Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 669: Thánh Giả Chi Bi



Martin Oliver trừng mắt lên nhìn đám binh lính của ông ta đang ngây người, toàn bộ bọn họ đều đang ở tư thế tấn công sau mệnh lệnh khai hỏa từ chính ông, thế nhưng, các binh lính lại không nổ súng, toàn bộ đều đứng đờ ra một chỗ.

Ngay sau đó, nét mặt của bọn họ bắt đầu biến đổi, từ nghiêm túc, ác liệt cho đến hoảng sợ, vặn vẹo, một số người còn chảy ra nước mắt, gương mặt dữ tợn hay là tuyệt vọng.

“Tại sao các ngươi lại không tấn công chúng?” Martin Oliver gầm gừ ra một tiếng vang dội.

“Các ngươi đang làm gì vậy? Khai hỏa đi chứ?!” 

Mặc cho Martin Oliver tiếp tục gầm thét mạnh bạo cỡ nào, dữ tợn ra sao cũng không thể làm các binh lính tỉnh lại.

Thanh Vũ, Nguyễn Thanh, Nguyệt Linh, Lý Quỳnh Chi, Mặc Hàn, Vũ Hy, Nguyễn Vu, Vương Tinh, ba Quân Đoàn Trưởng, Lưu Úc, … mọi thành viên của Quang Minh Giáo Đình đều không hề nhấc lên dù chỉ là một ngón tay. 

Bọn họ vẫn đứng yên ở đó, lẳng lặng quan sát đội quân của Martin Oliver.

Tất cả hình ảnh hủy diệt giống như tận thế đang trút lên vùng đất bọn lính đang đứng đều chưa bao giờ xảy ra!

“Các ngươi đã làm cái gì?” Martin Oliver nghiến răng nhìn thẳng vào Thanh Vũ, ông ta cho rằng chính Quang Minh Giáo Đình đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì đó để vô hiệu hóa quân đội hùng mạnh của ông.

“Ngươi có thể đùa giỡn với cảm xúc của con người và cho rằng chúng ta không thể dùng chính phương pháp đó đối phó với ngươi ư?” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.

“Lilith, cô làm rất tốt.” Thanh Vũ quay mặt nhìn vào Lilith đang đứng cách đây không xa, giọng nói phát ra với một nụ cười nhẹ.

Lilith đang nhắm chặt đôi mắt, một luồng năng lượng huyền ảo tỏa ra từ cô ảnh hưởng đến hơn hai mươi lăm ngàn binh lính, kể cả người tiến hóa cấp bốn cũng không thể thoát khỏi.

Chính Lilith đã đưa quân đội của Martin Oliver vào một huyễn cảnh rất chân thực vì Lilith từng thu nhận rất nhiều dữ liệu, hình ảnh khi các Đường Chủ, Quân Đoàn Trưởng chiến đấu bằng tất cả sức mạnh rồi chuyển hóa thông tin đó thành một nhận thức cực đoan.

Lilith đưa tất cả bọn lính vào một cảnh tượng hủy diệt, tuyệt vọng, mọi thứ đang khiến cho tinh thần nhưng binh lính bắt đầu sụp đổ, không còn ý niệm chống trả.

Khoảng chừng một phút sau, Lilith mở mắt ra, cô không còn sử dụng dị năng “Nhận Thức” nữa bởi vì việc ảnh hưởng tới hơn hai mươi lăm ngàn con người khiến cơ thể, tinh thần của cô chịu một lượng áp lực khủng bố, nếu còn kéo dài, Lilith sẽ rơi vào trạng thái nguy kịch, thậm chí là chết vì quá mỏi mệt.

“Tôi có thể sử dụng năng lực tiến hóa đều nhờ vào Công Chúa Fiona và Quân Đoàn Gaia giảm bớt số lượng kẻ địch xuống mức thấp nhất, nếu không, dù cho tôi có liều mạng thì cũng vô ích.” Lilith nhẹ nhàng nói ra trong khi lau một vệt máu chảy ra từ khóe miệng.

“Lilith, cô có sao không?” Linda, Tina lo lắng hỏi.

“Không sao, chỉ là khoảng một tuần nữa tôi không thể sử dụng dị năng.” Lilith khẽ lắc đầu trong khi trả lời.

