Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 656: Cái chết của Nguyễn Thiên Hàn



Khí tức hung hãn đầy nguy hiểm tỏa ra từ Bạch Dực Sư Vương, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, thần thái cao ngạo phảng phất như tất cả tu sĩ đang có mặt ở đây đều là một đám gà con đang đứng trước một vị Chúa Sơn Lâm mạnh bạo.

Trước sự kinh hãi của toàn thể tu sĩ, Bạch Dực Sư Vương dần hiện rõ hơn, thân thể cao đến mười mét, khổng lồ, thân thể cường tráng cao tận mười mét, thân dài hơn hai mươi mét, mỗi một móng vuốt đều sắc bén đủ làm cho tu sĩ cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào, một cái đuôi khá dài đang đong đưa nhưng ai cũng biết cái đuôi đó không phải là vật để trưng bày, sau cùng là một đôi cánh màu trắng đang đập mạnh, gió lớn bay lên, gào thét thổi lướt qua các gương mặt của tu sĩ.

“Thú Vương!!” Một tu sĩ Kết Đan Chân Nhân hét lớn.

“Trời ạ, đó là Thú Vương!!”

“Chạy mau, Thú Vương làm loạn rồi!!” Một ít đệ tử cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ liền tái mặt, vội vàng điều khiển phi kiếm bay ra xa trong sự hoảng hốt tận cùng.

Thú Vương là gì? Bá chủ của một khu rừng sâu, hung uy đủ để trấn áp mấy ngàn dặm, một tiếng gầm liền hiệu triệu vô số hung thú.

Tu sĩ nhỏ yếu như bọn họ làm sao có đủ dũng cảm để đứng trước Thú Vương?

“Quang Minh Giáo Đình?” Nguyễn Thiên Hàn cau mày nói, nét mặt không hiểu cho lắm. Tại sao Quang Minh Giáo Đình có thể bắt giữ một Thú Vương làm tọa kỵ?

“Bọn chúng đến rồi, không những vậy, hình như bọn chúng mạnh vượt qua dự liệu của Tông Chủ.” Lý Thuận Trưởng Lão nói với vẻ mặt đang co giật, nét mặt không tốt cho lắm vì bị ảnh hưởng mạnh bởi áp lực từ Thú Vương.

“Chúng ta có nên tiếp tục buổi xử tử nữa không?” Trì Mạnh Cường Trưởng Lão thấp thỏm hỏi, nói giỡn, tu vi của hắn ta chỉ là Kết Đan hậu kỳ, ở trước móng vuốt của Thú Vương, hắn không khác gì một quả trứng mong manh, vừa chạm liền vỡ.

“Hừ! Chắc chắn Tông Chủ đã tính toán đến tình huống này, chúng ta không cần phải sợ, cứ tiếp tục cuộc hành quyết, uy nghiêm của Đà La Môn không thể bị nhục!” Vị Trưởng Lão cuối cùng, Lý Minh Sang lạnh lùng nói ra.

“Được! Giết sạch bọn chúng, Tông Chủ sẽ bảo vệ chúng ta!” Nguyễn Thiên Hàn cao giọng nói ra.

“Tiếp tục hành quyết!” Tiếp theo, Nguyễn Thiên Hàn đứng lên rồi phất tay, âm thanh to rõ.

“Vâng!” Một vài tu sĩ Kết Đan kỳ của Đà La Môn lập tức nhận lệnh, vẻ mặt căng thẳng trong khi bước lên đài cao trước sự chứng kiến của toàn bộ mọi người đang ở đây.

“Tất cả nghe lệnh, bảo vệ nơi này, không cho người ngoài tiến vào!” Lý Thuận trầm giọng nói ra.

“Vâng thưa Trưởng Lão!” Hai trăm đệ tử, hơn năm mươi tu sĩ Kết Đan Chân Nhân đến từ năm thế lực một sao và Đà La Môn liền rút kiếm, đưa mắt nhìn Bạch Dực Sư Vương với vẻ mặt cảnh giác, ngưng trọng.

“Bọn họ điên rồi sao? Dám ngăn cản cả Thú Vương?”

“Hôm nay Quang Minh Giáo Đình bắt đầu cuộc chiến tranh với Đà La Môn ư?”

