Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 678: Người quen của Richard, Hắc Tinh trở về



Huyễn Linh Chiến Trường, phòng tuyến giữa Quân Đoàn Gaia và quái vật, một nơi dùng để huấn luyện các thành viên để gia tăng tu vi, kỹ năng sinh tồn và kinh nghiệm thực chiến.

Đã mấy chục ngày trôi qua trong thế giới này sau một đêm dài ngắn ngủi tại Hành Tinh Gaia, toàn bộ Quân Đoàn Gaia đều đã nghỉ ngơi, hồi phục vết thương lành lặn như cũ, bọn họ vẫn miệt mài chém giết với rất nhiều loài quái vật vẫn đang đổ dồn về hướng này.

Cuồng Phong Lang, một bầy sói to lớn với kích cỡ lên đến hơn năm mét, bọn chúng sử dụng một kỹ năng trong huyết mạch điều khiển các cơn gió sắc bén hay gia tăng tốc độ để tấn công.

Huyết Linh Điểu, một loài chim khổng lồ có thể dùng máu của chính nó để tấn công, thậm chí còn hấp thụ luôn máu của kẻ địch để hồi phục, bọn chúng có một kỹ năng thiêu cháy máu tươi rất đáng sợ.

Thổ Ma Thụ, một chủng loài hung thú chuyên sinh sống ẩn nấp bên dưới lòng đất, bọn chúng có bộ rễ rất cứng và dẻo nên có thể tấn công bất ngờ, tập kích Quân Đoàn Gaia làm các thành viên khổ sở không thôi.



Chiến trường kéo dài mấy chục km, Quân Đoàn Gaia với một tinh thần bất khuất, vẫn luôn đứng vững ở chiến tuyến, ngăn cản hết hàng chục loài hung thú từ bầu trời, mặt nước, mặt đất hay lòng đất…

“QUÂN ĐOÀN GAIA!”

“KIÊN TRÌ! DŨNG CẢM! CỐ GẮNG HẾT MÌNH!!”

Hơn ba ngàn thành viên cùng nhau hò hét, linh áp hòa lẫn vào nhau tạo nên một khí thế mạnh mẽ bức người.

“Giết! Giết! Giết!” Quân Đoàn Trưởng Dieter hét dài trong khi đấm ra một hỏa quyền, ngọn lửa bùng cháy khủng khiếp thiêu đốt hết toàn bộ sinh vật ở trong bán kính hơn một trăm mét.

“Phệ Tinh Tiễn!” Quân Đoàn Trưởng Rinka rút ba mũi tên rồi tra vào dây cung, ba mũi tên lao đi về phía trước như thể các tia chớp màu đen, chẳng một con quái vật nào có thể nhìn thấy đường bay và rồi năng lượng trong cơ thể chúng bị hút cạn, trở thành một nguồn năng lượng cung cấp cho một vụ nổ kinh động đất trời.

Ầm! Ầm! Ầm!!

Ba cây nấm lửa xuất hiện, mỗi một cây nấm đều to hơn một trăm mét, chúng nuốt trọn hết hàng ngàn quái vật, biến thân thể bọn chúng thành những hạt ánh sáng tan biến đi hết.

“Tăng Tốc Hai Mươi Lần!” Richard lẳng lặng nói nhỏ một tiếng, ông đột ngột biến mất khỏi thần thức của những thành viên Quân Đoàn Gaia hay những con quái vật hung tợn, thay vào đó là hai mươi bóng đen lướt chiến trường, hai cây dao găm sắc bén trên tay, vô hình thu gặt hàng ngàn mạng sống trong sự vô lực của lũ hung thú.

“Lôi Kích Thương!” Phó Đoàn Trưởng Lucas cầm chặt một cây thương được tạo ra bởi linh lực và năng lực tiến hóa “Điện Năng”, một cây thương đâm tới, mọi quái vật bị đâm trúng đều hóa thành than đen.

