Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 6: Quang Minh Giáo Đình thành lập



Thanh Vũ từ từ bước vào quảng trường, đi theo bên cạnh hắn là mười chín người sớm nhất trở thành Tín Sứ, trong đó có Diêu Hạo, Nguyễn Thanh, Nguyễn Nam, Lê Tấn, Lê Anh, Diêu Nguyệt và Ngọc Trang.

Vì đây là một Ngôi Làng nhỏ, dân số không đông, chỉ khoảng 1300 người, lúc này trên quảng trường đã tập trung gần năm trăm người, đang có nhiều người hiếu kì gia nhập, số lượng người từ từ tăng cao. Khi thấy đoàn người của Thanh Vũ bước vào quảng trường, ngay lập tức, mọi người nhường ra một lối đi.

Phía trung tâm quảng trường là một đài cao, Thanh Vũ từ từ bước lên, phía dưới là mười chín người đang đứng nghiêm túc, khí thế mà họ tỏa ra xung quanh làm kinh sợ tất cả người ở dưới, mọi người không biết chuyện gì xảy ra, nhưng họ biết là mười chín người đang đứng nghiêm túc kia, hôm qua chỉ là một người phàm, mà hôm nay lại giống như thoát thai hoán cốt, khí chất gần bằng Trưởng Làng.

Ở bên dưới, đứng hàng đầu tiên là Lưu Úc, giờ phút này, ánh mắt của Lưu Úc ngưng tụ nhìn về người thanh niên ở trên đài cao và mười chín người ở dưới, họ đều tỏa ra cảm giác mạnh mẽ, nhất là người thiếu nữ và tên ở trên đài cao cho Lưu Úc cảm giác mạnh mẽ nhất, làm hắn không khỏi đổ mồ hôi hột.

“Mọi người im lặng!”

Giọng nói của Diêu Hạo vang ra, người ở phía dưới nghe vậy lập tức định thần, chăm chú nhìn lại.

“Tất cả mọi người buổi sáng tốt lành!”

“Nhiều người ở đây có lẽ chưa biết ta là ai, cho nên ta xin phép được giới thiệu, ta chính là Thanh Vũ, người đại diện cho Quang Minh Chi Thần hành tẩu thế gian, mọi người có thể gọi ta là Giáo Hoàng.”

Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra, hắn thực hiện một nghi thức chào hỏi theo kiểu Châu Âu, mọi người nhìn thấy hắn thực hiện động tác nhìn rất là trang nghiêm và lịch sự.

“Hôm nay, ta tập hợp mọi người ở đây để tuyên bố sự thành lập của Quang Minh Giáo đình!”

Thanh Vũ vừa dứt lời, thân thể hắn tràn ra ánh sáng chiếu rọi thẳng vào bầu trời, mười chín người ở dưới cũng lập tức hưởng ứng, thả ra khí thế của mình. Mọi người ở đây thấy vậy không khỏi hít một hơi lạnh, đối với nhiều người thì đây chính là lần đầu tiên họ thấy phép thuật, họ thậm chí cho rằng chỉ có Thần mới có sức mạnh như vậy.

“Mọi người cũng đã nhìn thấy đi, đây chính là Quang Minh Chi Thần ban cho chúng ta công pháp để tu luyện, chỉ có Quang Minh Tín Đồ mới có thể được phép tu luyện!”

Thanh Vũ nói đến đây, hắn nghiêm túc nhìn về phía dưới quát lên:

“Quang Minh Tín Đồ ở đâu?”

“Ở đây!”

Dưới đám người, có nhiều người cao giọng đáp lại rồi nhanh chóng di chuyển ra đi đến gần đài cao, có khoảng 70 người.

“Đây chính là Quang Minh Thánh Điển và Quang Minh Giáo Điều, các ngươi từng người hãy tiến lên nhận lấy.”

Nghe được như vậy, các Tín Đồ lập tức tiến lên nhận lấy hai quyển sách từ tay của các Tín Sứ ở dưới, chỉ trong ít phút các Tín Đồ cũng đã nhận xong. Mọi người ở dưới, hai con mắt đều đỏ lên, đây chính là công pháp tu luyện nha, chỉ cần có một quyển thì từ nay về sau không còn là phàm nhân nữa mà sẽ trở thành tu sĩ phi thiên độn địa, nhiều người lập tức dựa theo những gì đã nghe thấy từ Tín Sứ, tưởng tượng Quang Minh Chi Thần chính là một vầng Mặt Trời đang ở trong tâm của mình.

Nhiều tia ánh sáng từ thân thể của mọi người ở dưới tỏa ra, ngay lập tức đã có hơn hai trăm người trở thành Tín Đồ. Thanh Vũ nhìn thấy như vậy, cười nhạt nói ra:

‘’Là người đại diện cho Quang Minh Chi Thần hành tẩu ở thế gian, ta Thanh Vũ hoan nghênh mọi người trở thành Tín Đồ của Quang Minh Chi Thần. Vì thế những Tín Đồ bên dưới hãy lên nhận lấy Quang Minh Giáo Điều và Quang Minh Thánh Điển.’’