“Hai bên chắc chắn sẽ chém giết lẫn nhau, mau báo tin về tổng bộ!”

“Đây là trận chiến đầu tiên của hai thế lực đó, bên nào chiến thắng thì sẽ nắm giữ thế chủ động hơn!”

Các tu sĩ đang quan sát ở xa nhao nhao nói chuyện, biểu tình chăm chú, tập trung tinh thần, hầu hết họ là người của thế lực một sao đang tôn Đà La Môn làm thế lực thủ lĩnh nên không thể bỏ qua sự kiện ở Bảo Trụ Vương Thành.

Một khi chiến tranh nổ ra, bọn họ bị ép buộc phải lựa chọn một bên, nếu như bên đó thua cuộc, kết quả của các thế lực nhỏ sẽ là bị hủy diệt, nhường lãnh thổ cho các thế lực mới nổi lên.

Vào lúc này, Bạch Dực Sư Vương đã bay đến bên ngoài đài cao, hai con ngươi lạnh băng nhìn xuống từ trên cao, áp lực khủng bố làm các tu sĩ đang dàn trận run người lên, nắm pháp bảo thật chặt.

Dời tầm nhìn về phía sau, bọn họ nhìn thấy vài người đang đứng trên lưng Bạch Dực Sư Vương và một người nổi bật nhất khi đứng trên đỉnh đầu của Thú Vương.

Lý Quỳnh Chi, Đường Chủ Tuần Thú Đường đang cầm lấy một cây roi Thánh Vật tinh xảo, cô ấy đang mặc một bộ giáp nhẹ màu trắng làm tôn vinh lên vẻ đẹp thân thể đầy đặn, gương mặt thành thục đầy nữ tính, có thêm một nét đẹp sảng khoái, làn da trắng như ngọc.

Những người đứng ở sau Lý Quỳnh Chi cũng di chuyển lên đằng trước, đứng song song Bạch Dực Sư Vương.

Nguyệt Linh, một cô gái thuộc tộc Thất Vĩ Thiên Hồ, đôi mắt lành lạnh, cô đang mặc một bộ đồ đặc trưng của Phù Đường, nhìn có vẻ giống với đồ của Luyện Đan Đường nhưng lại khác nhau ở vài chi tiết và một cái hình đại diện cho Phù Đường ở trên phần ngực áo.

Kế tiếp là Lâm Phong và vị Công Chúa của Bảo Trụ Vương Triều, Bảo Trụ Như Kiều, hai người đều nghiêm mặt nhìn vào đám tu sĩ đang cản đường.

Sau khi mệnh lệnh ban ra từ Nguyễn Thiên Hàn, một it tu sĩ Kết Đan Chân Nhân chuẩn bị xử tử Bảo Trụ An Vương và những người đang bị trói trên đài cao.

Lý Quỳnh Chi nhàn nhạt nói ra: “Các ngươi không nghe ta nói gì ư?”

“Hừ! Đây là việc riêng của Đà La Môn, người bên ngoài đừng nhúng tay vào!” Lý Thuận Trưởng Lão liền quát lớn, biểu lộ thái độ của Đà La Môn là không nhường bước trước Quang Minh Giáo Đình.

Đà La Môn, thế lực hai sao, làm gì sợ hãi một thế lực chỉ vừa mới xuất hiện không lâu?

Dù Quang Minh Giáo Đình có một Thú Vương giúp đỡ đi chăng nữa thì bọn họ vẫn tin tưởng vào tông môn.

“Oán khí nồng nặc, sinh linh đang kêu rên, các ngươi đã tự ý giết người vô tội, vậy thì ta cũng không cần thiết phải nương tay với các ngươi làm gì nữa.” Lý Quỳnh Chi nói với thần thái cao ngạo, một tay không cầm Thánh Vật chỉ vào các tu sĩ đang bảo vệ đài hành quyết.

Thanh âm thản nhiên vang lên: “Bạch Dực Sư Vương, Bạch Quang Sư Hống!”