“Lôi Trọng Giáp!” Không ngừng lại ở đó, Lucas tự tạo ra một bộ giáp bằng điện bao quanh cơ thể bằng cách học tập các pháp thuật phòng thủ của tu sĩ rồi tự tạo ra một kỹ năng độc bản, bộ trọng giáp màu trắng bạc có thêm một tầng điện năng cao áp cực kỳ bá đạo, kháng hết tất cả đòn tấn công của quái vật, một mình Lucas xông pha chiến trường, quét ngang không đối thủ.

“Nào! Nào! Nào!! Trò vui chỉ mới bắt đầu! Cùng lên đi!!” Derek thì trực tiếp biến thành một chiến binh cuồng chiến, đôi bàn tay thép nhảy thẳng vào giữa bầy quái vật, một quyền đập xuống, cả một vùng đất hơn năm mươi mét nổ tung, sụp lún, một cái mạng nhện chạy dọc hàng trăm mét.

“Hơi Thở Dung Nham!” Phó Đoàn Trưởng, Fergal, Fergus thì đã tiến hóa thêm nữa, bây giờ, khi dùng dị năng, họ liền chuyển đổi thành người khổng lồ dung nham màu đỏ nóng bỏng, một hơi thở phun ra ngoài, dòng dung nham cuộn trào, nhấn chìm hàng trăm quái vật, biến chúng thành than cốc.

Bên cạnh đó, những thành viên khác như Tiểu Đội Trưởng hay một số người nổi bật đều đã có năng lực tiến hóa đủ loại, đầy đủ năm hệ, chiến lực tổng thể của Quân Đoàn Gaia tăng mạnh.

Còn có những bóng đen mờ ảo, khó nắm bắt di chuyển với tốc độ rất nhanh xen lẫn giữa chiến trường, bọn họ là thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt, mỗi một người đều có sức chiến đấu hơn Tứ Dương sơ kỳ, dù cho hơn hai mươi thành viên đã vĩnh viễn nằm xuống tại trận chiến trước đó nhưng số lượng lại không hề thuyên giảm, Tiểu Đội Đặc Biệt vừa đón nhận thêm khá nhiều thành viên mới, gia tăng số lượng lên đến hơn một trăm năm mươi người.

Năng lực biến thành quái vật đủ hệ, điều khiển vật chất trong môi trường xung quanh, khống chế vật thể từ xa, gây rối loạn đến tinh thần của kẻ địch hay thậm chí là tước đoạt quyền khống chế cơ thể, còn có dị năng tấn công bằng linh hồn, dùng độc, không khí… rất nhiều dị năng kỳ lạ mà ngay cả Giáo Đình còn không thể hiểu rõ.

Tất nhiên, Viện Trưởng Mira đang rất cố gắng để khảo sát tất cả năng lực rồi ghi lại thành một quyển sách dị năng chính thức, cô đang bắt tay vào làm công việc đó.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Một người đàn ông tuổi tầm hai mươi tám, hai mươi chín đang lướt qua giữa các con quái vật khổng lồ, đó là Davine, người từng là kẻ địch của Quang Minh Giáo Đình, từng bày mưu kế hại chết một người gọi là Thomas Treis sở hữu dị năng “Trọng Lực”, Davine đang là một thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt, kẻ sở hữu năng lực rất tuyệt vời “Phân Tách Linh Hồn”.

Nhờ vào dị năng đó, Davine có thể điều khiển cùng lúc hơn mười pháp bảo cùng cấp, nghĩa là mười pháp bảo cấp bốn trung phẩm, nếu bọn chúng cùng nhau bộc phát ra hết sức mạnh thì ngay cả tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong cũng phải lùi bước trước Davine.

Mười vệt ánh sáng chói lóa bay vòng quanh Davine, một mình hắn ta xử lý mười con quái vật cấp bốn sơ kỳ trong vòng mấy phút.

“Quá chậm rồi Davine!” Bỗng dưng, một tiếng cười rơi vào tai của Davine làm hắn ta hơi nghiêng đầu nhìn về một hướng gần đó.

“Kyln!” Davine bình tĩnh thốt ra.

