Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 680: Ngọn đèn trước gió lạnh



Huyết Mạch Thăng Cấp Đan là phần thưởng của Hệ Thống dành cho thành tựu của Hung thú thần phục Giáo Đình, Đại Cẩu là đầu lĩnh của bầy Sói Xám cho nên Đại Cẩu rất xứng đáng trở thành cá thể đầu tiên hưởng thụ lợi ích mà đan dược đầy thần kỳ mang lại.

Để luyện chế một viên Huyết Mạch Thăng Cấp Đan cần bỏ ra hơn ba mươi loại linh dược cấp bốn trở lên với hai linh dược chủ yếu mua từ Cửa Hàng của Hệ Thống là Huyết Thần Thảo, Dị Linh Thần Quả, mỗi một thứ giá trị năm mươi ngàn điểm tín ngưỡng cố định, tổng cộng là một trăm ngàn.

Thông qua đó, giá trị của một viên Huyết Mạch Thăng Cấp Đan rất quý giá, hơn nữa, nếu không phải Nguyễn Thanh đang nắm giữ Thánh Vật Luyện Đan Thánh Đỉnh thì đừng hòng mơ tưởng luyện chế thành công bởi vì chỉ có Thánh Hỏa mới luyện hóa hai loại dược liệu quý kia thành tinh hoa thuần khiết nhất được.

Một viên đan dược quý trọng nhưng nó chỉ có tác dụng khi bị một hung thú hấp thụ mà thôi.

Thanh Vũ biết được điều này nên hắn đã gọi Đại Cẩu chạy tới nơi đây chờ đợi Nguyễn Thanh luyện đan xong rồi thử hiệu quả luôn. 

“Đó là đan dược gì?” Các Luyện Đan Sư nhìn thấy Đại Cẩu rất thèm khát viên đan dược kỳ lạ mà họ chưa biết tên nên họ rất hiếu kỳ.

Ngay cả Dương Bảo, Lê Hành, Trần Văn Long, ba Luyện Đan Sư hai sao của Giáo Đình cũng không biết tường tận, họ chỉ biết Nguyễn Thanh đang luyện chế một loại đan dược cực kỳ hiếm có.

“Một loại đan dược giúp cho Đại Cẩu tiến hóa!” Thanh Vũ nhàn nhạt giải đáp cho bọn họ, hắn không cần giấu diếm các Luyện Đan Sư làm gì, hơn nữa, khi nói rõ ràng thì họ càng có động lực để học tập luyện đan hơn, vì một mục tiêu có ngày luyện chế thành công Huyết Mạch Thăng Cấp Đan.

“Giúp cho hung thú tiến hóa ư?” Trần Văn Lòng cau mày nói.

“Thực sự có một loại đan dược thần kỳ đến thế sao?” Dương Bảo không tin tưởng cho lắm.

“Có vẻ là vậy, đây là lời nói của Giáo Hoàng!” Lê Hành nghiêm nghị nói.

“Mọi người không cần đoán già đoán non làm gì, hãy tập trung thật kỹ nhé.” Nguyễn Thanh cười khẽ một tiếng, cô không cho họ biết Huyết Mạch Thăng Cấp Đan vì muốn giữ bí mật cấp cao này cho Giáo Đình, nếu như tin tức truyền ra thì sẽ có nhiều kẻ tham lam tìm tới gây sự với Giáo Đình.

Khi Thanh Vũ quyết định tiết lộ thông tin thì Nguyễn Thanh cũng chẳng cần che dấu nữa, cho người khác biết bí mật là một hành động gia tăng niềm tin của họ đối với Giáo Đình, cho họ thấy họ rất được tôn trọng.

“Này, Đại Cẩu, ăn nó đi!” Nguyễn Thanh dùng linh lực nâng đan dược bay lơ lửng giữa không trung, tiến tới gần đầu của Đại Cẩu.

Thanh Vũ và mọi người đều giương mắt lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Đây có thể nói là thời khắc lịch sử của một chủng tộc hung thú đã tiến hóa qua hàng triệu năm trời dài đằng đẵng.

Bây giờ, chủng tộc hung thú sẽ tiến hóa vượt bậc, trở thành một giống loài cấp cao hơn.

“Gâu!” Đại Cẩu liền há to miệng rồi nuốt chửng viên đan dược vào trong bụng, sau đó nó liền nhắm chặt đôi mắt lại, bốn chân khụy xuống để tập trung hấp thụ Huyết Mạch Thăng Cấp Đan.

