“Hai ngươi từng nhìn thấy Đà La Huyết Ma Thụ chưa?” Thanh Vũ hỏi với vẻ mặt trầm tư.
Hung danh của Đà La Huyết Ma Thụ rất lớn, chẳng trách Hoàng Cương Đao Tông, Yêu Nguyệt Tông lại chán ghét Đà La Môn đến vậy.
Theo như lời của Mạc Trung Kiến, Đà La Huyết Ma Thụ hút máu năm ngàn người mỗi ngày để suy trì sự sống, tính ra Đà La Huyết Ma Thụ này cũng gần đột phá Ngũ Dương kỳ vì theo sách cổ ghi lại, Đà La Huyết Ma Thụ cấp bốn sơ kỳ cần hút máu một ngàn người một ngày.
Sức mạnh tăng lên, theo đó là số thức ăn cũng tăng lên nốt.
Thanh Vũ còn không dám tính tổng số người bị ma thụ này hút máu trong vòng một năm, quá khủng bố.
Trần Huyền Tông Chủ từng tiết lộ rằng ông ta đã tấn công vào tổng bộ của Đà La Môn nhưng bị chặn đứng bởi sự phòng thủ cường đại của Đà La Huyết Ma Thụ.
Cho thấy, sức phòng ngự của ma thụ này mạnh hơn Ngũ Dương sơ kỳ một chút.
Trần Anh Bắc nhẹ nhàng lắc đầu:
“Thưa Giáo Hoàng, thuộc hạ chưa từng nhìn thấy ma thụ đó.”
“Thuộc hạ cũng vậy, kể từ khi đột phá Nguyên Anh kỳ, Đà La Môn thường hay cử thuộc hạ đi làm nhiệm vụ chiếm lấy các loại tài nguyên quý giá dành cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ sử dụng.” Trần Anh Nam cũng lên tiếng nói ra.
“Vật tận kỳ dụng, Đà La Môn xem hai ngươi như một công cụ giúp chúng gom góp tài nguyên.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
Đà La Môn bỏ ra rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng tử sĩ, khi “chín muồi”, Đà La Môn sẽ nghiền nát hết tác dụng của tử sĩ, giống như việc Đà La Môn mai phục Thanh Vũ vậy, dẫn theo hai tử sĩ có kinh nghiệm sát phạt cao.
Nếu Thanh Vũ chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường thì bọn người Lý Thiên Hùng đã đắc thủ. Đáng tiếc cho chúng, người tính thì luôn có sơ sót.
“Gần một triệu linh thạch hạ phẩm, hơn hai mươi món pháp bảo cấp ba thượng phẩm, một món pháp bảo cấp bốn trung phẩm.” Thanh Vũ kiểm kê tài phú lấy từ túi chứa đồ của đám Lý Thiên Hùng.
Tuy họ là Trưởng Lão, quyền cao chức trọng nhưng lại không mang theo nhiều tài nguyên khi đi ra ngoài tông môn, cho nên số tài phú này khá ít ỏi so với số tu sĩ đó.
Thanh Vũ thu được hai Thú Tinh cấp bốn sơ kỳ, nguyên liệu luyện khí cấp bốn, một Thiên Phú Chi Tinh, một Tứ Dương Thánh Quả, một triệu linh thạch, mấy chục món pháp bảo vừa tay bán đi cũng kha khá linh thạch hạ phẩm, thu hoạch rất phong phú.
Thanh Vũ dự định bắt lấy Xích Nghĩ Nữ Hoàng nhờ vào Quang Minh Tín Ngưỡng Quả nhưng vì sự xuất hiện của Trần Huyền nên Thanh Vũ không làm được, khá đáng tiếc, Xích Nghĩ Nữ Hoàng có thể trở thành một tai mắt của Giáo Đình trong khu vực rừng sâu hoang dã, nước độc, thăm dò yêu tộc, hung thú.