“Ngươi cũng đã hồi phục rồi ư?”

“Haha! Mất một phần hai cơ thể mà thôi, nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày là quá đủ rồi!” Kyln cười nhạt một tiếng trong khi trả lời, Kyln, một người từng gặp gỡ Thanh Vũ, lúc đó Kyln đang là Tiểu Đội Trưởng của một đội ngũ của Quân Đoàn Gaia, bây giờ Kyln là thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt.

“GRAAA!!” Thiết Giáp Đại Tượng gầm rống, cơ thể nó khổng lồ, to hơn hai mươi mét với một cái vòi dài mười mét, toàn thân được bao phủ trong một lớp thiết giáp cứng rắn, dù tu sĩ Tam Dương đỉnh phong có đánh cả tiếng đồng hồ cũng không phá nổi, nó vừa lợi dụng cơ hội hai người nói chuyện để tấn công bất ngờ.

“Ồn ào!” Kyln nói với vẻ mặt không kiên nhẫn trong khi liếc qua Thiết Giáp Man Tượng.

Xẹt!!

Đột ngột, một âm thanh cắt ngọt vang nhẹ lên, không biết từ khi nào, một cánh tay của Kyln đã chuyển thành một lưỡi dao dài hơn hai mươi mét, lưỡi dao chém tới, cắt đứt Thiết Giáp Man Tượng thành hai nửa, tốc độ quá kinh hồn, Thiết Giáp Man Tượng cảnh giới Tứ Dương trung kỳ còn chưa kịp phản ứng.

“Lại mạnh hơn nữa rồi!” Davine ngưng trọng đánh giá. Dị năng của Kyln là “Hợp Kim Dẻo”, cơ thể Kyln tự tổng hợp ra một loại hợp kim cứng hơn cả sắt thép và Kyln có thể điều khiển chúng dài ngắn tùy ý, khá nhiều thành viên sở hữu dị năng loại này nhưng tổng hợp ra nhiều hợp kim khác nữa, rất khó để phân biệt nên có nhiều tên gọi là “Hợp Kim Cứng”, “Hợp Kim Dẻo”, “Hợp Kim Lỏng”, “Hợp Kim Nóng” …

“May mắn được các Quân Đoàn Trưởng ban thưởng hai viên tinh thể biến dị cùng loại.” Kyln thản nhiên lên tiếng.

“Sao nào, có muốn so đấu một chút không?” Kyln hứng thú nói, một nụ cười sảng khoái thoáng hiện trên khóe môi.

Các thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt được tự do hoàn toàn, muốn huấn luyện, tập luyện tùy thích, thậm chí là không làm cũng được, chẳng ai quản lý bọn họ nhưng bọn họ phải đảm đương những loại nhiệm vụ nguy hiểm như càn quét bầy Venger lớn, truy sát quái vật cường đại, giải cứu người ở nơi Quân Đoàn Gaia không thể cử ra quá nhiều thành viên…

Tỷ lệ tử vong của các nhiệm vụ khá cao, đổi lại, họ được cung cấp rất nhiều tài nguyên, người thân của họ được sống một cách sung túc và tuyệt đối an toàn.

“Được!” Davine nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng, bỗng nhiên, hai mươi vệt sáng bùng nổ quanh Davine, tấn công thẳng vào nơi có nhiều quái vật cấp cao nhất.

“Ngươi ẩn dấu thực lực?” Kyln trừng mắt nhìn Davine, vẻ mặt bực bội.

“Haha! Ngươi được ban thưởng chẳng lẽ ta lại không có?” Davine cười to.

Cả hai người lao đầu vào trận so tài bằng cách tiêu diệt quái vật, người nào giết được nhiều nhất, chết ít nhất sẽ chiến thắng, phần thưởng đương nhiên là một chầu ăn uống, nhậu nhẹt tại các nhà hàng của các đầu bếp nổi tiếng rồi.