“GỪ!!” Bạch Dực Sư Vương lập tức mở to miệng, lộ ra một hàm răng trắng bóc với bốn cây răng nanh dài phản chiếu lại tia sáng băng hàn, và rồi Bạch Dực Sư Vương phun mạnh ra một vệt sáng màu trắng, mang theo sức mạnh khủng khiếp đâm thẳng vào đám tu sĩ Đà La Môn.

“Thú Vương tấn công!” Các tu sĩ ở ngoài hoảng sợ thét lên.

“Quá mạnh mẽ, đây là uy thế của Thú Vương sao?”

“Một đòn tấn công hệ kim, trời ạ, nếu đổi lại là tôi thì tôi lập tức bỏ chạy!”

Nhìn thấy vệt sáng năng lượng cuồng bạo lao đến gần, các tu sĩ Đà La Môn cảm thấy kinh hãi, nội tâm rung lên, tốc độ của tia sáng quá nhanh, không có thời gian cho bọn họ tránh né, lấy năm mươi mấy tu sĩ Kết Đan làm đầu, bọn họ tổ chức phòng ngự bằng tất cả những gì họ có.

“Phòng thủ!!!” Nguyễn Thiên Hàn gầm lên.

“Phòng thủ!!” Các tu sĩ bên dưới hét dài, pháp bảo lao nhanh tới rồi tạo ra một bức tường linh lực cứng cỏi, từng vòng pháp bảo phòng thủ xuất hiện bao trùm đài cao, mấy trăm lá phù lóe lên ánh sáng đầy màu sắc, tiếp thêm sức mạnh cho bức tường đứng trước Thú Vương.

Ầm!!!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đòn tấn công của Thú Vương đâm sầm vào phía trước, xé tan tất cả lớp bảo vệ, hủy diệt tất cả pháp bảo rồi nhấn chìm mọi tu sĩ Đà La Môn.

“AAAAA!!!” Các đệ tử, Chân Nhân gầm gừ với nét mặt vặn vẹo, tia sáng cường đại xuyên thấu thân thể của bọn họ, đâm thủng cơ thể, xóa bỏ tất cả sự sống.

Bành! Bành! Bành!

Mấy trăm thi thể không trọn vẹn rơi xuống mặt đất, mỗi một tiếng động nặng nề như thể một đòn búa trời giáng vào trái tim của mọi người.

Tất cả tu sĩ Đà La Môn đều chết dưới đòn tấn công của Bạch Dực Sư Vương.

Bọn họ đã quá coi thường Bạch Dực Sư Vương do Lý Quỳnh Chi triệu hồi bằng Thánh Vật, nếu Lý Quỳnh Chi thích thì cô ấy có thể triệu hồi luôn cả một Đại Thú Vương, nhưng không, Lý Quỳnh Chi quyết định triệu hồi Bạch Dực Sư Vương với sức mạnh cường hoành, kinh khủng, thậm chí còn mạnh hơn cả Đại Thú Vương sơ kỳ.

Đứng trước một đòn tấn công từ Bạch Dực Sư Vương, dù cho mười tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân có đứng đó thì cũng vô ích, cuối cùng, bọn họ vẫn bị giết chết mà thôi.

Đừng tưởng Lý Quỳnh Chi là thành viên của Quang Minh Giáo Đình thì cho rằng cô ấy là một người mềm yếu.

Trong một tháng vừa qua, Lý Quỳnh Chi từng dẫn rất nhiều người đi nhổ tận gốc các ổ cướp tại Hành Tinh Gaia, số người tàn ác chết dưới tay cô ấy không dưới một ngàn.

Có thể nói, ngoại trừ Nguyễn Thanh Đường Chủ, Vũ Hy Đường Chủ, Diêu Nguyệt Thẩm Phán Trưởng ra thì phần lớn thành viên cấp cao của Giáo Đình đều không phải người hiền lành, chỉ là bọn họ luôn thân thiện với người bình thường và luôn thẳng tay với cái ác.

Vào thời điểm Lý Quỳnh Chi nhìn thấy Bảo Trụ Vương Thành, hơn mười bảy ngàn tiếng kêu rên, oán niệm của người bị chết oan đã truyền đến tai cô, điều đó khiến Lý Quỳnh Chi không hề nhân nhượng với đám tu sĩ Đà La Môn.