“Năng lực của cô ấy đúng là rất tuyệt vời.” Nguyễn Thanh khen ngợi.

“Một loại dị năng có thể chấn nhiếp cả một đội quân ư?” Công Chúa Fiona, Akina và cả nhóm đều ngạc nhiên nhìn vào Lilith.

Bọn họ nhìn thấy cả một đội quân trước đó còn hùng hổ muốn hủy diệt mọi thứ này đã bị phế bỏ, rất nhiều người đang vứt bỏ vũ khí, vẻ mặt ngây ngốc, một số còn khụy hai chân xuống mặt đất, không còn chút khí thế nào.

“Nhận Thức” là năng lực tiến hóa cực kỳ mạnh mẽ thuộc hệ Cảm Thức, ảo giác do năng lực này tạo ra rất chân thực, mạnh hơn cả trận pháp ảo cảnh rất nhiều, thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác so với huyễn cảnh bình thường do tu sĩ tạo ra.

Cả một đội quân bị dày vò trong tuyệt vọng tận cùng, bị nghiền nát như những con sâu mọt không có một chút sức lực phản kháng, tinh thần của bọn họ đã không còn đủ tỉnh táo để cầm lấy vũ khí nữa.

Đương nhiên, trừ một số người nhất mực trung thành với Martin Oliver và những người tiến hóa cấp bốn, hay cấp ba sở hữu dị năng, bọn họ vẫn còn muốn chiến tranh với Quang Minh Giáo Đình.

“Dù bọn họ là kẻ địch nhưng họ vẫn là con người, không thể chết một cái vô nghĩa chỉ vì hành động tranh giành quyền lực bởi dã tâm to lớn của Martin Oliver, cô đã làm một việc nhân nghĩa, cứu mạng sống của họ, để cho cuộc sống của họ từ này sẽ trở nên có ý nghĩa hơn gấp một ngàn lần việc làm hiện tại.” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

Thanh Vũ và Lilith không bàn mà hợp, lúc Martin Oliver chơi chiêu trò kích động sự phẫn nộ hay làm cho một ít người thành Venger Thức Tỉnh rồi lấy đó làm trụ cột cho một số năng lực tiến hóa như “Đồng Cảm”, “Loạn Trí” thì hai người họ đã nghĩ ra cách làm này.

Dùng phương pháp của người trả lại cho người!

Không chiến mà giảm đi rất nhiều sinh lực của kẻ địch cớ sao lại không thực hiện chứ?

“Tôi rất vui khi nghe được những lời đó.” Lilith cười khẽ, cô từng là một người gián tiếp hại chết rất nhiều người, bây giờ Lilith chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm trước kia, bù đắp sự sai lầm của bản thân bằng cách cứu mạng của người vô tội.

Ít nhất, khi làm vậy, nội tâm của Lilith cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm hơn.

Linda chu mỏ nói: “Lilith của chúng tôi cần một chút linh vật để bồi bổ nha.”

“Đúng vậy, Bộ Ngoại Giao đang gặp nhiều vấn đề về tài nguyên nữa.” Tina tiếp lời, rõ ràng một cô gái lương thiện như Tina đã bị Linda ảnh hưởng xấu, biết lợi dụng cơ hội để yêu cầu một chút tài nguyên từ Thanh Vũ.

“Yên tâm đi, Lilith đã cứu rất nhiều người, Quang Minh Giáo Đình sẽ trả cho cô ấy một phần công lao xứng đáng và ta tin rằng những người đó sẽ biết ơn cô ấy vì đã làm như vậy.” Thanh Vũ mỉm cười nói.

Sau khi nói xong, Thanh Vũ thản nhiên nhìn vào đám quân đội đã mất ý chí chiến đấu.

“Các ngươi, nếu không muốn chết thì hãy buông bỏ vũ khí đầu hàng!” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại vang lên ngay cạnh tai của quân lính.

“Đầu hàng đi!” Rinka, Dieter, Richard cùng nhau quát lớn.

“Đầu hàng đi!!” Mọi người đồng thanh hét to.

