vì bọn họ biết Thanh Vũ không có ác ý với bọn họ.

Những kẻ bị Thanh Vũ chú ý đến đều đã không còn thở nữa.

Đây chính là uy nghiêm của cường giả Nguyên Anh Chân Quân!

Một khi bị xúc phạm thì sẽ ban xuống lửa giận ngập trời, không máu chảy thành sông thì không dừng lại!

“Tại sao, tôi không chết?” Một tu sĩ Đà La Môn lẩm bẩm, vẻ mặt mệt mỏi đến tứ chi vô lực, hắn không bị tổn thương gì nhưng chịu đựng áp lực của cường giả không phải là chuyện nhỏ.

“Tại sao chúng ta không chết?” Hai mươi bốn đệ tử Đà La Môn đưa mắt nhìn nhau, sự khó hiểu chiếm lấy tâm trí của bọn họ, tuy vậy, bọn họ cũng tỉnh táo hẳn ra, dùng đan dược khôi phục rồi vội vàng rời khỏi Xích Nhạc Thành.

“Giết hay lắm!” Đệ tử của Yêu Nguyệt Tông kiểm tra một hồi, bọn họ phát hiện ai cũng an toàn hết, nên một ít người bắt đầu cười khẩy.

“Này thì cưỡi tọa kỵ đến đây giương oai, một bộ xác chết mà thôi!” Một tu sĩ Yêu Nguyệt Tông cười gằn, thế là bọn họ bắt đầu công việc thu dọn đống hỗn loạn như thi thể.

Thanh Vũ không giết hại người vô tội, hắn chỉ đang trừng phạt bọn người xấu bị oán khí nặng nề bám trên người, những kẻ đó không phải ma tu nhưng lại ác đột hơn ma tu rất nhiều.

Ít ra ma tu sẽ nói thẳng ra rằng hắn sẽ đoạt lấy bảo vật của ngươi, giết chết người.

Còn đám tu sĩ này luôn ẩn nấp bên dưới vẻ ngoài đạo mạo, chính nhân quân tử! Sau đó dùng thủ đoạn âm độc ở sau lưng hại người vô tội.

Vài ba người bên Yêu Nguyệt Tông, hay nhiều người tu sĩ trong Xích Nhạc Thành cũng bị oan hồn bám lấy, Thanh Vũ không ra tay với họ vì họ được Thanh Vũ tha cho một mạng.

Không hơn không kém!

Hắn có thể tiêu diệt sạch sẽ tu sĩ của Đà La Môn và không làm tu sĩ khác khó chịu, hợp lực lại tấn công Thanh Vũ.

Nhưng một khi hắn giết sạch người ác trong Xích Nhạc Thành, đó là một chuyện lớn, rồi Tu Chân Giới sẽ tặng cho Thanh Vũ một tội danh nào đó để bọn họ có thể liên hợp diệt trừ Thanh Vũ.

Ân oán của Thanh Vũ và Đà La Môn, hai bên có thể đánh nhau sống chết. Đà La Môn và một đám tán tu truy bắt người quen của Thanh Vũ vì thế Thanh Vũ giết sạch bọn họ, người bên ngoài không thể nhúng tay vào.

Nhưng trong mắt Tu Chân Giới, Thanh Vũ không có ân oán với người trong Xích Nhạc Thành, thậm chí bọn họ là ác nhân giết người vô tội mà thèm không chần chờ dù chỉ một giây.

Nếu một ngày, Thánh Thổ của Quang Minh Giáo Đình bao phủ đến vùng đất xa lạ này, tất cả những người phạm tội đều phải bị trừng phạt!

“Chu Tĩnh Nhi, em không sao chứ?” Thanh Vũ đến gần Chu Tĩnh Nhi, hắn hạ thấp người để hỏi bằng giọng nói ôn hòa.

Rốt cuộc, Chu Tĩnh Nhi chịu ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Thanh Vũ, đôi mắt đẫm lệ và còn sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nét mặt như thể không còn tha thiết gì với cuộc sống nữa.

Bỗng nhiên, Chu Tĩnh Nhi lao đến ôm chầm lấy Thanh Vũ, giọng nói pha lẫn tiếng nức nở cực kỳ thương tâm:

“Tiền bối, Hứa Du Kỳ, cậu ta, cậu ta vì cứu tôi nên đã…”

Chu Tĩnh Nhi nói đến đây, vì cảm thấy đau khổ nên cô không thể tiếp tục cất lời, cứ thế, nước mắt chảy theo gò má, Chu Tĩnh Nhỉ chỉ còn biết khóc, khóc không vì một mục đích gì, khóc vì bản thân cô ta không thể làm gì khác.