Các cuộc so tài như vậy thường hay diễn ra trong Tiểu Đội Đặc Biệt, bọn họ luôn nghiêm túc khi ra chiến trường, bởi vì bọn họ hiểu rõ, ranh giới của sự sống và cái chết quá mỏng manh, một khi thất bại thì không còn cơ hội làm lại nữa.

Phải biết, họ đều là những chiến binh tinh nhuệ từng đi sâu vào Huyễn Linh Chiến Trường, vượt qua hàng ngàn ngọn núi lớn, đi xuyên qua vùng đất trọng lực, vượt hàng chục môi trường khắc nghiệt với đủ loại quái vật, thiên tai khủng khiếp đủ sức hủy diệt cả một vùng đất có diện tích lên đến hàng ngàn km.

Huyễn Linh Chiến Trường rộng lớn vô cùng, vô tận, dù có đi xa cách mấy thì họ vẫn không thể nhìn thấy đầu cùng, các loại quái vật, môi trường càng lúc càng đa dạng, khắc nghiệt và mạnh lẽ, bọn chúng còn là những sinh vật sở hữu kỹ năng săn mồi đáng kinh ngạc.

Đương nhiên, càng đi xa hơn thì nồng độ linh lực càng tinh thuần, càng tìm thấy nhiều loại linh dược, nguyên liệu, tài nguyên chưa từng được biết đến.

Cuộc huấn luyện kéo dài cho đến hết một ngày trời, mọi người đã mệt nhoài, không còn một chút sức lực, tinh thần thì còn khá một chút vì họ đã quen với cường độ chém giết trong khoảng thời gian dài.

“Ngừng bắn Pháo Hoa Hương!”

“Mọi người hãy dừng lại và quay trở về để nghỉ ngơi, tất cả có một tuần lễ thời gian, sau đó chúng ta sẽ dẫn đầu chiến dịch Thập Linh Hỏa thành, tiêu diệt Venger còn ở gần vùng đất của chúng ta!” Quân Đoàn Trưởng Rinka nhàn nhạt nói ra, cô đang cầm một cây cung tinh xảo màu trắng bạc, thần thái cao vời vợi dù cho bản thân cô cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp rồi bắt đầu thu gọn đồ đạc, sau đó để lại một ít đội ngũ canh giữ chiến tuyến, đề phòng quái vật tập kích, tất cả bắt đầu một kỳ nghỉ ngơi dài trong Huyễn Linh Chiến Trường, họ có thể làm gì tùy thích.

Như Thanh Vũ thông báo, gần ba ngày nữa, chiến dịch càn quét Venger sẽ chính thức bắt đầu, điều đó có nghĩa là Quân Đoàn Gaia có nhiều hơn một trăm ngày trong Huyễn Linh Chiến Trường, thế nhưng họ không thể cứ ở mãi ở thế giới ảo này được.

Đôi khi, làm việc quá sức sẽ không mang đến lợi ích, ngược lại còn khiến các thành viên cảm thấy không khỏe, tinh thần mất ổn định.

Hơn nữa, Thập Linh Hỏa thành đang cần sự hiện diện của Quân Đoàn Gaia để trấn an lòng người, chấn nhiếp kẻ xấu, còn hỗ trợ Công Chúa Fiona làm nhiều việc nữa.

“Chị Rinka!!” Celena vui vẻ kêu lớn trong khi chạy vội đến gần Rinka, cô bé ôm chầm lấy Rinka rồi cọ cọ đầu nhỏ trông rất đáng yêu.

“Celena, em không ở Trinh Sát Đoàn nữa à?” Rinka vừa xoa đầu Celena vừa hỏi.

“Dạ không, em tìm chị là để gửi một tin nhắn từ Công Chúa Fiona.” Celena lanh lẹ lắc đầu rồi nói.

“Tin nhắn từ Công Chúa sao? Cô ấy đã nói gì vậy?” Rina liền hỏi, nét mặt hiếu kỳ.

“Công Chúa Fiona muốn nhờ Quân Đoàn Gaia cử một ít thành viên tinh nhuệ để dạy dỗ lớp học sinh tồn, tu luyện trong ngôi trường vừa xây dựng dành cho những đứa trẻ, còn có cả người lớn nữa.” Celena nói khẽ.