Người khác không nhìn thấy hay cảm nhận được oán niệm của những sinh linh yếu ớt đó, ngoại trừ người tu luyện Quang Minh Thánh Điển của Giáo Đình, các thành viên của Giáo Đình có thể chạm vào những oán niệm hỗn loạn đó.

Một kích giết sạch tu sĩ đang cản đường!

Toàn trường rơi vào bầu không khí quỷ dị, sự yên tĩnh kéo dài như thể không có kết thúc.

Và thế rồi, một tiếng hét thất thanh pha lẫn đau đớn kinh hoàng vang lên từ bốn vị Trưởng Lão Nội Môn.

“AA!! Tay của ta, chân của ta!!” Nguyễn Thiên Hàn rống lớn trong khi đưa đôi mắt hoảng loạn tột cùng nhìn vào thân thể, hai tay, hai chân của hắn đã biến mất.

“AA!!” Ba Trưởng Lão Nội Môn còn lại cũng không khá hơn là bao, gần như bốn mươi phần trăm thân thể bị xóa bỏ bởi Bạch Dực Sư Vương.

Bọn họ có thể sống sót sau đòn tấn công cường đại kia là vì Bạch Dực Sư Vương nhận được mệnh lệnh không vội giết họ từ Lý Quỳnh Chi.

Nguyệt Linh, Lâm Phong bình tĩnh nhìn vào thảm cảnh ở cách đó không xa, Nguyệt Linh là Thất Vĩ Thiên Hồ, từng bị tu sĩ Đà La Môn truy sát, rất có ác cảm với con người xấu xa nên cô không cảm thấy thương hại đám người Nguyễn Thiên Hàn.

Còn Lâm Phong thì nhớ kỹ từng khoảnh khắc gia tộc họ Lâm bị tàn sát bởi rất nhiều tu sĩ cường đại, khóa chặt không gian, trận pháp trùng trùng, pháp bảo phủ đầy trời, phù chú phát ra ánh sáng mãnh liệt, Chú Sứ niệm tụng ác chú, Cấm Chế Sư xuất thủ khóa hết lối thoát, Đại Năng dò xét hư không mọi thứ đều đang tấn công vào gia tộc họ Lâm, mỗi một giây đều có hàng ngàn người chết đi, dù cho hơn năm mươi ngàn người làm của gia tộc họ Lâm cũng bị giết chết một cách vô tình.

Diệt cỏ tận gốc!

Lâm Phong thậm chí còn ghét ác còn hơn cả Nguyệt Linh.

Bảo Trụ Như Kiều đưa một tay che miệng vì cảm thấy không khỏe cho lắm, cô chưa từng nhìn thấy tràng cảnh gần ba trăm con người bị giết chết, máu tươi chảy khắp nơi.

“Bọn chúng đáng nhận kết quả như vậy, đừng thương hại chúng, chính chúng đã giết rất nhiều người dân Bảo Trụ Vương Triều!” Lâm Phong chậm rãi lên tiếng khuyên nhủ Bảo Trụ Như Kiều.

“Tôi đã biết, chỉ là tôi không quen với cảnh tượng máu me đó.” Bảo Trụ Như Kiều gật đầu nhẹ, cô quay mặt khỏi hiện trường rồi nhìn vào Lý Quỳnh Chi, bây giờ, cô hơi cảm thấy sợ hãi Lý Quỳnh Chỉ, ẩn dưới gương mặt xinh đẹp kia là một tính cách quyết đoán, dứt khoát tiêu diệt kẻ thù.

Như thể biết rõ suy nghĩ của Bảo Trụ Như Kiều, Lý Quỳnh Chi nghiêng đầu nhìn vào Bảo Trụ Như Kiều rồi nói ra:

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm đúng như ước hẹn, tuyệt không gây hại đến Bảo Trụ Vương Triều.”

“Tôi không có ý đó...” Bảo Trụ Như Kiều vội vàng giải thích, suy nghĩ xấu về người khác là một sự nghi ngờ phiến diện làm mất đi cảm tình giữa hai bên.

“Giáo Đình không phải là tổ chức từ thiện sẵn lòng đưa tay ra bảo vệ tất cả sinh linh!”

