Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 654: Lực lượng bí ẩn, Bảo Trụ Như Kiều quyết định



Quang Minh Thánh Điện lơ lửng ngay trên con sông lớn, ánh sáng hoàng kim rực rỡ tạo nên một cảm giác huyền bí, kỳ diệu nhưng lại có thể làm cho nội tâm con người ấm áp.

Tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình!

Quang Minh Thánh Điện, đây chính là nơi mà hàng triệu Tín Đồ mong muốn có thể bước lên đó tham quan một lần.

Nhưng vì giới hạn cấp bậc chức danh, chỉ Tín Sứ mới được phép đi lên Quang Minh Thánh Điện nên các Tin Đồ còn lại một cách là đứng chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ ảo, tráng lệ đó từ xa.

“Xin hai người dừng bước, đây là trọng địa của Quang Minh Giáo Đình, không cho phép người ngoài tiến vào!” Một nhóm mười Thánh Kỵ Sĩ ngăn cản bước tiến của Nguyễn Văn Lam và Bảo Trụ Như Kiều, dáng vẻ nghiêm nghị, tận tâm làm việc.

Bọn họ trực thuộc Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, giữ nhiệm vụ canh giữ Quang Minh Thánh Điện, ngăn cản người bên ngoài dòm ngó.

Dù nhìn thấy cái áo khoác người Nguyễn Văn Lam, vậy chứng minh thân phận thành viên của Luyện Đan Đường, tuy vậy, nhóm Thánh Kỵ Sĩ vẫn đứng ra ngăn cản.

“Là tôi đây, Lý Chiêu Hiền.” Nguyễn Văn Lam cười khẽ trong khi nhìn vào Lý Chiêu Hiền, Thánh Kỵ Sĩ chỉ huy cả nhóm mười người.

Tất nhiên, Nguyễn Văn Lam thường xuyên ra vào Quang Minh Thánh Điện nên rất quen thuộc với những Thánh Kỵ Sĩ giữ nhiệm vụ ở khu vực này.

“Văn Lam, cậu không được phép dẫn một người ngoài đi vào trọng địa!” Lý Chiêu Hiền trầm giọng nói ra.

“Tôi biết quy định đó chứ, nhưng cô gái này là một người bạn của Thánh Sứ Lâm Phong, tôi dẫn đường cho cô ấy đến đây là để tìm ngài Thánh Sứ ấy.” Nguyễn Văn Lam lên tiếng nói, tư thái thong dong.

“Thì ra là bạn của Thánh Sứ Lâm Phong, đã thất lễ rồi.” Lý Chiêu Hiền hơi gật đầu với Bảo Trụ Như Kiều.

“Tôi có thể gặp Lâm Phong được không?” Bảo Trụ Như Kiều nhẹ nhàng nói, âm thanh nữ tính dịu dàng.

“Tôi e rằng cô không thể đi vào trong Quang Minh Thánh Điện, nhưng tôi có thể chuyển lời của cô cho Thánh Sứ Lâm Phong.” Lý Chiêu Hiền bình tĩnh nói ra.

“Vậy cũng được, tôi sẽ ở đây chờ đợi.” Bảo Trụ Như Kiều liền đáp lại, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng nội tâm thì đang vui vẻ, có thể gặp Lâm Phong thì cơ hội vẫn còn.

“Tôi chỉ có thể giúp cô tới đây thôi.” Nguyễn Văn Lam nói với vẻ mặt ngượng ngùng, mới đầu, cậu ta còn lớn tiếng tuyên bố đưa Bảo Trụ Như Kiều gặp trực tiếp Lâm Phong.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Bảo Trụ Như Kiều nhẹ nhàng nói.

“Thôi nào, tôi đã nói rồi mà, đây chỉ là một việc nhỏ thôi.” Nguyễn Văn Lan khẽ nói.

“Vậy tôi sẽ đi chuyển lời cho Thánh Sứ Lâm Phong.” Lý Chiêu Hiền nhìn qua lại giữa hai người rồi cất tiếng nói.

“Nhờ anh giúp đỡ…” Bảo Trụ Như Kiều gật đầu nhẹ trong khi nói nhưng lời còn chưa nói hết thì một âm thanh vang lên bên tai của cô và tất cả mọi người đang ở đây.

“Hãy mời Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều vào Thánh Đường!”