“Không biết có thành công hay không đây?” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói một tiếng.

Một viên hơn một trăm ngàn điểm tín ngưỡng cố định, nếu thất bại thì số điểm đó sẽ bị mất hết mà không mang lại cho Giáo Đình một chút ích lợi, dù Giáo Đình đang mở rộng vùng đất tín ngưỡng, số người Tín Đồ, Tín Sứ gia tăng mạnh lên hơn một triệu rưỡi nhưng cũng không thể hao phí.

Với lại, Thanh Vũ đã sử dụng gần một triệu điểm tín ngưỡng cố định để giúp đỡ Chu Tinh Nhĩ khỏi sự ảnh hưởng của thứ sức mạnh gọi là nhân quả, tránh để cho kẻ địch tìm tới Chu Tĩnh Nhi rồi gây hại cho cô ấy.

“Hãy chờ xem…” Nguyễn Thanh không biết rõ quá trình tiến hóa có thành công hay không, cô chỉ đành yên lặng, ở cạnh bên rồi quan sát.

Viên đan dược vừa chạy xuống vùng bụng của Đại Cẩu, nó liền bị rất nhiều năng lượng bao vây rồi phân rã thành thứ năng lượng kỳ dị đầy thần kỳ, năng lượng này thâm nhập vào từng tế bào, từng giọt máu của Đại Cẩu và làm thay đổi nhiều thứ, khiến cho Đại Cẩu trở nên mạnh mẽ hơn, trong quá trình đó, toàn thân Đại Cẩu khô nóng, một luồng sóng nhiệt tản mát ra xung quanh làm cháy hết cây cỏ.

“Giữ khoảng cách an toàn!” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng để nhắc nhở các Luyện Đan Sư, luồng sóng nhiệt kia đủ sức đe dọa đến mạng sống của bọn họ.

Cảnh giới của Đại Cẩu là Tứ Dương trung kỳ, lại còn hấp thụ bảy viên tinh thể biến dị cùng loại, và còn có ba viên Thiên Phú Chi Tinh, sức chiến đấu mạnh hơn tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ rất nhiều, nhiệt lượng có thể làm Đại Cẩu cảm thấy đau khổ chắc chắn không phải thứ tầm thường.

“GỪ!!” Đại Cẩu thấp giọng gầm gừ, khuôn mặt chó sói biến ảo trông giống như nó đang cảm thấy đau đớn, và rồi một luồng khí thể màu đỏ hồng tỏa ra từ bên dưới làn da của Đại Cẩu, bao phủ toàn bộ thân thể nó vào trong, tạo thành một cái kén khổng lồ màu đỏ thẫm.

“Đại Cẩu đã bắt đầu tiến hóa!” Nguyễn Thanh chăm chú nói.

“Hi vọng là Đại Cẩu có thể thành công!” Thanh Vũ nhẹ giọng nói trong khi gật đầu.

“Chúng ta đang chứng kiến thời khắc tiến hóa của một chủng tộc hung thú bình thường ư?” Trần Văn Long, Dương Bảo, Lê Hành cùng hàng trăm Luyện Đan Sư khác nuốt một ngụm nước bọt vì cảm thấy hưng phấn, mặc dù vấn đề này không nằm trong chuyên môn của Luyện Đan Sư nhưng họ không áp chế được sự kích động trong lòng.

Hình như Đại Cẩu tạo ra một tràng cảnh, biểu hiện quá lớn cho nên rất nhiều người đến từ các bộ phận khác trong Giáo Đình đều đã đổ dồn về phía này, đưa mắt ngưng trọng lên để quan sát, một cảm giác kỳ dị xuất hiện ở trong đầu họ, tựa hồ, đây chính là một việc cực kỳ quan trọng, một sự kiện chói lóa trong dòng sông lịch sử.

“Đại Cẩu sẽ chọn chủng tộc nào? Thiên Ma Lang hay là Phong Dương Thiên Lang?” Thanh Vũ thầm nghĩ trong lòng với một tâm trạng hồi hộp.

Chủng tộc của Đại Cẩu hiện giờ là Sói Xám Lông Dài, có thể hấp thụ linh dược hệ phong để thức tỉnh Thần Thông trong dòng máu, nhờ vào Huyết Mạch Thăng Cấp Đan, Sói Xám Lông Dài có thể tiến hóa thành hai chủng tộc cao cấp hơn là Thiên Ma Lang và Phong Dương Thiên Lang, hai chủng tộc có ngọn gió huyết mạch bằng bảo vật Thiên Cấp trung phẩm.