“Chúng tôi sẽ tiêu diệt những sinh linh tà ác dù cho phải chịu những nhân quả liên quan đến hành động đó.” Lý Quỳnh Chi thản nhiên nói ra, không nghe hết lời giải thích của Bảo Trụ Như Kiều.

Tự ý tiêu diệt sinh linh tà ác là một hành động dấn thân vào nhân quả, những sự kiện nối tiếp đó sẽ diễn ra.

Thiên Địa không phân thiện ác.

Thiên Địa chỉ có người mạnh và kẻ yếu bị chà đạp!

Giáo Đình đang tự ý phân ra khái niệm thiện ác cho Thiên Địa, việc làm đó sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường.

Và những thành viên của Giáo Đình sẵn lòng chấp nhận kết cục sau cùng của bọn họ.

Việc tước đoạt mạng sống của sinh linh không bao giờ là tốt cả, những tội lỗi đó sẽ theo các thành viên Giáo Đình cho đến khi chúng đủ mạnh để kéo họ xuống đáy vực sâu.

Lý Quỳnh Chi biết rõ hậu quả sau khi giết chết hơn ba trăm tu sĩ kia.

Có lẽ, cha mẹ già, đứa em nhỏ vẫn còn đang nhìn bầu trời với ánh mắt ngây thơ đếm từng ngày để chờ đợi người con, người anh, người chị vĩ đại đang tu tiên ở một phương trời xa...

Nhưng vì một hành động của Lý Quỳnh Chi, bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại nhau nữa, các vì sao vẫn cứ tỏa sáng lấp lánh, thế giới này vẫn tiếp tục chuyển động mặc dù các số phận đau thương đang tồn tại.

Đây là một tội nghiệt!

Đây là một tội lỗi không thể nào chối bỏ bằng hai chữ “diệt ác” hay “chính nghĩa”.

Đây chính là những sợi dây nhân quả đang quấn quanh Lý Quỳnh Chi hay tất cả thành viên Giáo Đình.

Và cũng là lý do tại sao Ngọc Trang không nỡ tước đoạt mạng sống của con người.

“Thú Vương này còn khủng bố hơn cả Thú Vương tôi từng nhìn thấy.” Các tu sĩ không khỏi hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt biến sắc.

“Tất cả đều chết rồi...”

“Bốn Trưởng Lão Đà La Môn bị phế bỏ.”

“Đây chỉ là khởi đầu của chiến tranh mà thôi.”

“Gần trăm năm trước, thế lực hai sao Thanh Linh Phù Tông xảy ra chiến tranh không chết không thôi với Ngũ Ma Môn, trận chiến đó kéo hơn hai trăm thế lực một sao vào, chiến hỏa trải dài mười ngàn dặm, đánh nhau cực kỳ ác liệt, cuối cùng chín phần mười thế lực một sao bị hủy diệt, số tu sĩ chết trong trận chiến lên đến mười triệu!” Một tu sĩ lớn tuổi chầm chậm lên tiếng.

“Mười triệu tu sĩ chết trận?” Các tu sĩ trẻ tuổi giật nảy cả mình.

“Đây là chiến tranh!” Tu sĩ lớn tuổi trầm giọng nhấn mạnh.

“Chẳng lẽ trận chiến giống như trăm năm trước chuẩn bị diễn ra ở đây ư?”

“Không biết.”

“Chỉ mong là chiến tranh giới hạn ở trong hai thế lực đó thôi.”

“Tại sao lại phải đánh đánh giết giết?”

“Nghe nói Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình đột nhiên tấn công Thiếu Chủ của Lý Thừa Ngân, vài ngày trước còn tuyên bố muốn xử tử Lý Thừa Ngân ở Không Vũ Vương Triều, chắc chắn việc đó là nguyên dân dẫn đến chiến tranh.” Một tu sĩ khác nói.

“Vậy người Giáo Hoàng đó là người bắt đầu chiến tranh rồi, tại sao hắn lại làm như thế? Hắn không biết việc này ảnh hưởng đến rất nhiều người ư?”

“Tôi có biết một chút lý do, Lý Thừa Ngân gián tiếp hại chết mấy chục ngàn người bình thường ở Hàn Linh Tông, Xích Nhạc Tông nên Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình mới bắt lấy Lý Thừa Ngân.”