Thanh âm này rất quen tai, Lý Chiêu Hiền, Nguyễn Văn Lam giật mình một cái, sau đó bọn họ liền nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

“Là Giáo Hoàng đại nhân!” Lý Chiêu Hiền ngưng trọng nói ra.

“Chính là ngài ấy.” Nguyễn Văn Lam gật đầu thật mạnh.

“Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều?” Tiếp theo, Lý Chiêu Hiền nghi ngờ lên tiếng, anh ta nhìn quanh nhưng chẳng thấy người nào giống như Công Chúa của một quốc gia cả.

Bảo Trụ Như Kiều đã khoác một cái áo bào rộng rãi lên người để che đi phần quần áo rách nát, gương mặt của cô lại lấm lem bùn đất, đầu tóc hơi rối bời nên Lý Chiêu Hiền không cho rằng vị Công Chúa kia chính là cô ấy.

“Bảo Trụ Vương Triều? Bảo Trụ Như Kiều?” Nguyễn Văn Lam lẩm bẩm vài tiếng rồi mở to mắt nhìn Bảo Trụ Như Kiều, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

“Đúng vậy, tôi là Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều.” Bảo Trụ Như Kiều thản nhiên giới thiệu.

“Công Chúa?!” Nguyễn Văn Lam ngây người, sau đó cậu ta cúi đầu thật sâu rồi nói:

“Tham kiến Công Chúa.”

“Đừng đa lễ như vậy.” Bảo Trụ Như Kiều vội vàng lên tiếng.

“Xin lỗi Công Chúa vì đã đón tiếp không chu đáo.” Lý Chiêu Hiền thì bình tĩnh hơn nhiều, anh ta đưa một tay lên ngực rồi hơi khom người, giọng nói kính trọng.

Ở trong tâm trí của Nguyễn Văn Lam, một người dân thường khi gặp Công Chúa thì phải hành lễ một cách kính trọng, Công Chúa có thể là một người đang đại diện cho quốc gia, nếu không tôn trọng thì đồng nghĩa với việc quốc gia đó đang bị coi thường.

Lý Chiêu Hiền đang là một thành viên của Giáo Đình nên không thể làm lễ quá nặng, nếu không Giáo Đình sẽ bị đặt ở dưới quốc gia khác, gián tiếp giảm thấp đi địa vị của Giáo Đình.

Cách chào của Lý Chiêu Hiền rất trang trọng, không quá giới hạn lại cho người đối diện cảm nhận được sự tôn trọng rất cao.

“Xin mời Công Chúa theo tôi vào Thánh Đường, Giáo Hoàng đại nhân đang chờ Công Chúa ở đó.” Lý Chiêu Hiền nhường ra một khoảng không rồi làm động tác mời.

“Giáo Hoàng?!” Bảo Trụ Như Kiều nghi hoặc, cô tới đây tìm Lâm Phong chứ không phải tìm Giáo Hoàng, tại sao một người như thế lại muốn gặp cô chứ?

“Chủ nhân của giọng nói vừa nãy chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Lý Chiêu Hiền giải thích cho Bảo Trụ Như Kiều vì tưởng rằng cô ta không biết Giáo Hoàng là ai.

“Nhờ anh dẫn đường.” Bảo Trụ Như Kiềm thu hồi biểu cảm suy tư, cô trang trọng nói ra.

Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, một tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả ông nội của Bảo Trụ Như Kiều là Bảo Trụ An Vương.

Nếu như người đó muốn gây hại cho cô thì không cần phiền phức tới mức mời cô lên Quang Minh Thánh Điện, vào Thánh Đường để gặp mặt.

Tiếp theo, Bảo Trụ Như Kiều đi theo Lý Chiêu Hiền tiến thẳng vào Thánh Đường, Nguyễn Văn Lam nán lại vài giây để nhìn bóng lưng của bọn họ, sau một hồi, Nguyễn Văn Lam cũng đi vào khu vực Luyện Đan Đường, mượn một Phòng Luyện Đan để nghiên cứu đan đạo.

Sự thần bí của Thánh Điện đang hiện rõ trước mắt Bảo Trụ Như Kiều theo từng bước chân cô đi.