“Vậy là cô ấy muốn nhờ chúng ta đồng ý gửi người giúp đỡ, dạy học ư?” Rinka nhẹ nhàng nói, vẻ mặt hơi suy tư.

“Đúng là một vị Công Chúa cần mẫn, luôn quan tâm đến người dân.” Quân Đoàn Trưởng Dieter vừa cười nói vừa đặt hai tay ở sau đầu, dáng vẻ không quan tâm nhiều đến việc này.

“Hãy đồng ý với Công Chúa Fiona, chúng ta cũng là người dân của Niyensa, không thể để thế hệ trẻ bị mai một!” Quân Đoàn Trưởng Richard bình tĩnh lên tiếng, âm thanh trầm ổn làm mọi người tin phục.

“Quyết định vậy đi!” Rinka gật đầu nói.

“Này, em ở đây chỉ vì một tin nhắn đó thôi sao?” Rinka nghi ngờ hỏi Celena.

“Em muốn chị Rinka trở về cùng ăn một bữa với chị Amity và cả em nữa, lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau.” Celena nhẹ giọng nói, vẻ mặt hơi buồn bã.

“Em đã tiên đoán ra được chị lại bận việc phải không?” Rinka cười hỏi lại.

“Đúng vậy ạ.” Celena gật đầu đáp.

Nhìn thấy biểu tình của đứa trẻ nhỏ, Rinka không khỏi cảm thấy mềm lòng, thế nhưng cô đang còn rất nhiều công việc chưa làm xong, sao có thể đi ngồi ăn một bữa với Celena và Amity chứ? Mặc dù những món ăn của Amity đang dần cải thiện và ngon hơn xưa rất nhiều, đạt đẳng cấp của một vị đầu bếp hai sao, nghĩ thôi thì bụng của Rinka đã kháng nghị.

Nhìn vẻ mặt khó quyết định của Rinka, Richard cười nói:

“Rinka, cô hãy trở về đi, có chúng tôi lo liệu là được rồi, huống chi một bữa ăn thì mất bao nhiêu thời gian chứ? Hãy biết trân trọng, lo lắng cho người thân nhiều hơn nữa.”

“Đúng đấy, Đại Tỷ nên chăm lo cho người thân đi, chẳng người nào dám nói xấu Đại Tỷ đâu.” Dieter huýt gió một cái rồi lên tiếng tiếp lời Richard.

Dieter đã luôn gọi Rinka là Đại Tỷ kể từ khi đánh bại bầy bọ ngựa, đó là một sự tôn trọng của Dieter đối với Rinka mặc dù cậu ta đã mất đi chín phần mười cái tính côn đồ, đầu đường xó chợ như trước rồi.

Richard, Dieter là hai người thấu hiểu nỗi đau khi mất đi người thân, xa cách mà không biết khi nào mới có thể gặp lại, cho nên họ mới khuyên bảo Rinka.

“Vậy thì cảm ơn hai người nhé, tôi sẽ trở lại nhanh thôi!” Rinka thở dài một hơi rồi cười nói.

“Cảm ơn chú Richard và anh Dieter!” Celena hớn hở, vẻ mặt tươi tắn hẳn lên.

“Chúng ta đi thôi nào!!” Rinka vui vẻ dắt tay Celena rời khỏi Huyễn Linh Chiến Trường.

“Thưa ngài, có một người tự nhận là người quen của ngài, người đó đang đợi ngài ở khu vực tiếp khách của Quân Đoàn Gaia!” Bỗng nhiên, một bóng đen trồi lên từ mặt đất rồi khom người nói với Richard, đó là một thành viên của Quân Đoàn Gaia tu luyện pháp thuật của Ảnh Bộ, một người đưa tin.

“Người quen sao?” Richard cau mày nói.

“Đúng vậy, người đó chỉ nói ngắn gọn và bảo tôi thông báo cho ngài, người đó còn đưa cho tôi một vật này…” Người đưa tin khẽ nói và đưa một chiếc nhẫn bằng vàng, có đính một viên kim cương lấp lánh, một chiếc nhẫn rất đắt tiền ở thời đại trước.