Âm thanh này mang theo một sức mạnh tâm linh trùng kích vào đầu óc của những binh lính đang chiến đấu vì Martin Oliver, ngay tức khắc, rất nhiều người lập tức buông bỏ vũ khí rồi quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy vì vẫn còn hoảng sợ bởi ảo cảnh do Lilith tạo ra.

“Chúng tôi… xin đầu hàng!!” Một người sợ hãi lên tiếng.

“Chúng tôi đầu hàng!!”

“Xin các ngài hãy tha thứ cho chúng tôi!!”

“Tôi chưa bao giờ làm hại một người nào hết… chỉ là Martin Oliver đang ép buộc tôi chiến đấu, nếu không hắn ta sẽ giết hết người thân của tôi.”

“Xin các ngài hãy mở rộng tấm lòng nhân từ mà tha thứ cho lỗi lầm của chúng tôi.”

“Tôi nguyện ý làm trâu, làm ngựa cho mọi người để bù đắp lại tội lỗi…”

Hơn hai mươi lăm ngàn binh lính mặc quân phục, trong đó hơn hai mươi hai ngàn người đã không muốn chiến đấu, hi sinh cả mạng sống quý giá chỉ vì dã tâm hùng bá của Martin Oliver nữa, bọn họ nhao nhao cầu xin Quang Minh Giáo Đình tha thứ trước sự chứng kiến của hàng trăm ngàn người.

Đó là một cảnh tượng rất rung động khiến cho mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

“Không chiến mà thắng!!”

“Đó là Quang Minh Giáo Đình ư?”

“Từ đầu cho tới bây giờ, họ chưa từng tấn công dù chỉ một lần!”

“Quang Minh Giáo Đình!!”

“Những con người vĩ đại, sở hữu thứ sức mạnh gọi là pháp thuật nay lại còn là một người có tài trí vượt trội như vậy, Quang Minh Giáo Đình đúng là một tổ chức xứng đáng nhận lấy sự kính trọng của người dân.” Công Chúa Fiona nhẹ nhàng nói, vẻ mặt thán phục.

Fiona vừa tỉnh lại trước trận chiến ba phút đồng hồ, sau đó cô liền vội vàng khoác lên mình một cái áo rồi đi theo nhóm Akina tiến tới chiến trường để ngăn cản cuộc chiến vô nghĩa.

Trong lúc di chuyển, Akina đã kể cho Công Chúa Fiona nghe về Quang Minh Giáo Đình và cuộc sống đầm ấm, yên bình của người dân đang sinh sống tại Thập Linh Hỏa thành, hiển nhiên, Fiona cảm thấy vui vẻ vì có một tổ chức vẫn còn bảo vệ nhân lý, lan tỏa tình yêu thương giúp đỡ người dân đang khốn khổ vì hoàn cảnh khắc nghiệt.

Ấn tượng đầu tiên của Fiona đối với Quang Minh Giáo Đình là cực kỳ tốt đẹp.

Sau đó, khi nhìn thấy Quang Minh Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia chiến đấu với Martin Oliver bằng chính nghĩa thực thụ thì cô càng cảm thấy tin phục bọn họ.

Có một tổ chức nào lại đứng trơ ra cho hàng chục ngàn người tấn công?

Có một tổ chức nào lại dùng phương pháp nhân từ đối với kẻ địch sinh tử ngay chính trên chiến trường tàn khốc?

Có một tổ chức nào lại không hề tấn công nhưng lại khiến cho chín phần mười quân đội của kẻ địch đầu hàng?

Chỉ có Quang Minh Giáo Đình với sự dẫn dắt của một vị Giáo Hoàng thần bí với trí tuệ siêu nhiên này mà thôi.

Ít nhất, Công Chúa Fiona đã suy nghĩ về Thanh Vũ bằng một hình tượng cao lớn, vĩ đại như vậy đấy.

“Chúng ta đã đánh giá thấp họ.” Akina nhẹ giọng nói, vẻ mặt rất nghiêm túc khi nhìn vào Thanh Vũ.

Cô tưởng rằng đó chỉ là một Giáo Hoàng bình thường với sự nhân từ với con người, không ngờ, đó còn là một Giáo Hoàng thông minh, tài trí, dùng chính sự nhân từ kia để giành lấy chiến thắng mà không cần dùng biện pháp mạnh.