Từng các bậc thang nối liền mặt đất với Thánh Điện cho đến dòng chảy cuộn trào, ầm ầm sóng dậy của một dòng thác nước màu tím kỳ diệu, linh lực nồng đậm hóa thành những làn khói sương mờ ảo tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp trên Thánh Điện, biến nơi đây trở thành một thế giới “thần tiên” trong tưởng tượng.

Bảo Trụ Như Kiều đang rảo bước trên con đường chính thông thẳng đến Thánh Đường, một nơi Quang Minh Giáo Đình dùng để tổ chức các cuộc họp hay tiếp đãi khách đến từ bên ngoài.

Dọc đường đi, Bảo Trụ Như Kiều nhìn thấy rất nhiều người của Giáo Đình, bởi vì cô được một Thánh Kỵ Sĩ dẫn đường nên bọn họ cũng chú ý cô, nhưng rất nhanh, họ lại trở về với công việc rộn rã.

Năm phút sau, Lý Chiêu Hiền và Bảo Trụ Như Kiều đang đứng trước Thánh Đường, một tòa nhà lớn trang nghiêm đang mở rộng cánh cửa chào đón vị Công Chúa đến từ nơi phương xa.

“Mời Công Chúa vào trong.” Lý Chiêu Hiền nói khẽ.

Bảo Trụ Như Kiều gật đầu nhẹ với Lý Chiêu Hiền, sau đó cô mới hít sâu một hơi rồi nhấc chân bước lên bậc thang của Thánh Đường.

Hôm nay, cô sẽ gặp gỡ vị Giáo Hoàng đang rất nổi tiếng ở trong các thế lực hai sao gần đây.

Bầu không khí lẳng lặng, yên tĩnh không một tiếng động, Bảo Trụ Như Kiều bước đi uyển chuyển không tạo ra tiếng động, sau cùng, cô đến giữa Thánh Đường, một ngôi nhà lớn được trang trí theo quy cách cao quý nhưng lại không kém phần bao dung mọi vật.

Bảo Trụ Như Kiều quan sát một vòng quanh Thánh Đường, sau đó cô nhìn thấy nhiều người đang đứng ở phần cuối Thánh Đường, bọn họ cũng đang dõi theo cô.

“Xin chào, tôi là Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều, Bảo Trụ Như Kiều.” Bảo Trụ Như Kiều vừa nói vừa thực hiện một động tác kính chào theo kiểu cách Vương Tộc rất thanh lịch.

Thanh Vũ chậm rãi đứng lên từ một cái ghế lớn, hắn đưa một tay về phía mình rồi nói:

“Ta rất hân hạnh được đón tiếp Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều, xin tự giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng đương nhiệm của Quang Minh Giáo Đình.”

Tiếp theo Thanh Vũ lại đưa tay về phía những người đang đứng hai bên Thánh Đường,

“Còn đây là các Đường Chủ quan trọng của Giáo Đình.”

“Đường Chủ Nguyễn Thanh!” Nguyễn Thanh từ tốn nói ra.

“Đường Chủ Nguyệt Linh.” Nguyệt Linh cười hì hì nhìn Bảo Trụ Như Kiều, tất nhiên Nguyệt Linh nhận ra một người quen, đã lâu không gặp gỡ, nào ngờ lúc nhìn thấy nhau lại trong hoàn cảnh như thế này.

“Đường Chủ Vũ Hy.” Vũ Hy nhẹ nhàng nói.

“Đường Chủ Lý Quỳnh Chi.” Lý Quỳnh Chi mỉm cười nhạt.

“Thẩm Phán Trưởng, Diêu Nguyệt.” Diêu Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.

“Đoàn Trưởng của Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, Lưu Úc.” Lưu Úc nghiêm nghị nói.

“Thánh Sứ Lạc Hàn Thảo, người đang tạm thời quản lý năm mươi sáu Thánh Sứ và hai trăm Thánh Đồ đang trông coi các Thánh Đường.” Cuối cùng, một cô gái tuổi tầm hơn ba mươi điềm tĩnh nói, gương mặt sắc nét, rất xinh đẹp.