Điều đó nghĩa là sức chiến đấu của Đại Cẩu sẽ tăng lên ba cảnh giới nhỏ nhờ vào bảo vật Thiên Cấp trung phẩm đó, tất nhiên, bảo vật, huyết mạch, thể chất, lĩnh ngộ huyền diệu của tự nhiên, đất trời không đại diện cho chiến lực tuyệt đối, thực lực của một người phụ thuộc vào hàng trăm yếu tố khác nhau, tạo hóa và tâm cảnh là hai yếu tố quan trọng hơn một chút mà thôi.

“GỪ!!” Đại Cẩu luôn miệng gầm nhẹ, nó cảm thấy toàn thân đau nhức điên cuồng, từng tế bào, từng dây thần kinh đều đang run lên, nhưng thông qua sự đau đớn đó, nó cảm nhận được bản thân đang trở nên cường đại qua từng phút giây.

Vừa nếm trải hai thứ cảm xúc đối lập khiến Đại Cẩu bị đẩy vào một loại trạng thái kích thích mạnh vào tinh thần, nếu như không kiên trì vượt qua khoảng thời gian khó khăn thì quá trình tiến hóa sẽ thất bại, đi đôi với điều đó còn có nhiều hậu quả lớn hơn, thậm chí, Đại Cẩu có thể mất mạng.

Thời gian dần trôi qua, luồng sóng nhiệt lan tỏa hơn năm mươi mét, không cho phép sinh vật dưới cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ bước vào bên trong, dù cho tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ cũng sợ hãi vì nhiệt lượng cao phát ra từ cơ thể Đại Cẩu.

Năm phút đồng hồ!

Tiếng gầm gừ dần trở nên lớn hơn!

Mười phút đồng hồ! 

Tiếng gầm nhỏ bé, như là không còn sức lực!

Hai mươi phút đồng hồ!

Mọi người không còn nghe thấy âm thanh từ Đại Cẩu nữa.

Ba mươi phút đã qua!

Chỉ còn lại một sinh mạng le lói như một ngọn đèn dầu không có vật che chắn đứng trước một làn gió thổi qua từng khung cửa sổ, gió hơi mạnh, đèn sẽ tắt, Đại Cẩu tất vong!

Đây là thời khắc quyết định!

“Đại Cẩu!” Thanh Vũ xiết chặt đôi bàn tay lại.

“Cố lên!!” Nguyễn Thanh nhẹ giọng cổ vũ.

Những người khác thì đã ướt đẫm mồ hôi, bàn tay lạnh lẽo, không trực tiếp trải nghiệm cảm giác của Đại Cẩu nhưng họ biết quá trình tiến hóa này khó khăn tới mức nào.

“Không ổn!” Bỗng nhiên, Thanh Vũ nhận ra ngọn đèn dầu đại diện cho sinh mệnh của Đại Cẩu đang lung lay rất mạnh, nó chuẩn bị tắt đi!

“Giáo Hoàng!!” Nguyễn Thanh lo lắng kêu lên, cô cũng nhận ra tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” của Đại Cẩu, bây giờ, cô hi vọng Giáo Hoàng có một cách gì đó giúp đỡ cho Đại Cẩu vượt qua kiếp nạn lần này.

“Đại Cẩu, hãy hấp thụ nó!” Thanh Vũ nhanh chóng vứt một viên đan dược bay lên không trung rồi rơi ngay vào cái kén khổng lồ màu đỏ, viên đan dược liền hòa tan rồi chảy vào trong cơ thể Đại Cẩu.

“Gâu!!” Dường như nghe thấy lời nói của Thanh Vũ, một âm thanh bé nhỏ phát ra từ cái kén, ngọn đèn dầu kia bừng cháy lên một cách mãnh liệt, không bị ảnh hưởng bởi cơn gió lạnh nữa.

“Tạo Hóa Đan!” Nguyễn Thanh nói thầm một tiếng, cô từng bàn bạc với Thanh Vũ về Tạo Hóa Đan, nghiên cứu cách luyện chế ra nó nhưng lại luôn không tìm thấy đầu mối và rồi Nguyễn Thanh đành bỏ cuộc, cấp bậc luyện đan của cô chưa đủ tư cách tiếp tục thứ gọi là Tạo Hóa Đan này.