“Các ngươi đang làm gì vậy? Hãy đứng lên, cầm lấy vũ khí tiêu diệt bọn chúng đi!!” Một tiếng gầm vang lên từ phía quân đội, Martin Oliver đang tức giận đến đỏ mặt, ông ta ra sức gào khan cả cổ họng.

Thế nhưng, dù cho gào lớn cách mấy, dữ tợn cách mấy cũng không thể đánh thức lại tinh thần chiến đấu của một đội quân đã chấp nhận đầu hàng.

Bành!!

Martin Oliver lạnh lùng đá văng một người tiến hóa cấp bốn đang khụy gối làm người đó bay lên trời mười mấy mét, máu tươi phun dài.

Bành!!

Ông ta tiếp tục làm như vậy trong sự điên loạn vì cả đội quân đã bị phế bỏ bởi kẻ địch vẫn còn đang đứng ở trước mặt, tại sao ông ta có thể chấp nhận một sự thật phũ phàng đến như vậy.

“Đứng lên!! Chiến đấu vì ta, hiến dâng mạng sống của các người vì ta đi!!”

“Ta chính là Quốc Vương Martin Oliver vĩ đại sẽ thống nhất toàn bộ Tây Châu ở tương lai!”

“Hãy chiến đấu vì lý tưởng vĩ đại đó của ta nếu không cả gia đình của các ngươi sẽ bị vứt cho bầy quái vật tươi nuốt sống!!”

Martin Oliver ngước mặt lên trời rồi thét lớn, ai cũng nhận ra ông đã mất đi lý trí, tức giận đến không thể kiểm soát hành động.

Dù thủ đoạn bạo lực, đe dọa quân đội càng khiến quân đội thù hằn ông ta hơn nữa.

“Bọn ta sẽ không chiến đấu vì một kẻ điên cuồng, tàn nhẫn như ngươi!”

“Đi chết đi, Martin Oliver!”

“Tại sao ta lại ngu xuẩn tới mức cầm vũ khí chiến đấu vì một tên ác ma như ngươi chứ?”

“Các ngươi đều là một đám người ngu dốt!” Martin Oliver quát to một tiếng, âm thanh lấn áp cả mọi giọng nói của những người khác.

“Ta sẽ cho các ngươi biết, phản bội ta sẽ có kết cuộc như thế nào!”

“Bắt đầu bằng máu tươi của Quang Minh Giáo Đình!!” Martin Oliver lạnh lùng nói trong khi chuyển đổi mục tiêu tấn công thành Giáo Đình.

Ông sẽ nghiền nát Giáo Đình trước toàn thể những tên lính phản bội kia để chúng run rẩy, sợ hãi, tuyệt vọng và chờ đợi cái chết giáng lâm.

Hãy để cho nơi này biến thành một biển máu, để cho uy danh của Martin Oliver sẽ vang dội ra toàn bộ Tây Châu!

“Giết!!” Martin Oliver rít gào một tiếng.

“Giết!!” Hàng ngàn người vẫn còn đi theo Martin Oliver cùng nhau hét lớn, vẻ mặt dữ tợn, họ đã không còn đường lui nữa, họ từng giết chết rất nhiều người, chắc chắn Quang Minh Giáo Đình sẽ không tha cho họ một con đường sống.

Nếu muốn tiếp tục sống, họ cần phải phá hủy Quang Minh Giáo Đình!

“Giết!!” Tổng Tư Lệnh Moored hét dài.

“Giết!” Hàng trăm người tiến hóa cấp bốn gào to.

Cả một đội quân nhỏ bé đang lao thẳng vào Quang Minh Giáo Đình với cơn giận dữ ẩn chứa sát khí ngập trời!

“Giáo Hoàng!” Những người đứng cạnh Thanh Vũ nhẹ nhàng gọi, họ muốn ra tay xử lý đám người Martin Oliver.

Tuy nhiên, Thanh Vũ đã lắc đầu, không cho phép bọn họ làm như vậy.

“Ta sẽ đích thân trừng trị chúng!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Hãy nhìn đi, những oan hồn đang kêu gào trong đất trời!”

“Hãy chứng kiến, sự trừng phạt dành cho những kẻ tàn ác!”

“Hãy siêu thoát, vì nơi trần thế này đã không còn gì vướng bận.”