Ba người bay đến Xích Nhạc Thành, không làm kinh động ai cả, Thanh Vũ đón hai thầy trò Văn Phác Chân và Chu Tĩnh Nhi, sau đó bọn họ liền hướng thẳng về phía tây, trở về tòa thành trì của Thủy Nhiên Tông.
Thủy Hồng Thành, thành trì nằm sau phòng tuyến đầu tiên, nơi được cao tầng Thủy Nhiên Tông chọn làm chiến trường ngăn cản bước tiến của Xích Nghĩ Ma Tộc.
Bây giờ, Xích Nghĩ Ma Tộc bị Thanh Vũ, Hoàng Cương Đao Tông, cùng nhiều tu sĩ khác đánh tới tan rã, không còn đủ lực lượng huy hiếp đến Thủy Nhiên Tông.
Nhưng Thủy Nhiên Tông chưa thể xác nhận tin tức kia là đúng hay sai, nên bọn họ vẫn đóng quân ở Thủy Hồng Thành, thu nhận nạn dân từ khắp nơi đến nương nhờ.
Thủy Hồng Thành rộng gấp thênh thang, con đường cái to đủ cho bốn chiếc xe ngựa chạy song song, mặc dù đang trong chiến sự gay go nhưng Thủy Hồng Thành vẫn nhộn nhịp tiếng người, tiếng bước chân vang lên vội vã, không khác gì một tòa thành phồn vinh.
Đương nhiên, chỉ tu sĩ mới được phép vào thành, còn người dân chạy nạn thì đừng mơ tưởng, Thủy Hồng Thành tuy lớn nhưng không chứa nổi một lần hơn trăm ngàn người cùng ở.
Đa số tiếng nói bàn tán đến liên quan đến một cái tên hết sức vang dội, Thanh Vũ Chân Quân, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.
“Nghe nói không, Thanh Vũ Chân Quân dùng một ánh mắt giết chết cả đám quái vật ghê tởm.”
“Thanh Vũ Chân Quân là cường giả đến từ đâu vậy?”
“Quang Minh Giáo Đình là cái gì? Tà giáo ư?”
“Tà giáo cái đầu của ngươi, ngươi bị điên à? Tà giáo lại đi cứu người sao?”
“Đúng vậy, có lẽ Quang Minh Giáo Đình là một thế lực rất cường đại.”
“Thủy Nhiên Tông không thể nào so bì, Nguyên Anh Chân Quân, là cảnh giới mà chúng ta dùng cả đời để truy cầu.”
“…”
Thanh Vũ giết hung thú, để lại thân phận của mình vì thế tiếng tăm của Thanh Vũ lớn không thể nào bàn cãi, người người đều nhắc đến Thanh Vũ, chủ đề cực kỳ nóng bỏng trong Thủy Hồng Thành hay thậm chí là cả Thủy Nhiên Tông rộng lớn.
Thế nhưng, có một điều rất kỳ lạ, không người nào nhắc đến Lý Thừa Ngân, kẻ tạo ra tai kiếp thú triều, hại chết hơn hai trăm ngàn người.
Cũng đúng thôi, cái miệng hại cái thân, Lý Thừa Ngân là cái tên cấm kỵ của Thủy Nhiên Tông, ngay cả Trưởng Lão, Thành Chủ, Tông Chủ còn không dám hé miệng một câu.
Đà La Môn chỉ cần thở nhẹ một cái dư sức xóa bỏ cái tên Thủy Nhiên Tông khỏi bản đồ Tu Chân Giới.
Nhóm Thanh Vũ đứng trên bầu trời cao, quan sát tòa thành rộng lớn đang được phòng vệ nghiêm ngặt. Lúc Thanh Vũ chuẩn bị vào hạ xuống vào thành thì hắn nhíu mày nhìn về một nơi bên dưới.
Khu vực của phàm nhân, trại tị nạn lâm thời do Thủy Nhiên Tông lập ra.
“Thức ăn chiều đến rồi!” Một người mừng rỡ hét lớn, hắn ta hay tất cả những người xung quanh đều nhìn về một hướng.