Thanh Vũ đã tặng Tạo Hóa Đan cho bốn người là Mặc Hàn, Hắc Tinh, Kinh Nhân Đức và Ivac, cậu bé sở hữu Chân Hàn Hồn Thể, một loại Đạo Thể lừng danh trên Tu Chân Giới mặc dù danh tiếng của nó đã bị mai một theo năm tháng, bây giờ, viên Tạo Hóa Đan thứ năm đã có chủ nhân mới, đó là Đại Cẩu!

Tạo Hóa Đan mang theo sức mạnh huyền bí khó nắm giữ bổ sung cho Đại Cẩu, bù đắp phần mà Đại Cẩu còn thiếu, giúp cho Đại Cẩu đang dần ổn định hơn.

Cuối cùng, trong sự chờ đợi đến nín thở của mọi người, phút thứ bốn mươi trôi qua, một vết nứt nhỏ chạy dọc từ phần trên của cái kén khổng lồ kéo xuống dưới.

Răng rắc!!

Cái kén khổng lồ đang rạn nứt!

Điều đó đồng nghĩa với việc Đại Cẩu đã tiến hóa thành công!

“Kết thúc rồi!!” Nguyễn Thanh thở dài ra một hơi nặng trĩu.

“Tốt lắm!!” Thanh Vũ cười lớn một tiếng.

“Thành công rồi!!” Những người khác liền hoan hô.

Nhìn xuyên qua vết nứt, một màn đêm âm u không có một chút ánh sáng nào, mọi người có thể nhận ra một sinh vật rất cường đại, bá đạo đang ở bên trong cái kén đó.

Và rồi, đôi mắt của Đại Cẩu mở ra sau một khoảng thời gian đối đầu với kiếp nạn!

Đó là một đôi mắt sắc lạnh hoang dại, ngông cuồng, bá tuyệt của một loài hung thú gọi là Thiên Ma Lang!

“HÚ!!!”

Cái kén nổ tung thành tro bụi, cùng với đó là một tiếng hú dài vang vọng khắp trời đất, thoáng chốc, gió nổi mây quần, cuồng phong hội tụ, mặt đất run rẩy, vùng trời biến thành một màu đen quỷ dị.

Đại Cẩu bước ra một bước, móng vuốt mạnh mẽ, ngẩng đầu cao ngạo, thân thể cao hơn mười mét, dài hơn hai mươi mét, cái đuôi dài cường hoành cực kỳ khủng bố, một cái quật mạnh của đuôi dư sức đánh vỡ nát thân thể của tu sĩ Tứ Dương hậu kỳ, bộ lông xám đã biến mất, thay vào đó là một bộ lông màu đen tuyệt đẹp, rất óng mượt và uy mãnh.

“Thiên Ma Lang!” Thanh Vũ khẽ hô lên.

“Đúng là Thiên Ma Lang, hung thủ sở hữu một loại bảo vật Thiên Cấp trung phẩm truyền thừa theo huyết mạch, Hắc Minh Phong, Thần Thông độc nhất, Thiên Ma Hắc Minh Phong!” Nguyễn Thanh nghiêm túc nói.

“HÚ!!” Đại Cẩu ngẩng đầu thật cao, tiếng hú của nó lan truyền ra hàng trăm km, bất cứ một sinh vật nào nghe thấy, ngoại trừ con người đều nằm dính lên mặt đất, không dám động đậy, bọn chúng bị trấn áp bởi uy nghiêm của Thiên Ma Lang.

“Hú cái gì mà hú? Ngầu lắm sao? Khi nãy không biết kẻ nào chuẩn bị biến thành một con chó chết!” Thanh Vũ cất tiếng nói, vẻ mặt không kiên nhẫn làm Đại Cẩu xụ mặt, nước mắt lưng tròng.

“Gâu!!” Đại Cẩu biến thành một làn gió đen, lúc xuất hiện đã đến cạnh Thanh Vũ, nó dùng cái đầu to lớn cọ cọ vào người Thanh Vũ để biểu lộ cảm xúc trong lòng.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Thanh Vũ thì Đại Cẩu đã không thể tiến hóa thành công rồi!

Cho nên nó rất biết ơn Thanh Vũ, coi Thanh Vũ như là một người thân không chung dòng máu, mặc dù Đại Cẩu rất muốn chia sẻ dòng máu của nó với Thanh Vũ, tốt nhất là thay hết máu người thành máu chó thì tuyệt vời.