Những người vừa trở thành Tín Đồ nghe vậy, không khỏi vui mừng tiến lên nhận lấy. Sau khi nhận xong hết, Thanh Vũ nói ra:

‘’Hôm nay chính là ngày Quang Minh Giáo Điện hiện ra ở Thế Gian, tất nhiên đây là một ngày trọng đại đối với Quang Minh Giáo Đình chúng ta, vì thế ta Thanh Vũ, sẽ tặng mọi người một phần quà, dù là Quang Minh Giáo Đình Tín Đồ hay Tín Sứ, hay những người không tin vào Quang Minh Chi Thần đều sẽ nhận được phần quà này.’’

Khi Thanh Vũ vừa nói xong, trong con mắt ngạc nhiên của mọi người, Thanh Vũ phất tay về phía trước, trong hư không trước mặt Thanh Vũ hiện ra một cái thùng nước to lớn, các Tín Sứ ở dưới nhận lấy thùng nước, và lấy nhiều cái ly ra.

‘’Đây chỉ có thể là sức mạnh của Thần.’’

‘’Ngươi thấy không? Khi nãy hắn chỉ cần phất tay là hiện ra một đồ vật, thật là thần kỳ.’’

Bên dưới xuất hiện nhiều tiếng bàn bạc, và tiếng kinh hô. Lưu Úc nhìn thấy tất cả, hai con mắt hắn không khỏi ngưng tụ, hắn biết đó là túi trữ vật của Tu Sĩ, theo như hắn biết Vương Quốc này chỉ có Thành Chủ mới sở hữu vật ấy, không ngờ hôm nay lại thấy tận mắt.

‘’Đây là Sinh Mệnh Chi Thủy, chỉ cần uống một ly là sẽ chữa khỏi bách bệnh và các vết thương ngầm.’’

Thanh âm của Thanh Vũ vừa vang lên, ở dưới có Tín Sứ nói ra:

‘’Ở đây có ai muốn thử đầu tiên?’’

‘’Ta, ta sẽ uống đầu tiên.’’

Có một tên Tín Đồ trả lời ngay, tiến lên nhận lấy ly nước, bước chân của hắn phù phiếm, lâu lâu lại ho khan một lần. Tên Tín Đồ này vừa uống xong, ngay lập tức khỏe mạnh, mọi người ở dưới có thể nhìn thấy hắn không còn ho khan nữa. Ở dưới có người hô to:

‘’Ta biết hắn, hắn là người ở cạnh nhà của ta, tên là Tiêu Viêm, nghe nói mấy năm nay hắn bị bệnh ho, sức khỏe suy yếu, không ngờ chỉ cần uống một ly nước là có thể khỏi hẳn.’’

‘’Quả thật là thần kỳ!’’

‘’Được rồi, ai muốn uống hãy xếp hàng, mọi người đều có phần.’’

Tín Sứ nhìn thấy cảnh này, cười nhạt nói ra. Những người ở trong quảng trường lập tức nhanh chóng xếp hàng, nước thần nha, ai mà không muốn sử dụng chứ? Theo thời gian, từ Tín Đồ sử dụng đầu tiên đến những người không phải Tín Đồ sử dụng, mỗi một người sử dụng đều cảm thấy khỏe hẳn ra, chậc chậc khen nước thần kỳ.

Lâm Úc ở dưới nhìn thấy cảnh này, hai mắt lửa nóng, vì hắn tập luyện quá nhiều từ trẻ, đến giờ vẫn đam mê tập luyện, vết thương ngầm dần dần tích trữ, đến tuổi tác này hắn đã cảm nhận được cơ thể suy yếu nghiêm trọng, sống không được mấy năm, hôm qua nghe được có người phất tay kêu gọi một đạo ánh sáng trị độc, hắn hiếu kì đi theo quan sát.

Lưu Úc ham muốn uống được một ly nước nhưng hắn ta không bị mê hoặc, trong đầu hắn nghĩ rằng đây chỉ là tác dụng bề ngoài mà thôi, có lẽ trong đó ẩn chứa độc cũng không chừng, nghĩ đến đây Lưu Úc bước ra đứng đối diện với Thanh Vũ, nói ra:

‘’Mọi người đừng vội vàng tin, không chừng trong nước đó ẩn chứa độc mà các ngươi không biết.’’

Nghe được Lưu Úc nói như vậy, mọi người lập tức dừng lại động tác, suy nghĩ lên, không một thứ gì là miễn phí trên thế giới này, họ đã trải nghiệm quá nhiều. Không suy nghĩ được bao lâu, trong quảng trường chợt vang lên tiếng quát:

‘’To gan, dám khinh nhờn Quang Minh Chi Thần!’’