Lạc Hàn Thảo là một trong những Thánh Sứ làm nhiệm vụ mở rộng vùng đất tín ngưỡng cho Quang Minh Giáo Đình, mỗi một ngôi làng, thành thị đều có một Thánh Đường, nơi tiếp nhận các yêu cầu của người dân bình thường như mở rộng làng, xây dựng đường xá, trợ cấp cho người không có năng lực làm việc …

Bây giờ, các Thánh Sứ không còn làm nhiệm vụ đó nữa, họ chỉ trông coi Thánh Đường rồi chuyển các yêu cầu cho Không Yên giải quyết bởi vì Không Yên là người đại diện chính thức, những người khác chỉ làm nhiệm vụ phụ giúp cho tới khi Không Yên có đủ nhân lực cử người quản lý Thánh Đường.

Họ là những người chuyên tâm tu luyện trong Giáo Đình, hay nói cách khác, bọn họ nghiên cứu pháp thuật, là Thánh Pháp Sư chân chính, đứng ngang hàng với cả Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn.

Tuy số lượng khá ít nhưng chất lượng thì rất tuyệt vời, mỗi một người đều tinh thông pháp thuật, có kiến giải và cách sử dụng riêng biệt.

Thanh Vũ đã tính toán cho họ sau khi không còn trông coi Thánh Đường nữa, đó là đưa họ tổ hợp cùng với Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn ở hiện tại thành Quang Minh Giáo Đoàn bồi dưỡng ra các Thánh Pháp Sư và Thánh Kỵ Sĩ, những người nổi bật sẽ được chuyển lên một tổ chức làm việc trực tiếp dưới quyền Thanh Vũ.

Quang Minh Thánh Giả!

Bao gồm một trăm lẻ tám Thánh Pháp Sư và một trăm lẻ tám Thánh Kỵ Sĩ mạnh nhất Quang Minh Giáo Đình, dù chức danh không bằng Hồng Y Giáo Chủ nhưng lại siêu nhiên, không cần nghe lệnh của Hồng Y Giáo Chủ.

Họ là những người có nhiều thời gian tu luyện nhất trong Quang Minh Giáo Đình nên tu vi có hơi mạnh một chút.

Nghe mọi người giới thiệu, Bảo Trụ Như Kiều âm thầm rung động vì bất kỳ một người nào ở đây cũng tản mát ra một luồng uy áp cường đại như có như không, đặc biệt là Giáo Hoàng với vẻ mặt thân thiện càng khác lạ vì không tỏa ra một chút linh áp nào.

Cứ như một người bình thường, chưa bao giờ biết tu luyện đang đứng ở đó vậy.

“Bảo Trụ Như Kiều rất vui khi được quen biết các vị.” Bảo Trụ Như Kiều nhã nhặn nói.

“Như Kiều Công Chúa, ta nghĩ rằng thời gian của cô không còn nhiều nữa nên chúng ta sẽ đi đến việc chính nhé?” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Như Kiều đang lắng nghe cao kiến của Giáo Hoàng.” Bảo Trụ Như Kiều nghiêm túc gật đầu, cô biết rằng Thanh Vũ đang muốn nói về vấn đề gì.

Trước đó chừng ba mươi phút đồng hồ, Quang Minh Giáo Đình nhận được một thư mời từ Đà La Môn, trong thư có viết, hi vọng Giáo Đình có thể đến xem cuộc xử huyết ở Bảo Trụ Vương Thành.

Điều đó cho thấy Đà La Môn đã điều tra kỹ càng về Giáo Đình và biết rõ mục đích hành động của Giáo Đình là cứu người vô tội.

Chắc chắn, Quang Minh Giáo Đình sẽ không khoanh tay đứng nhìn mấy ngàn người dân bị giết chết bởi bốn Trưởng Lão Đà La Môn.

“Có phải Công Chúa không ngại đường xa nguy hiểm đến đây là để tìm người cứu giúp người thân?” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Chính xác là vậy.” Bảo Trụ Như Kiều gật đầu, cô chẳng cần che dấu mục đích thật sự làm gì.

“Vậy à, ta nghĩ Quang Minh Giáo Đình có thể viện trợ cho Bảo Trụ Vương Triều vì mối quan hệ giữa đôi bên cũng rất tốt, có phải không Nguyệt Linh Đường Chủ?” Thanh Vũ đưa mắt nhìn Nguyệt Linh.

Nguyệt Linh liền cười nói: “Bảo Trụ Như Kiều là một người bạn của tôi và Thánh Sứ Lâm Phong, đã là bạn thì không thể không giúp đỡ.”

“Cảm ơn Nguyệt Linh Đường Chủ.” Bảo Trụ Như Kiều khẽ nói.

