Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 694: Nguyệt Thần đi xa, Minh Khư gặp khó



Quang Minh Thánh Điện, tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình tại Không Vũ Vương Triều, một nơi được coi là vùng đất thánh mà người dân nào cũng mong muốn được đến đó một lần.

Nghe nói, ở nơi đó có những con người vĩ đại, nắm giữ sức mạnh không tưởng, họ dùng những thứ sức mạnh vượt bậc, đầy quyền năng kia để chống lại cái ác, cái xấu, tạo nên một thịnh thế thái bình cho Không Vũ Vương Triều và các vùng đất có tín ngưỡng Vĩ Thần Quang Minh khác.

“Xin chào Giáo Hoàng!”

“Giáo Hoàng, chúc ngài một ngày tốt lành!”

“Giáo Hoàng đại nhân!”

Thanh Vũ bước đi thong dong trong những tiếng kêu chào hỏi với một sự kính trọng cao của các thành viên trong Quang Minh Giáo Đình, hắn đã trở về đây từ Hành Tinh Gaia vì hắn phải hoàn thành một số chuyện gấp.

Một lúc sau, Thanh Vũ bước vào một căn phòng rộng lớn dùng để tiếp đãi khách của Quang Minh Giáo Đình

“Giáo Hoàng!” Một số người đang đợi sẵn trong phòng lên tiếng nói ra.

“Nguyệt Linh Đường Chủ, Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến.” Thanh Vũ cười nhẹ kêu tên từng người một.

Nguyệt Linh cùng với Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến có việc muốn tìm Thanh Vũ.

“Nguyệt Thần, anh sẽ đi xa khỏi nơi này sao?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy bản thân phải tìm kiếm một thứ gì đó, nó đang kêu gọi tôi ở chân trời góc biển!” Nguyệt Thần đang ở dạng con người, gương mặt đẹp trai tuyệt trần đủ khiến cho phái nữ ghen ty, đôi mắt sắc lạnh kiêu hãnh, giọng nói thì rất trầm ấm, chuẩn đàn ông chững chạc.

“Một thứ gì đó đang kêu gọi anh?” Nguyệt Linh nhíu mày nói.

“Thứ đó là gì? Tại sao anh không kể cho chúng tôi nghe?” Nguyệt Bảo nghi hoặc.

“Đúng đó, tự nhiên lại muốn đi xa, Nguyệt Yến sẽ rất nhớ anh đó, Nguyệt Thần!” Nguyệt Yên thuộc chủng yêu tộc Sinh Uyên Điểu, cô ta đang ở trong hình dạng một cô gái trẻ tuổi tầm mười tám, mười chín, khuôn mặt tinh mỹ, cả người cô ấy toát ra một luồng sức sống dạt dào làm mọi người xung quanh thoải mái, như được tiếp thêm năng lượng tích cực vậy.

“Anh không biết thứ đó là gì nhưng anh cảm thấy nó rất quan trọng!” Nguyệt Thần ngưng trọng đáp lại Nguyệt Linh, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến.

Sau đó, Nguyệt Thần đưa mắt nhìn thẳng vào Thanh Vũ, giọng nói chân thành vang lên:

“Xin nhờ Giáo Hoàng giúp tôi chăm sóc Nguyệt Linh, Nguyệt Bảo và Nguyệt Yến!”

“Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ báo đáp lại ơn tình này!” 

Tiếng nói của Nguyệt Thần chứa đựng một sự tin tưởng lớn lao dành cho Thanh Vũ, và vẻ mặt kiên định, quyết tâm cực độ của Nguyệt Thần cho Thanh Vũ biết Nguyệt Thần sẽ không bao giờ nuốt lời, chắc chắn rằng Nguyệt Thần sẽ trả lại phần ơn tình này một cách tốt nhất.

Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, hắn cất giọng nói ra:

“Nguyệt Linh là Đường Chủ của Phù Đường, cô ấy lại sở hữu sức mạnh cường đại, ta còn chưa chắc là đối thủ của Nguyệt Linh nữa là, ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu!”

“Giáo Hoàng, ngài đừng đề cao tôi như thế chứ!” Nguyệt Linh liền kháng nghị.

“Tôi chỉ là một Đường Chủ nghèo xơ, yếu đuối cần Giáo Hoàng vĩ đại như ngài che chở!”

Hiển nhiên, đó chỉ là một câu nói đùa của Nguyệt Linh góp phần tạo ra bầu không khí vui vẻ giữa một cuộc chia ly không biết khi nào gặp lại.