Trong con mắt của họ hiện lên một cô gái, lúc này trên tay đang cầm một thanh kiếm, một làn tóc đen từ từ chuyển biến thành tóc trắng, khí tức khác hẳn lúc trước, nếu khi trước là một cô thiếu nữ kiên cường ở nơi biên hoang thì bây giờ chính là một Nữ Thần cao quý, lãnh diễm.

‘’Hừ! Muốn hại người dân trong làng này, qua được cửa ải của ta rồi nói.’’

Lưu Úc cũng không yếu thế, khí tức tăng lên đột ngột, một luồng không khí từ cơ thể hắn tỏa ra làm mọi người xung quanh không khỏi lùi bước. Hắn xông về phía của Ngọc Trang, trong lúc này hắn chỉ nghĩ đến hắn là một trưởng làng, có trách nhiệm bảo vệ mọi người, đột nhiên từ đâu xuất hiện một Giáo Phái, còn làm lung lay lòng người và chữa trị miễn phí, trên thế gian đâu có bữa cơm trưa như thế?

Bây giờ hắn chỉ muốn dùng sức mạnh của mình kiểm tra họ xem, nếu thắng thì sẽ giải quyết được chuyện này, nếu thua thì dân làng sẽ thấy được bộ mặt thật của Giáo Đình này!

Nghĩ đến đây, Lưu Úc cũng đã phóng đến trước mặt Ngọc Trang, nhìn cô gái mình quen biết từ nhỏ, nhưng không thân, bây giờ giống như đã trở thành Nữ Thần xa lạ, Lưu Úc càng kiên định, quyền phong gào thét đánh thẳng về phía ngực của Ngọc Trang.

‘’Dám khinh thường Quang Minh Chi Thần, ta thân là một Hồng Y Giáo Chủ sẽ trừng phạt ngươi, nhận lấy!!’’

‘’Thánh Quang Trói Buộc.’’

Ngọc Trang nhìn thấy Lưu Úc xông về phía mình, lập tức kết ấn, những tia linh lực phóng từ hai tay của cô thẳng về phía Lưu Úc. Lưu Úc không kịp né tránh, bị linh lực bắn trúng, những hắn vẫn không dừng lại, mặc kệ luồng linh lực mạnh mẽ đang cố ghìm chặt thân thể của mình, quyền của hắn từ từ nhích đến trước ngực của Ngọc Trang, nhưng hắn đã thật bại, cơ thể hắn đã bị định trụ. Trong lòng Lưu Úc không khỏi kinh hãi, FCA6pa1v nói ra:

‘’Đây là linh lực!‘’

‘’Hừ!’’

Hắn chỉ nghe một tiếng hừ vang lên, thân thể hắn bị luồng linh lực nhấc lên không trung rồi văng ra ngoài, cơ thể Lưu Úc và đất chạm vào nhau làm tuôn ra một làn khói cát, Lưu Úc cảm nhận được thân thể đau đớn, cùng với vết thương ngầm nhiều năm, miệng của hắn tràn ra máu tươi, cơ thể không thể di chuyển được.

‘’Được rồi!’’

Lúc này, Thanh Vũ mở miệng, trong lòng hắn rất ngạc nhiên, khi nãy Lưu Úc xuất thủ cũng đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng ba, một phàm nhân chưa tu luyện mà sức mạnh đã đạt đến thế thì quá kinh khủng, không biết hắn ta đã luyện tập cực khổ như thế nào. Ngọc Trang nghe vậy liền thu hồi linh lực của mình rồi đứng một bên.

‘’Nguyễn Thanh, hãy đem một ly Sinh Mệnh Chi Thủy cho hắn uống, Quang Minh Chi Thần không nhỏ mọn đến mức tước đoạt mạng sống của một người vì người đó khinh nhờn mình.’’

Nguyễn Thanh vội vàng lấy một ly nước rồi đưa cho hắn uống, cơ thể Lưu Úc không động đậy được, đành phải chấp nhận uống nó, sau khi uống xong Lưu Úc cảm thấy một luồng nước mát chạy dọc quanh thân thể mình, đánh bay những ám thương có từ lâu, cơ thể hắn từ từ hồi phục, khí thế cũng đột ngột tăng lên Luyện Khí kỳ tầng bốn.

Lưu Úc biết mình đã trở nên mạnh hơn, nhưng hắn không dám lại chống đối với Thanh Vũ nữa, nhất là khi hắn bị một người dưới trướng Thanh Vũ một chiêu đánh bại, hắn càng cảm nhận được cái Giáo Đình này quá khủng bố.

‘’Đa tạ.’’ Lưu Úc đứng lên, ôm quyền cúi đầu trước Thanh Vũ rồi quay người đi. Hắn vẫn chưa biết mục đích của Giáo Đình này là gì và là thiện hay là ác. Những thứ này bây giờ không liên quan đến hắn, hắn đã làm hết sức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.