Nhưng Richard lại không hề để tâm tới giá trị của chiếc nhẫn đó, bởi vì, ông ta cảm thấy chiếc nhẫn này rất quen thuộc, một bóng hình yêu thương chợt hiện lên trong đầu Richard.

“Hãy đưa ta đi gặp người đó!” Richard trầm giọng nói, âm thanh nghiêm nghị pha lẫn một chút bồn chồn, căng thẳng.

“Tôi đi làm việc trước nhé!” Dieter ngáp dài một cái rồi vẫy tay chào Richard, cậu ta có vẻ không hứng thú đối với việc của Richard.

Số người tăng mạnh, tình hình trị an không tốt cho lắm, ngay cả Quân Đoàn Trưởng như Dieter cũng phải tự mình đi dẹp loạn, giải quyết mâu thuẫn, xung đột bởi vì không thiếu người tiến hóa cấp bốn trong Thập Linh Hỏa thành, bọn họ mà điên lên thì hậu quả rất xấu.



Ở một hang động trong Huyễn Linh Chiến Trường, nơi đây là Thạch Động, nhà của Người Đá, một chủng tộc sinh ra từ đá cứng, cơ thể chúng có năm màu đại diện cho ngũ hành, cá thể có một màu phát sáng rực rỡ thì thiên phú của chúng mạnh hơn Người Đá bình thường một bậc nhỏ.

Đây là tầng thứ bốn của hang động, một khu vực thuộc về Người Đá cảnh giới Tứ Dương kỳ trở lên, bọn chúng không có gì ngoại trừ sức mạnh, lực bạt ngàn tấn, kết hợp với năng lượng ngũ hành, nắm đấm của chúng quả là một cơn ác mộng.

Thế nhưng, vẫn có mấy chục bóng người đang chiến đấu với lũ Người Đá, hang động rất lớn, truyền âm cực kỳ tốt, tiếng động đánh nhau, va chạm da thịt vang lên liên tiếp.

Mấy chục Người Đá cảnh giới Tứ Dương kỳ, trong đó có một Người Đá phát ra ánh sáng màu xám áp đảo các màu còn lại khiến nó rất nổi bật, một Người Đá sở hữu thiên phú một sao.

Ầm!!

Chiến đấu với chúng là những sinh vật cao chừng bốn, năm mét, dẫn đầu là Hắc Tinh đang ở trạng thái chiến đấu, đồng hành cùng Hắc Tinh là Lâm Phong và hơn mười Hắc Viên cảnh giới Tam Dương đỉnh phong, nửa bước Tứ Dương kỳ.

Bọn họ đang tham dự một cuộc huấn luyện cho Hắc Viên tộc, Hắc Tinh đã mang mười mấy Hắc Viên mạnh nhất trong bổn tộc để rèn luyện cho bọn họ.

“Giết!” Hắc Tinh quát to một tiếng trong khi đánh mấy Người Đá Tứ Dương sơ kỳ vỡ thành mấy chục mảnh nhỏ, ngay lập tức, Hắc Tinh thét dài rồi nhảy thẳng lên cao, nhắm vào Người Đá nổi trội nhất để tấn công.

Mười mấy Hắc Viên khác cũng hợp lực đánh bại hai Người Đá Tứ Dương sơ kỳ.

Còn Lâm Phong thì đang chiến đấu trực diện với năm Người Đá Tứ Dương sơ kỳ dù cảnh giới của cậu ta chỉ mới đạt Tam Dương trung kỳ mà thôi.

Lâm Phong đang ở trong trạch thái kích hoạt Phong Lực Chi Thể tới mức cao nhất, mỗi một lưỡi dao gió đều cắt chém bọn Người Đá thành mấy khúc, cực kỳ cường hoành.