“Hãy đưa cho ta, sức mạnh của sự sợ hãi!” Thanh Vũ trầm lặng nói.

Âm thanh phát ra từ Thanh Vũ nhẹ nhàng vang lên giữa không gian, bỏ mặc qua cả mọi khoảng cách, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy và phảng phất như họ đang nhìn thấy các bóng mờ hiện diện khắp nơi.

Bóng mờ đó chính là oan hồn vẫn còn chưa siêu thoát vì người hại chết họ chưa bị trừng phạt!

“Martin Oliver, ngươi có biết, sức mạnh đó là gì không? Sức mạnh của những cảm xúc mãnh liệt đó…” Thanh Vũ trầm giọng hỏi trong khi nhìn thẳng vào Martin Oliver.

“Ngươi đang nói nhảm gì thế, chết đi cho ta!!!” Martin Oliver rống giận, hắn ta đấm ra một quyền, sức mạnh đã ngang tới tu sĩ Ngũ Dương trung kỳ!

“Chết đi!!” Mấy chục người tiến hóa cùng nhau sử dụng sức mạnh dị năng, trong đó có Moored, Gankil, Mason Oliver, Maknin, Flore, Juhany, Colin, ba tên lính đánh thuê từng tham dự chiến dịch tấn công Công Chúa Fiona là Khazie, Urien, Direi…

Hàng trăm vệt sáng đủ loại màu sắc, người tiến hóa biến thành các sinh vật khổng lồ hay là tấn công bằng sức mạnh tinh thần… đủ mọi loại dị năng đang muốn giết chết Thanh Vũ cùng nhau ập tới.

“Đáng tiếc, ngươi sẽ không bao giờ được biết sức mạnh của cảm xúc khổng lồ đến mức nào…!” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, một đôi cánh hoàng kim mở rộng sau lưng Thanh Vũ, Thánh Hoàn bay lượn quanh, cảnh giới của Thanh Vũ tăng lên một bậc lớn nhờ vào kích hoạt Danh Hiệu, sau đó hắn đưa một bàn tay về hướng đám người Martin Oliver, bàn tay khẽ khép lại.

“Thánh Giả Chi Bi!” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.

Thoáng chốc, mọi không gian đều rơi vào tĩnh lặng, tựa hồ có một chút năng lượng bay xuyên qua hư không rồi rơi vào bàn tay của Thanh Vũ, không, rất nhiều luồng năng lượng giống như vậy, có ở trên mặt đất, có ở dưới lòng sông, có ở trên núi cao, có ở trên bầu trời…

Rất nhiều, rất nhiều năng lượng kỳ dị đang hội tụ trên bàn tay của Thanh Vũ!

Cách đây không xa, Paul đã kết thúc trận chiến với Thiếu Tá Lion bằng một bàn tay dao cạo đâm xuyên vào trái tim Lion.

Ầm!!

Thân thể Lion ngã mạnh lên mặt đất.

“GAHH!!” Một tiếng rít gào dữ tợn, thống khổ vang lên, một Venger Thức Tỉnh vội vàng chạy đến gần Lion mặc cho thân thể bị thương nặng, không còn sống được bao lâu nữa.

Đó chính là người em gái duy nhất của Thiếu Tá Lion, Lecti.

Cô gái đáng thương bị thế giới ruồng bỏ, bị Marin Oliver dùng thủ đoạn đê hèn ép buộc cô ta thức tỉnh phục vụ cho một kế hoạch man rợ.

Lecti ngã quỵ bên cạnh Lion, cả hai người dựa vào nhau, tất cả mọi thứ đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Ngạc Thiên Quang, Paul trầm mặc đứng nhìn hai người bọn họ, dù không còn lý trí thế nhưng tình yêu thương ruột thịt vẫn kết nối họ lại với nhau, Paul có thể chiến thắng Lion là nhờ vào sự trợ giúp ở đằng sau của Rory chứ không phải vì thực lực của cậu mạnh hơn Lion.

"Cuối cùng, mình đã báo được thù cho mọi người..." Paul nhẹ giọng nói, một giọt nước mắt chảy xuống.

"Cảm xúc của con người ư?" Ngạc Thiên Quang lẩm bẩm một tiếng.