Nếu như Thanh Vũ biết suy nghĩ trong lòng Đại Cẩu, chắc chắn Thanh Vũ phải suy tư một cách nghiêm túc rằng có nên đưa Tạo Hóa Đan cho Đại Cẩu hấp thụ hay không, đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng!

Hắn không muốn biến thành một con sói, suốt ngày chạy nhảy rong chơi đâu! 

“Đừng cọ nữa, mau mau thể hiện một chút cho ta nhìn xem!” Thanh Vũ khoát tay nói.

“Gâu! Gâu!” Đại Cẩu hí hửng nhảy lên bầu trời cao, một ngọn gió màu đen bao phủ xung quanh thân thể nó giúp nó bay một cách tự do, rất điêu luyện, chuyển hướng tùy thích, khả năng linh hoạt rất cao.

Nhiêu đó chỉ là một chút tác dụng của Hắc Minh Phong, bảo vật Thiên Cấp trung phẩm mà thôi.

“GỪ!!” Đại Cẩu bỗng nhiên chăm chú, nó mở miệng gầm gừ, cuồng phong tản mát ra xung quanh Đại Cẩu làm mọi người ngã đổ, hỗn loạn, sau cùng, Đại Cẩu phun ra một cái vòi rồng khổng lồ màu đen tuyền ầm ầm xoay tròn, mang theo sức mạnh hủy diệt cuốn phăng mọi thứ, đánh vỡ cả một vùng đất lên tới hàng trăm mét, tạo ra một cái hố sâu chừng năm mươi mét.

“Gâu! Gâu!!” Sau khi làm xong, đứng trước các đôi mắt ngây dại của những thành viên Giáo Đình, Đại Cẩu hào hứng sủa lên một tiếng để giành công lao với Thanh Vũ, và nó còn biểu đạt một ý nghĩ cho Thanh Vũ.

“Đó là một hơi thở của Đại Cẩu á!”

Thanh Vũ có thể hiểu sơ qua là như vậy, một hơi thở bình thường kèm theo sức mạnh bá đạo của Hắc Minh Phong, nó rất bình thường tới nỗi tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ cũng đừng hòng có một phần trăm tỷ lệ sống sót.

Thanh Vũ không khỏi đơ người nhìn Đại Cẩu, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy cái tên to xác này đã đủ trình so sánh với hắn một hai hiệp, nhưng mà, hắn chỉ kêu Đại Cẩu thể hiện một chút mà thôi, có cần đào cả một cái hố không?

Thanh Vũ dùng bốn viên Thiên Phú Chi Tinh, cảnh giới Tứ Dương hậu kỳ, còn lĩnh ngộ ra Thần Thông độc bản, nắm giữ nguồn năng lượng vô hạn của cảm xúc “sợ hãi”, lại còn có trợ giúp từ các Thánh Vật, hắn tự tin đánh bại luôn cả tu sĩ Ngũ Dương trung kỳ mà không cần sử dụng quyền năng tối thượng của Danh Hiệu.

“AAA, là tên khốn kiếp nào, Linh Mộc của ta!!” Một tiếng hét thảm thương, đau khổ tận cùng vang lên ở cạnh cái hố sâu, mấy chục cây Linh Mộc gần đạt cấp một đã biến mất.

“Vương Tinh?” Nguyễn Thanh cười khổ một tiếng.

“AAA, Giáo Hoàng, ngài phải giúp tôi tìm ra hung thủ! Tôi muốn trừng phạt kẻ ác ôn đó, bọn chúng là Linh Mộc thôi mà, có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Ít ra phải chừa cho tôi cái rễ chứ?” Vương Tinh vừa hít mũi, vừa lau nước mắt vừa kêu gào với Thanh Vũ.

“Đừng lo, Tiểu Mộc, ta sẽ giúp các ngươi trả thù!” 

Thanh Vũ im lặng nhìn Vương Tinh, Đường Chủ Linh Dược Đường, phụ trách quản lý linh dược, Vạn Vật Thánh Thổ, và còn có một kế hoạch vun trồng Linh Mộc trong Huyễn Linh Chiến Trường.

Theo Thanh Vũ được biết, còn vài ngày nữa thì số Linh Mộc này sẽ chuyển vào trong Thập Linh Hỏa thành, hoàn thành dự án phủ xanh thành trì, tạo ra một nguồn linh khí cung cấp cho mọi người tu luyện, giảm bớt áp lực về Linh Thạch hay tài nguyên tu luyện.