“Vì mấy chục ngàn người bình thường kia mà gây ra chiến tranh? Thật sự không đáng một chút nào.”

“Giáo Đình gì đó luôn tuyên bố cứu giúp người nhưng lại không biết bỏ nhỏ lấy lớn, hại chết càng nhiều người hơn nữa.”

“Im miệng! Việc làm của Giáo Hoàng không tới phiên ngươi đánh giá!”

...

“Các ngươi có muốn để lại di ngôn gì không?” Lý Quỳnh Chi điềm tĩnh nhìn vào bốn vị Trưởng Lão Đà La Môn.

Lâm Phong, Bảo Trụ Như Kiều, Nguyệt Linh đang cởi trói cho những người bị bắt giữ và đưa đan dược hồi phục cho họ sử dụng.

Bốn Trưởng Lão Nội Môn quá đau khổ nên hai con ngươi chuyển thành màu đỏ, máu chảy lênh láng.

“Rồi Đà La Môn cũng sẽ trả thù cho cái chết của bọn ta!” Nguyễn Thiên Hàn dữ tợn nói.

“Nhưng ta muốn biết một sự thật trước khi chết!” Nguyễn Thiên Hàn vừa nói vừa nhìn vào Bảo Trụ An Vương.

“Ngươi chính là hung thủ giết chết con của ta phải không?”

Nói ra vài lời, máu tươi lan tràn ra khỏi miệng của Nguyễn Thiên Hàn, hắn ta không để tâm đến sự đau khổ hay cái chết nữa, hắn chỉ muốn biết đáp án dù cho lòng hắn từng đinh ninh rằng kẻ sát nhân chính là Bảo Trụ An Vương.

“Ta không phải là hung thủ!” Bảo Trụ An Vương bước lên phía trước dưới đôi tay dìu dắt mịn màng của Bảo Trụ Như Kiều, gương mặt cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt không hề dao động.

“Vậy à... ta tin tưởng ngươi!” Nguyễn Thiên Hàn nở nụ cười cay đắng, rốt cuộc, hắn đã làm một việc điên rồ chỉ vì trả thù cho đứa con trai độc nhất.

Ký ức cũ chợt thoáng qua mí mắt đang dần khép lại, ánh sáng biến mất, mọi thứ thật yên tĩnh, một người thiếu niên mặc áo vải chạy khỏi một hung thú, sau cùng được một cô gái tu sĩ cứu giúp, hai người họ cùng tu luyện, cùng vào sinh ra tử cho đến một ngày hai người họ có con, khi đó cô gái tu sĩ mới biết bản thân cô bị trúng độc mạnh làm ảnh hưởng đến thai nhi, sau cùng vì cứu lấy Nguyễn Thiên Danh, nữ tu sĩ cam nguyện hi sinh, tuy vậy, tư chất của Nguyễn Thiên Danh không tốt cho lắm, cha của hắn là Nguyễn Thiên Hàn đã phải cố gắng rất nhiều, hết mực cưng chiều để sự hi sinh của người vợ không uổng phí.

Đau khổ, tuyệt vọng, mất mát... mọi thứ đang biến mất theo ánh sáng le lói đó.

“Có thể chết... là một sự giải thoát!” Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ Nguyễn Thiên Hàn.

“Ta sẽ giúp ngươi tìm ra hung thủ!” Tiếng nói cứng rắn vang lên từ Bảo Trụ An Vương.

“Cảm ơn...” Nguyễn Thiên Hàn than nhẹ.

Bạch Dực Sư Vương lạnh lùng phun ra mấy chục vệt sáng sắc bén biến bốn Trưởng Lão Đà La Môn thành bụi phấn.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng không ngờ một cảm giác đè nén lan tỏa trong không gian, một bóng người hiện ra, hắn đang đứng trên không khí, ánh mắt thong dong nhìn xuống.

“Giết nhiều tu sĩ của Đà La Môn như vậy, các ngươi cũng đừng đi nữa” Người đó thản nhiên nói ra, một áp lực cường đại lập tức bao phủ cả vùng đất, tất cả tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ liền nằm bại liệt trên mặt đất.

“Hóa Thần Đại Tôn!!” Đám tu sĩ rung động hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.