Năm đệ tử của Thủy Nhiên Tông đang đem thức ăn ra, chuẩn bị phân phát cho phàm nhân. Người phàm không có linh lực, không thể không ăn uống mà vẫn sống khỏe như tu sĩ.
Cho nên Thủy Nhiên Tông mới cung cấp thức ăn cho bọn họ.
“Tất cả sắp hàng, mỗi người hai cái bánh bao, một bát cháo, không được lấy thêm lần hai, nếu như ta phát hiện thì từ này đừng mong ăn thêm một chút gì nữa.” Một đệ tử của Thủy Nhiên Tông cao giọng nói, vừa giữ trật tự vừa cảnh cáo các phàm nhân.
Thế là, gần mười ngàn phàm nhân trong khu vực này liền đổ dồn về nơi phát thức ăn, vẻ mặt chờ mong vì bụng của họ đói meo, phần lớn là người làm nông săn thú nên sức ăn rất lớn, tuy nhiên, thức ăn trưa lại không đủ cho bọn họ no bụng đến chiều tối như bây giờ.
Cho nên bọn họ hơi nóng nảy trong lúc chờ đợi đến lượt bản thân mình. Có khoảng hơn mười nơi phân phát thức ăn trong các khu trại tị nạn, tránh cho các phàm nhân chờ đợi quá lâu.
Năm đệ tử Đà La Môn canh giữ, lại có thêm hơn năm mươi phàm nhân phụ giúp, thức ăn phân phát với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Người nhận được phần ăn rồi liền vội vàng trở về túp lều nhỏ để thưởng thức bánh bao, cháu nóng, và tất cả bọn họ đều tránh một đám người hung dữ như tránh tà.
Đám người đàn ông cao to đứng gần khu vực phát thức ăn, bọn chúng đã ăn xong phần nhưng không thể no bụng, thân thể cường tráng là một gánh nặng không nhỏ vào thời thiếu thốn. Cho nên, bọn chúng liền tụ tập với nhau, nảy sinh ra một ý tưởng tuyệt vời.
Không ăn no thì cướp của kẻ yếu!
Thủy Nhiên Tông sẽ trừng phạt những kẻ giết người nhưng không giết chết người thì an toàn. Đệ tử của Thủy Nhiên Tông không đủ nhiều để canh giữ trại tị nạn, cho nên đám người đàn ông này làm việc rất hung hăng.
“Con có thể xin thêm hai cái bánh bao không? Một người bạn của con không thể đứng dậy được vì bệnh nặng, cậu ta đang rất đói.” Một đứa trẻ ngẩng đầu nhìn người phát thức ăn, hai con ngươi long lanh, nét mặt cầu xin, và giọng nói thì yếu ớt như thể một cơn gió đủ quật ngã cậu ta.
Người phụ nữ tầm ba mươi tuổi giữ nhiệm vụ phân phát thức ăn nhìn cậu bé nhỏ, hai mắt hõm sâu vào, cơ thể gầy gò, giống như cậu ta không ngủ mấy ngày liền.
Người phụ nữ không đành lòng nhìn dáng vẻ khốn khổ của đứa trẻ nên bà ta gật đầu nói: "Có thể chứ!"
Bà ta liền lấy thêm hai cái bánh bao nóng hổi đưa cho cậu bé đáng thương, thế nhưng, bánh bao chưa chạm vào tay của cậu bé thì một giọng nói lạnh nhạt vang ra.
“Một người hai cái bánh bao, một bát cháo, không hơn không kém, quy định là vậy.” Một đệ tử Thủy Nhiên Tông bước đến gần người phụ nữ, ánh mắt làm bà ta căng thẳng.
Đây là “tiên nhân” trong truyền thuyết, có lực lượng vĩ đại, bay lên bầu trời, đánh đuổi cả hung thú đáng sợ, một người phàm như bà ta không dám trái lệnh.