“Khai Sơn Thiên Phong Chỉ!” Sau cùng, Lâm Phong sử dụng một pháp thuật do cậu sáng tạo ra dựa trên Khai Sơn Ấn phẩm chất Thiên Cấp hạ phẩm, một đòn đánh bọn Người Đá vỡ tan thành đá vụn.

Trận chiến kéo dài chưa đầy năm phút, nhóm Hắc Tinh, Lâm Phong đánh bại mấy chục Người Đá cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ rồi rút về tầng thứ ba trong hang động vì sợ bọn Người Đá ở sâu hơn sẽ mò tới tìm họ vì âm thanh của trận chiến rất lớn.

Ở tầng ba thì dễ chịu hơn, toàn Người Đá cấp ba, không đáng lo ngại.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện ở gần nhóm Hắc Tinh, Lâm Phong.

Người đó đang mặc một cái áo khoác màu đen, che dấu sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.

“Hắc Tinh Thánh Sứ, Lâm Phong Thánh Sứ.” Người đó khẽ gật đầu.

“Tôi mang đến cho Hắc Tinh Thánh Sứ một lời nhắn từ Hắc Ni Tộc Trưởng.”

“Hắc Ni Tộc Trưởng nói rằng Thiết Thạch Nghĩ tộc đã có động tác, mời Hắc Tinh Thánh Sứ trở về Hắc Viên tộc nghị sự!”

“Cảm ơn.” Hắc Tinh nghe xong, cậu ta liền gật đầu nói.

“Tạm biệt!” Người kia biến thành một cơn gió, tan biến vào hư không.

“Thiết Thạch Nghĩ tộc sao? Bọn chúng rất muốn ăn đòn rồi!” Hắc Tinh nhe răng nói.

Mười mấy Hắc Viên khác cũng cười lộ ra hàm răng trắng một cách lạnh lẽo.

“Có cần tôi giúp đỡ không?” Lâm Phong khẽ nói.

“Lâm Phong, cậu hãy ở lại đây, tập trung đề cao cảnh giới đi, một Thiết Thạch Nghĩ tộc không thể làm khó được Hắc Viên tộc chúng tôi đâu.” Hắc Tinh bình tĩnh lắc đầu.

“Chúng ta đi!” Tiếp theo, Hắc Tinh khoát tay lên cao, cậu ta dẫn theo mười mấy Hắc Viên trở về Hắc Viên tộc.

Lâm Phong lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của bọn họ cho tới khi họ rời khỏi tầng ba của hang động, sau đó Lâm Phong lại tiếp tục vùi đầu vào cuộc huấn luyện, đề cao cảnh giới.

Cậu ta đã đột phá Nhị Dương hoàn mỹ nhờ vào Trúc Cơ Thạch màu vàng của Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, chiến lực của Lâm Phong tăng mạnh, thậm chí có thể nghiền nát tu sĩ Tứ Dương trung kỳ nếu dùng toàn lực.

“Này, Lâm Phong, cậu đang làm gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên ở gần Lâm Phong.

“Không Thiên Hà?” Lâm Phong giật mình nói.

“Chính là tôi đây.” Không Thiên Hà cười khẽ trong khi bước đến gần Lâm Phong.

“Không phải anh đang bận việc ở Trinh Sát Đoàn sao?” Lâm Phong nghi hoặc.

“Một cái phân thân đủ giải quyết chuyện ở Trinh Sát Đoàn rồi, tôi cũng nên rèn luyện bản thân một chút, không thể thua kém cậu và những người khác được.” Không Thiên Hà bình tĩnh đáp.

“Chúng ta cùng tiến vào bên trong tầng thứ bốn nhé? Đây là lần đầu tôi đặt chân vào đó, hi vọng cậu có thể chiếu cố cho tôi một hai.” Không Thiên Hà từ tốn nói.

“Được thôi, có một chiến hữu đồng hành cũng tốt, không còn cảm thấy cô đơn nữa.” Lâm Phong cười nhẹ một tiếng.

Sau đó cả hai bước vào tầng thứ bốn, mở ra một cuộc hành trình gian khổ để hoàn thiện bản thân họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.