"Chúng thật đẹp đẽ..."

Sinh cơ tan rã, đôi mắt màu trắng bạc dần khép lại, hình như có một sự thanh thản thoáng hiện qua trong đôi mắt của hai người, cuối cùng Lion và Lecti đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời.

Và rồi, một luồng năng lượng khổng lồ bay lên từ Lecti và Lion, hai luồng năng lượng kia rất sáng chói, tiếp thêm cho Thanh Vũ rất nhiều sức mạnh.

Thanh Vũ hơi cảm nhận được, hắn đưa mắt nhìn vào vị trí của hai người đó rồi than nhẹ một tiếng, vẻ mặt không vui mừng chỉ là một khuôn mặt lẳng lặng đầy bi thương.

“Xin lỗi…”

Có lẽ, bởi vì không thể cứu những người đau khổ, tuyệt vọng vì thời đại tàn khốc nên Thanh Vũ đã nhẹ nhàng thốt ra một lời xin lỗi từ tận đáy lòng.

“Lên đường đi, Martin Oliver, ngươi chẳng xứng đáng để ta nhớ rõ cái tên đó.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, bàn tay bóp chặt lại.

Ngay lập tức, một nguồn sức mạnh vô hình bao quanh đám người Martin Oliver, tựa hồ chính là một đôi bàn tay mang theo sức mạnh của sự sợ hãi từ chúng sinh, một đôi bàn tay không thể nào thoát khỏi, không thể nào trốn tránh.

“AAAA!!” Moored liền gầm gừ một tiếng, hắn cảm thấy nội tâm hắn đang rất sợ hãi, sợ tới mức phát điên.

Những người khác cũng như vậy, cảm xúc sợ hãi bỗng nhiên dâng tràn trong toàn bộ tâm linh, thân thể của bọn họ.

“AAA!!” Cả ngàn con người rít gào, vẻ mặt điên cuồng.

“AAAA!!” Martin Oliver cũng không tránh khỏi.

“Tại sao… ta có vận may ở bên người, tại sao có thể thua ngươi chứ…!”

Oanh!!!!

Sau khi Martin Oliver vừa hét to một tiếng với nét mặt không cam lòng, tất cả mọi thứ bên trong đôi bàn tay vô hình to lớn kia đều biến thành bụi phấn, không một thứ gì còn đọng lại trên thế gian.

“Ưh!” Thanh Vũ khẽ kêu lên, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống từ khóe môi, trước khi chết, một luồng sức mạnh kỳ dị phát ra từ Martin Oliver đã tấn công Thanh Vũ, phóng đại áp lực khi nắm giữ cảm xúc sợ hãi trong không gian.

“Năng lực tiến hóa “Vận May” à?” Thanh Vũ khẽ nói, “Vận May” của Martin Oliver giúp ông ta vượt qua nhiều khó khăn để đặt chân vào vị trí cao lớn như hiện tại, và nó cũng giúp ông ta tấn công Thanh Vũ, nhưng bấy nhiêu đó không đủ để giết chết Thanh Vũ, có lẽ, Martin Oliver chỉ hấp thụ được một viên, hai viên tinh thể biến dị “Vận May” mà thôi.

“Đúng là một dị năng tốt.”

Toàn bộ mọi người đang có mặt ở đây đều ngây dại, một bàn tay vô hình lau đi sự tồn tại của đám người Martin Oliver, không cho bọn họ một chút cơ hội chống trả chứng minh sức mạnh của vị Giáo Hoàng cực kỳ cường đại!

"Chúng ta từng muốn làm kẻ địch của một tồn tại mạnh mẽ như Thần Linh giống vậy sao?" Các binh lính đã đầu hàng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt kinh hoàng.

Thậm chí những thành viên của Giáo Đình đều ngây ngốc trong mấy phút đồng hồ.

“Giáo Hoàng!!” Sau đó, bọn họ nhận ra Thanh Vũ bị thương.

“Ta không sao.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Chúng ta còn có một rắc rối lớn ở ngay đó.”

“Mọi người hãy tập trung tinh thần, tiêu diệt Venger, quét sạch bọn chúng khỏi khu vực xung quanh Thập Linh Hỏa thành!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.