“Đại tiên, tôi nguyện lấy phần của mình trao cho đứa trẻ này.” Bà cung kính nói trong khi khom người về phía đệ tử Thủy Nhiên Tông.
Đệ tử tu vi chỉ ở Luyện Khí hậu kỳ nhưng lại là nhân vật không người nào dám đắc tội ở khu vực của phàm nhân.
“Thôi được rồi, như vậy không làm trái với quy tắc.” Đệ tử Thủy Nhiên Tông gật đầu nói ra, sau đó còn lạnh lùng lườm mấy người đang nghĩ ra cách thức lấy thêm nhiều thức ăn.
Nếu như đứa trẻ được thêm hai cái bánh bao thì số người còn lại cũng viện lý do để tăng thêm thức ăn, gây nên hỗn loạn khó có thể kiểm soát.
“Nè, thức ăn của con đây, mau đem về cho bạn đi.” Người phụ nữ cười nói trong khi đưa cho đứa trẻ.
“Cảm ơn cô, cha mẹ con từng nói, nhận ơn của người khác phải đáp trả gấp mười lần, sau này còn sẽ trả ơn cho cô.” Cậu bé nói với giọng non nớt nhưng lại kiên định đến lạ thường làm cho người phụ nữ kinh ngạc.
“Con tên là gì?” Người phụ nữ mỉm cười.
“Con tên là Nguyễn Nhân Hiếu.” Nguyễn Nhân Hiếu nhanh nhẩu trả lời, sau đó vì bị người ở sau thúc giục nên cậu ta rời khỏi hàng, chạy thẳng về một phía.
“Bà tên là Lưu Thủy.” Người phụ nữ cao giọng nói cho đứa trẻ biết.
Đứa trẻ liền quay đầu rồi đưa tay chào tạm biệt, sau đó chạy thẳng một mạch.
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.” Người phụ nữ cười lắc đầu, sau đó bà ta tiếp tục làm việc. Công việc này cho người phụ nữ thêm nhiều thức ăn, tuy nhiên vẫn không đủ vì bà ta còn người nhà cần phải chăm sóc.
Thức ăn rất quý giá vì những người trong tại đã tìm hết mọi thứ có thể ăn được ở gần đây, lại không dám đi xa vì sợ hung thú.
Bà ta may mắn được chọn bởi “đại tiên”vào làm công việc này, tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ đứa trẻ khốn khổ kia.
Vì tâm trạng thoải mái, tưởng rằng không được nhận giúp người khác, Nguyễn Nhân Hiếu còn định đưa phần của bản thân cho người bạn đang bệnh nặng.
Cậu ta chạy thẳng một mạch, nhưng đột nhiên, một bóng người đã chặn đứng đường của Nguyễn Nhân Hiếu.
“Thằng nhóc con đứng lại.” Người đàn ông chặn đường quát lớn, vẻ mặt dữ tợn để đe dọa Nguyễn Nhân Hiếu.
Nguyễn Nhân Hiếu không dám chạy tiếp, cậu ta đứng lại, lên tiếng hỏi:
“Ông muốn làm gì?”
“Haha, giao số thức ăn trên tay mày ra đây!” Người đàn ông cười gằn.
“Không được, đây là thức ăn để bồi bổ cho bạn của tôi, tôi không thể giao cho ông, nếu không bạn của tôi sẽ đói mất.” Nguyễn Nhân HIếu lắc đầu từ chối.
“Mày không được quyền quyết định có giao hay không.” Người đàn ông hùng hổ nói lớn, những người xung quanh đó chỉ đứng nhìn, không dám đứng ra bảo vệ đứa trẻ vì lai lịch của người đàn ông không nhỏ.
Một trong những thuộc hạ của Tần Chiến, đại ca đứng đầu hơn hai trăm người hô mưa gọi gió ở khu trại tị nạn này, nếu chọc phải bọn họ thì sẽ bị trả thù, nhẹ thì bị đánh bầm dập, nặng thì bị vứt ra ngoài hoang dã, không cho ở trong tại tị nạn nữa.