“Không có gì, sớm biết Bảo Trụ Vương Triều bị gặp tai kiếp thì tôi đã lên đường tiếp ứng từ trước, không để thảm trạng như hiện tại xảy ra đâu.” Nguyệt Linh nhẹ nhàng nói ra.

“Những mối quan hệ cá nhân dù thân thiết cách mấy cũng không liên quan đến Giáo Đình và cả Bảo Trụ Vương Triều rộng lớn.” Lý Quỳnh Chỉ thản nhiên nói.

“Ý của Quỳnh Chi Đường Chủ là?” Thanh Vũ nói khẽ.

“Bảo Trụ Vương Triều đang bị năm thế lực một sao và cả Đà La Môn tấn công, nếu như Giáo Đình cử người tiếp viện thì sẽ gây ra xung đột với Đà La Môn và cả những thế lực một sao đó, chuyện này liên quan rất rộng, không thể khinh thường.” Lý Quỳnh Chi dõng dạc nói.

“Đúng là vậy.” Nguyễn Thanh từ tốn gật đầu.

“Bốn vị Đại Tướng Quân không ở biên cương, hung thú tàn phá, ma tu lâm le làm việc xấu, mạng sống của mấy triệu người đang bị đe dọa, dù có đối đầu với các thế lực mạnh mẽ đó thì Giáo Đình cũng không thể không làm!” Vũ Hy cao giọng nói.

“Vũ Hy Đường Chủ nói rất có lý, nghĩa vụ của Giáo Đình là diệt gian trừ ác, cứu người vô tội.” Diêu Nguyệt nhẹ nhàng nói ra.

“Chiến tranh sẽ bắt đầu, nhiều người bị cuốn vào vòng xoáy chết chóc, Giáo Đình là một mồi lửa cho chiến tranh đó nếu như can thiệp vào xung đột của những thế lực khác.” Lạc Hàn Thảo từ tốn nói ra quan điểm của bản thân cô.

Cuộc trò chuyện đang chuyển thành một cuộc bàn luận về vấn đề có nên cử người cứu viện Bảo Trụ Vương Triều hay không.

Bảo Trụ Như Kiều tập trung tinh thần lắng nghe, những lời nói của Lý Quỳnh Chi làm cô khẩn trương và nội tâm thì đang cảm kích Vũ Hy Đường Chủ, sau cùng, tất cả đưa mắt nhìn vào Thanh Vũ, chờ đợi sự quyết định của vị Giáo Hoàng.

“Đúng là một quyết định khó khăn.” Thanh Vũ trầm tư nói ra.

“Như Kiều Công Chúa, Giáo Đình sẽ giúp đỡ Bảo Trụ Vương Triều đánh đuổi ngoại xâm nhưng ta có một điều kiện!” Thanh Vũ nói trong khi nhìn vào Bảo Trụ Như Kiều.

“Xin Giáo Hoàng cứ nói ra.” Bảo Trụ Như Kiều nhẹ giọng lên tiếng, nội tâm cô đang rối bời và cũng đang mừng rỡ vì Giáo Hoàng quyết định giúp đỡ cho cô.

“Điều kiện rất đơn giản, Giáo Đình sẽ nhận được quyền lợi truyền bá tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh cho người dân ở Bảo Trụ Vương Triều và Bảo Trụ Vương Tộc phải cam đoan rằng không cản trở việc truyền bá tín ngưỡng đó của Giáo Đình.” Thanh Vũ bình thản nói ra.

“Truyền bá tín ngưỡng?” Bảo Trụ Như Kiều suy nghĩ sau khi nghe xong điều kiện của Thanh Vũ, với cô, mạng sống của người thân là quan trọng nhất nên cô đã lựa chọn rất nhanh.

“Tôi là Công Chúa của Bảo Trụ Vương Đình nên có hoàn toàn quyền quyết định chấp nhận điều kiện từ Quang Minh Giáo Đình, xin ngài hãy lập tức cử người giải cứu cho Bảo Trụ Vương Tộc!” Bảo Trụ Như Kiều đề cao giọng nói ra.

“Rất tốt!” Thanh Vũ mỉm cười.

“Ta sẽ hành động giải cứu những người ở Bảo Trụ Vương Thành cùng với Nguyệt Linh Đường Chủ và Thánh Sứ Lâm Phong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.