Lúc con người yếu lòng nhất, họ không khóc vì thế giới bên ngoài xua đuổi họ, họ khóc vì chính họ không biết phải làm gì, cứ thế giọt nước mắt dằn xé trái tim yếu đuối kia cứ rơi xuống, hòa lẫn vào mặt đất và tan biến như chưa từng tồn tại, tiếng khóc kia như là sự kết thúc của những thứ đau khổ, rồi ngày mai, họ vẫn đứng lên và sống tiếp.

Thanh Vũ trầm mặc, hắn than nhẹ một tiếng rồi tự trở thành một bờ vai cho Chu Tĩnh Nhi tự vào.

Hắn biết tình cảm giữa hai người này rất tốt, không phải tình bạn, nhưng cũng không phải tình yêu, một thứ tình cảm mà chính hai người cũng không nhận ra, tình cảm đó mới là thứ thuần khiết nhất.

Hình ảnh một cậu thiếu niên vung vẫy thanh kiếm nhiệt huyết đánh đuổi hung thú, sau chiến thắng kia là một nụ cười rạng rỡ, giống như chiến thắng đó của Hứa Du Kỳ rất quý giá, nó chứng minh cậu sống, nó chứng minh rằng sức mạnh của cậu có ý nghĩa.

Sau trận chiến mệt mỏi, những bữa ăn thịnh soạn hòa vào tiếng cười đùa, Hứa Du Kỳ vì uống nhiều nên say mèm, cậu ta luôn tìm cách đến gần Thanh Vũ và hỏi những câu vô nghĩa, ngây ngô.

“Tiền bối, tại sao ngài lại mạnh mẽ như vậy?” Hứa Du Kỳ nhìn Thanh Vũ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nét mặt chờ đợi một câu trả lời từ Thanh Vũ làm cậu vui vẻ.

Hình ảnh kia dần dần biến mất, Thanh Vũ không thể gặp lại Hứa Du Kỳ được nữa, nhưng nếu có thể quay ngược trở lại, hắn nhất định sẽ nói với Hứa Du Kỳ.

“Ta không mạnh bằng cậu!”

Câu trả lời xuất phát từ đáy lòng của Thanh Vũ, đôi khi, sức mạnh không thể hiện ở sức mạnh linh lực, thân thể, nó còn là một phần của những thứ đáng quý khác, những thứ đáng quý không thể đạt được bằng sức mạnh thô kệch.

Một hồi lâu sau, Chu Tinh Nhĩ vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, dường như cô ấy mơ một giấc mơ đẹp nên khóe miệng cong lên, một nụ cười đẹp đẽ.

Thanh Vũ lấy áo khoác của mình rồi choàng lên Chu Tĩnh Nhĩ, hắn tiếp tục đưa một viên đan dược chữa thương cấp hai tuyệt phẩm vào miệng của cô, nhìn qua tình trạng của cô ta thì Thanh Vũ đoán ra rằng Chu Tĩnh Nhi đã phải trải qua những ngày đau khổ, vết thương chồng chất trên thân thể nhỏ yếu, đơn bạc kia.

Vết thương dần khép lại, linh lực của Chu Tĩnh Nhi cũng ổn định hơn trước, chứng tỏ cô đang bình phục nhanh chóng.

“Đi ra đi!” Thanh Vũ liếc về một hướng rồi bình tĩnh nói ra.

Biết Thanh Vũ là tồn tại không thể trêu vào nên các tu sĩ đã xem nơi đây trở thành một vùng cấm, bọn họ không dám đến gần một trăm mét quanh Thanh Vũ.

Cho nên chỉ có Thanh Vũ và Chu Tĩnh Nhi trong ngõ tối thôi.

Sau khi Thanh Vũ nói xong, tiếng bước chân phát ra từ con đường lớn, một ông lão râu tóc bạc trắng bước vào, tay ông cầm một cây trượng chống đỡ thân thể, mỗi một bước chân đều cố hết sức, khí tức ngang bằng Kết Đan sơ kỳ nhưng lại tản ra một cảm giác của tuổi già sức yếu.

Một tu sĩ Kết Đan kỳ không còn sống bao lâu nữa.

Tuổi thọ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ từ một trăm hai mươi năm đến hai trăm năm.

Tuổi thọ của tu sĩ Kết Đan kỳ từ hai trăm năm đến bốn trăm năm.

Do vậy, Thanh Vũ dễ dàng đoán ra tuổi thọ của ông lão này khoảng gần hai trăm năm mươi năm, chuẩn bị đi đến phần cuối của sinh mệnh.

“Đại nhân.” Ông lão ngừng lại cách Thanh Vũ chừng năm mét, ông ta cúi đầu nhẹ trong khi nói.