Thấy Nguyễn Nhân Hiếu lùi bước, định bỏ chạy, người đàn ông liền mạnh bạo đưa một tay tay chụp tới, muốn bắt lấy Nguyễn nhân Hiếu.
Nguyễn Nhân Hiếu nhanh nhẹn tránh đi một bàn tay kia, sau đó cậu ta liền vượt qua người đàn ông hung dữ, mắt thấy sẽ chạy thoát khỏi người nào ông, nào ngờ cậu ta lại bị chặn đường bởi ba người đàn ông khác.
“Chạy đi đâu hả thằng nhóc con.” Một trong ba kẻ chặn đường cười lớn, tham lam nhìn số thức ăn trong tay Nguyễn Nhân Hiếu.
Năm cái bánh bao, một bát cháo nóng, có thể cho bọn họ no bụng đến sáng mai. Nhiều thức ăn trong tay một đứa trẻ khiến bọn họ càng không kiêng kỵ nữa.
Nguyễn Nhân Hiếu bị tóm lấy rồi còn bị nâng lên cao, chân không chạm đất, tuy cậu ta cố gắng vùng vẫy nhưng không thành.
“Chúng ta chia thức ăn rồi đánh cho nó một trận nhớ đời đi.” Một người cười nói ra.
“Được!” Ba người khác gật đầu chấp nhận.
Bốn người đàn ông cao to vây quanh một đứa trẻ nhỏ, chuẩn bị đưa tay đoạt thức ăn thì một viên đá nhỏ bay đến, đụng trúng đầu một trong bốn gã đó.
“A, là kẻ nào làm!” Người bị viên đá đụng trung đầu hét thảm, sau đó hắn ta đề phòng nhìn quanh để tìm kẻ chọi đá.
“Thật là to các, một đám nhóc con cũng dám hùng hổ trước mặt bổn đại gia!” Hắn ta gầm thét vì thấy rõ người chọi đá là một đứa nhóc chừng mười hai tuổi, ánh mắt lạnh lùng, đứa nhóc đó còn dẫn theo hai mươi mấy đứa trẻ khác.
Phốc! Phốc! Phốc!
Đám trẻ trả lời cho bốn gã đàn ông bằng hàng loạt các viên đá nhỏ, bốn gã bị chọi đến đau đớn, thân thể ngã nhào lên mặt đất, không ngừng kêu thảm.
“Hừ, các ngươi có giỏi thì đi giết hung thú, ở đây ăn hiếp một đứa trẻ trói gà không chặt, không cảm thấy mất mặt ư?” Đứa trẻ dần đầu lạnh lùng nói.
“Ngươi là ai!” Một gã đàn ông hoảng sợ hỏi, khi chạm đến ánh mắt của đứa trẻ đó, tâm linh của hắn bỗng nhiên hốt hoảng không thôi, ánh mắt kia thật là đáng sợ.
Chẳng khác gì một con hung thú đang nhìn vào con mồi, không chết không bỏ qua.
“Ta là Khương Thiên Hải, nếu như không phục thì cứ đến phía đông tìm ta!” Khương Thiên Hải lạnh nhạt nói.
“Nhân Hiếu, chúng ta đi!” Sau đó Khương Thiên Hải ra hiệu cho Nguyễn Nhân HIếu, cả đám nhóc liền rời khỏi đây, bỏ lại bốn gã đàn ông bị thương khá nặng, máu chảy đầy đầu.
“Đi, về báo với đại ca, một lũ nhóc hỗn xược, chúng ta phải đánh gãy chân chúng, nhất là đứa cầm đầu, giết chết nó!” Một gã căm hận nói, sau đó bốn người liền chạy về báo tin, gọi thêm người.
“Thôi đứa trẻ Khương Thiên Hải xong đời rồi, dám gây sự với thuộc hạ của Tần Chiến, một cao thủ, võ công cao cường.” Những người xung quanh liền lắc đầu nói, vẻ mặt than thở, cảm thấy thương xót cho Khương Thiên Hải.