Vương Tinh và các Linh Dược Sư cùng với Quân Đoàn Gaia đã rất vất vả để trồng được mấy ngàn cây Linh Mộc, không ngờ, họ còn chưa thu hoạch thì hơn hai mươi cây đã bị người khác phá hủy.

Vương Tinh mới nghe tin tức chuyện lạ xảy ra tại Huyễn Linh Chiến Trường cho nên hắn mới chạy vào đây xem thử, cái hắn nhìn thấy là một cái hố sâu mấy chục mét như thể một mũi khoan đang đâm vào trái tim hắn.

Thanh Vũ không nỡ đả kích Vương Tinh, nhưng hắn đành phải nói ra hung thủ là ai:

“Vương Tinh Đường Chủ, hung thú đang ở trước mặt của ngươi.”

“Được lắm, tôi sẽ xung phong bắt giữ hung thú về trị tội!” Vương Tinh liền vén tay áo, vẻ mặt hùng hổ, có mặt Giáo Hoàng ở đây, hắn còn sợ tên nào nữa?

“Hung thủ ở bên kia.” Thanh Vũ bình tĩnh chỉ một ngón tay về phía xa.

“Hung thủ, mau buông tay chịu trói đi!!” Vương Tinh hét dài, chuẩn bị xông tới, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy hung thủ là kẻ nào thì vẻ mặt của hắn liền ngu ngơ, ngừng lại động tác ngay tức khắc.

“Má ơi, có quái vật chó sói!!” Vương Tinh hét thảm một tiếng, trực tiếp chạy ra phía sau lưng Thanh Vũ để ẩn nấp.

“Gâu!” Đại Cẩu kêu lên một tiếng không vui, nó là Thiên Ma Lang, không phải quái vật chó sói mặc dù nó chính là một dòng họ cấp cao của chó sói!

“Chó sói lại còn hiểu tiếng người?” Vương Tinh giật nảy cả mình.

“Giáo Hoàng, mong ngài hãy trừng trị quái vật!!”

“Quái vật cái gì, đây là Đại Cẩu, thủ lĩnh của bầy Sói Xám Lông Dài với số lượng lên đến hơn hai ngàn cá thể, bây giờ Đại Cẩu đã tiến hóa thành Thiên Ma Lang, thực lực không dưới Ngũ Dương sơ kỳ!” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đại Cẩu? Thiên Ma Lang?” Tròng mắt Vương Tinh đảo quanh, hắn lập tức chạy ra phía trước Thanh Vũ, dáng vẻ thật thà.

“Đại Cẩu, ngươi có muốn đền bù không?”

“Không đền bù cho ta cũng không sao, chỉ hi vọng ngươi có thể giúp đỡ ta một chút ở tương lai, đánh vài cái Hóa Thần Đại Tôn gì đó, đập vài con quái vật cấp năm gì đó là đủ rồi…”

“Gâu?” Đại Cẩu sủa lên một tiếng khinh thường, mũi thở ra một làn gió mạnh làm Vương Tinh ngã nhào vài vòng.

Đại Cẩu và Vương Tinh có thể nói là bạn bè thân thiết, thường xuyên qua lại với nhau, nếu không Vương Tinh làm sao sánh vai Đại Cẩu và bầy sói chiến đấu trên chiến trường với đám Venger chứ?

Mấy chục cây Linh Mộc cấp một mà thôi, không lớn bằng niềm vui sướng cho người bạn đạt được sự tiến hóa vượt trội, với lại, cả rừng Linh Mộc đang sinh trưởng tốt lành ở đây lên đến hơn năm nghìn cây, mấy chục cây kia chỉ là một chút bụi phấn mà thôi.

Trong lúc mọi người còn đang quan sát Đại Cẩu thì một người đến gần Thanh Vũ rồi lên tiếng:

“Giáo Hoàng, tôi đã luyện chế thành công Hoang Thú Chiến Giáp cấp bốn.” Vũ Hy bình tĩnh báo cáo.

“Cậu rất đúng lúc đấy, Vũ Hy.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng.

“Bắt đầu chiến dịch thôi!” Thanh Vũ khoát tay trong khi quay đầu và bước đi vào lối ra Huyễn Linh Chiến Trường, những người nghe thấy âm thanh của Thanh Vũ đều trở nên ngưng trọng, bọn họ biết rằng, bầy Venger dám ở gần Thập Linh Hỏa thành sẽ gặp xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.