Thanh Vũ nhìn gần liền quan sát rõ hơn, ông lão này khá ốm yếu, khí tức phù phiếm chuẩn bị rơi xuống Kết Đan kỳ, sức chiến đấu cũng không còn lại là bao, khuôn mặt già nua với những vết tích năm tháng hằn sâu vào.

Thanh Vũ không lãnh đạm, hắn không phải là một con người kiêu căng khi đạt được một thứ gì đó mà người khác không có.

“Xin chào.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ để chào hỏi.

“Xin hỏi, ông là?”

“Bẩm đại nhân, tôi là sư phụ của Chu Tĩnh Nhi và Hứa Du Kỳ, tên của tôi là Văn Phác Chân.” Văn Phác Chân nhỏ giọng trả lời, giọng nói rất kính trọng Thanh Vũ dù Thanh Vũ nhỏ tuổi hơn ông rất nhiều, nhưng Tu Chân Giới là thế, cảnh giới quyết định nhiều thứ hơn tuổi tác.

Một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ thậm chí còn không có tư cách gặp riêng Nguyên Anh Chân Nhân.

Văn Phác Chân xem cuộc gặp gỡ này giống như bắt nguồn từ ý trời, đối với ông, nó là vinh hạnh lớn.

Thanh Vũ lẳng lặng nghe Phác Chân trả lời, hắn không mấy ngạc nhiên khi Văn Phác Chân tự nhận là sư phụ của hai người trẻ này, họ từng kể với Thanh Vũ về sư phụ của họ với ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, họ thường hay gọi Văn Phác Chân là Tiên Nhân Hồng Nhan, Bạc Phát, một hình tượng chuẩn mực của Tiên Nhân.

“Văn lão.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Đại Nhân cứ gọi tôi là Phác Chân là được rồi.” Văn Phác Chân vừa lắc đầu vừa nói, ông không chịu nổi xưng họ với sự tôn trọng lớn của Thanh Vũ.

Ngày thường, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ còn không thèm liếc nhìn ông nữa chứ đừng nói gì đến tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.

Tin tức về Thanh Vũ lan truyền khắp nơi, Văn Phác Chân biết rõ chuyện gì vừa xảy ra ở đây, vì thế ông kính trọng Thanh Vũ không chỉ vì sức mạnh mà còn vì Thanh Vũ là ân nhân của Chu Tĩnh Nhi, cứu giúp đệ tử của ông.

Nên Văn Phác Chân mới có đủ dũng khí đi bắt chuyện với Thanh Vũ, mặc cho các tu sĩ khác đang tránh nơi này như tránh tà.

“Vậy là ông đã nghe hết rồi phải không?” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi nói ra.

“Đúng vậy.” Văn Phác Chân nói, nét mặt ảm đạm, ánh mắt thương cảm nhìn Chu Tĩnh Nhi, sau đó ông ta lại nhìn Thanh Vũ, giọng nói đầy hối tiếc vang lên.

“Văn Phác Chân tôi sinh ra từ một thôn làng bé nhỏ gần biển, may mắn được một tu sĩ thu làm đệ tử, từ đó không còn vấn vương với trần tục, đáng tiếc, tu tiên là một con đường cực kỳ tàn khốc, chỉ có tiến không thể lùi, tôi chính là kết quả của kẻ lùi bước.”

“Tu tiên sao mà khó khăn, nhưng tu tiên lại là thứ gì?” Văn Phác Chân mê man nhìn bầu trời. Ông tu luyện gần hai trăm năm mươi năm, đủ sống qua ba kiếp phàm nhân nhưng không biết bản thân đang làm gì, ông ta tự nhận mình đang tu tiên, cả đám tu sĩ ngoài đó cũng thế, nhưng chẳng một ai biết rõ tu tiên là gì.

Khi được hỏi, tu sĩ thường hay trả lời bằng nhiều đáp án:

Tu tiên vì trở thành tiên nhân, đạp không mà đi, rời khỏi vùng trời này.

Tu tiên vì trường sinh bất tử.

Tu tiên vì đạt sức mạnh vô song.

Nhưng người thành công lại có bao nhiêu?

Những đáp án kia quá ngoài tầm với của tu sĩ, bọn họ không thể nào đạt được nếu như không có cơ duyên, không đủ may mắn, không có nhiều thứ nữa để làm hậu thuẫn.

Cuối cùng, sau những tháng ngày tranh đấu sinh tử, bọn họ lại trở về mặt đất, để lại một nấm mồ ít người nhớ đến, không hơn không kém.

Văn Phác Tử là một trong những người như vậy.

“Bốn năm trước, tôi đến một ngôi làng nhỏ, vốn định an hưởng tuổi già, nhưng tôi lại gặp gỡ hai đứa nhóc này, Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi, hai đứa sở hữu thiên phú rất tốt, vì thế tôi liền dẫn hai đứa đi tu tiên, gặp gỡ phần thế giới lớn hơn, không mai một trong một ngôi làng nhỏ.”

“Đúng như tôi mong đợi, chưa đến ba năm, hai đứa trẻ lần lượt đột phá vào Trúc Cơ sơ kỳ, lòng tranh đấu của tôi lại cháy lên một lần nữa, tôi nghĩ rằng hai đứa có thể mang theo ước mơ còn dang dở của tôi là thành tiên.”

Càng nói, giọng của Văn Phác Chân càng hối hận, ánh mắt đau khổ nhìn Chu Tĩnh Nhi.

“Nhưng Tu Chân Giới sao mà đáng sợ, là tôi đã hại chết Hứa Du Kỳ.”

“Đáng lẽ ra tôi không nên mang theo hai đứa tu tiên, sống một cuộc đời phàm nhân cũng tốt, không buồn, không lo, mỗi ngày lại có thể cười nói vui vẻ.”

“Tất cả là do tôi, sống một cuộc đời vô nghĩa, nay lại hại chết những đứa trẻ đáng thương.”

“Tại sao tôi lại ngu dốt như thế chứ?” Văn Phác Chân ngã quỵ về phía trước, ông cảm thấy bản thân ông mang trên mình rất nhiều tội lỗi, điều đó làm trái tim, tâm trí ông không thể tha thứ cho mình, ông rất thảm hại, xấu xí, ông ước gì có thể đổi mạng của mình để giành lại sự sống cho Hứa Du Kỳ.

Một lúc sau, Văn Phác Chân đưa mắt nhìn Thanh Vũ, giọng nói khẩn cầu:

“Xin đại nhân hãy đưa Chu Tĩnh Nhi đi cùng ngài.”

“Tôi có thể dùng sinh mạng, linh hồn của tôi để cảm ơn ngài.”

Văn Phác Chân nói xong, ông ta liền nhắm mắt lại, linh lực thu vào trong cơ thể, linh hồn chập chờn.

“Văn lão, ông định cảm ơn tôi bằng Ấn Ký làm từ sinh mạng của ông ư?” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng, không ngăn cản Văn Phác Chân, ông ấy muốn ngưng tụ Ấn Ký cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, giúp cho một tu sĩ tăng lên cảnh giới tương tự trong thời gian ngắn ngủi.

Có thể nói, đây là thứ quý giá nhất của Văn Phác Chân, nó tạo nên từ sinh mạng và linh hồn của ông.

“Xin ngài hãy nhận lấy.” Văn Phác Chân kiên định nói, ông không thể để Chu Tĩnh Nhi gặp chuyện, ông cần phải đánh ra một con đường tương lai cho Chu Tĩnh Nhi.

Không thể để thời gian quay ngược lại, không thể để Chu Tĩnh Nhị trở về với phàm thế, chỉ còn lại một cách cuối cùng, đó là Thanh Vũ, để Chu Tinh Nhỉ ở cạnh Nguyên Anh Chân Quân.

“Hồ đồ!” Thanh Vũ quát lớn một tiếng làm Văn Phác Chân ngây người ra. Tại sao chuyển từ một người có học thức, lễ độ thành một người quát nạt người già nhanh đến thế.

Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Văn Phác Chân, hắn cảm thông câu chuyện của ông ta nhưng lại không thích cách làm của Văn Phác Chân.

Ông ta là một lão hồ ly tinh!

Thanh Vũ chắc chắn điều đó!

Lợi dụng mọi thứ từ tình cảm của Thanh Vũ và Chu Tĩnh Nhi, kể ra một câu chuyện chân thật cảm động từ tận đáy lòng, sau đó lấy thủ đoạn nhanh chóng ép buộc Thanh Vũ cưu mang Chu Tĩnh Nhi, đợi lúc Thanh Vũ phản ứng lại thì ông ta đã thành công.

Nhận lấy Ấn Ký từ của Văn Phác Chân, Thanh Vũ không thể từ chối được nữa, với ông, một mạng già đổi lấy tương lai của Chu Tĩnh Nhi là quá lời.

Coi như Văn Phác Chân thất bại trong việc ngưng tụ Ấn Ký, thì Thanh Vũ cũng không thể từ chối yêu cầu của ông ta, một nhân quả!

Mà Văn Phác Chân đã dùng trí tuệ để đưa Thanh Vũ một nhân, Thanh Vũ phải trả lại cho ông ta một quả là bảo vệ Chu Tĩnh Nhi.

Thủ đoạn, cách hành động chẳng hề chần chờ hay dài dòng, nhém chút nữa thì Văn Phác Chân đã thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.