“Đúng đó, Giáo Hoàng, sau này nhờ vào ngài hết đấy!” Nguyệt Bảo hớn hở.

“Giáo Hoàng, chúng tôi cũng muốn làm quan ở Giáo Đình!” Nguyệt Yến nhí nhảnh nói.

“Đó không phải gọi là quan!” Nguyệt Bảo vội vàng sửa sai cho Nguyệt Yến.

“Chúng tôi muốn giữ một chức vụ trong Giáo Đình để thể hiện tài năng, đóng góp cho Giáo Đình!” Nguyệt Bảo ngẩng cao đầu trong khi nói.

“Ngài đừng nhìn tôi chỉ là một Tầm Linh Thử bé nhỏ, thực ra tôi đã ẩn dấu sức mạnh khổng lồ, sau khi tôi giữ chức vụ trong Giáo Đình thì sức mạnh kia sẽ được giải phong ấn…”

“Dừng! Dừng!!” Nguyệt Linh vội che miệng nói không biết đâu là điểm cuối của Nguyệt Bảo, cái tên dám buông lời ảo tưởng trước mặt Giáo Hoàng ư?”

Thanh Vũ cười khẽ trong khi nhìn vào bốn người họ, hắn cảm thấy Nguyệt Linh vừa vui mừng, vừa hạnh phúc lại vừa buồn bã vì chuẩn bị biệt ly với Nguyệt Thần, một người anh đỡ đầu dù họ không chung một dòng máu, họ từng chiến đấu bên cạnh nhau trong Minh Hàng Sâm Lâm, mỗi một lần Nguyệt Thần rơi vào trạng thái suy yếu thì ba người còn lại đều cố gắng bằng cả mạng sống để bảo vệ Nguyệt Thần.

Ngày thường, dù Nguyệt Thần ít nói nhưng anh ta sẵn sàng đứng ra bảo vệ ba người còn lại khỏi bất kỳ nguy hiểm nào, dù là lớn đến cách mấy đi chăng nữa.

Một tình cảm thắm thiết, không thể nào bị phai mờ bởi thời gian, không gian!

Nó sẽ tồn tại vĩnh viễn!

“Tốt thôi, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến, nếu như hai người muốn làm việc cho Giáo Đình thì ta sẽ đề cử một vị trí trong Phù Đường!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Không được, như vậy thì sẽ làm cho những người khác nói chúng tôi dựa vào Nguyệt Linh, không thể để cho tài năng của tôi tỏa sáng, sức mạnh tiềm ẩn của tôi cần phải dùng vào công việc quan trọng hơn!” Nguyệt Bảo liền nói một cách dồn dập.

“Vậy cậu muốn gì?” Thanh Vũ khẽ hỏi.

“Tôi muốn mở một bộ phận mới trong Giáo Đình, hãy gọi bộ phận đó là Đội Tầm Bảo!” Nguyệt Bảo liền nói với một đôi mắt phấn khởi, chứa nhiều hi vọng, quyết tâm như thể cậu ta đã nhìn thấy tương lai sáng lạng ở phía trước.

“Đội Tầm Bảo, một bộ phận không tệ chút nào, rất có lý tưởng và tiềm lực!” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, sau đó hắn đưa mắt nhìn sang Nguyệt Yến rồi hỏi:

“Còn Nguyệt Yến thì sao? Cô muốn làm gì tại Giáo Đình?”

“Tôi muốn… ca hát!” Nguyệt Yến liền đáp lại Thanh Vũ bằng đôi mắt lấp lánh rực rỡ.

“Ồ? Tìm kiếm bảo vật và ca hát, hai việc đó chưa tồn tại trong Giáo Đình cho nên việc này rất khả thi!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.

“Vậy thì tốt quá!” Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến lập tức đập tay vào nhau để thể hiện nội tâm mừng rỡ của họ.

Tầm Linh Thử có khả năng đặc biệt để tìm thấy bảo vật giữa thế giới rộng lớn, còn Sinh Uyên Điểu có thể hót, đồng nghĩa là tiếng ca của Nguyệt Yến có thể giúp cho người nghe cảm thấy thoải mái, xua tan đi mọi phiền não và mệt mỏi.

“Ta sẽ thu xếp để giúp đỡ hai người xây dựng Đội Tầm Bảo và Đội Âm Nhạc, nhưng đừng hi vọng quá nhiều, Giáo Đình chỉ hỗ trợ về mặt kinh phí xây dựng đội chứ không thể giúp hai người tìm kiếm thành viên thích hợp, hãy tự làm điều đó!” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.

“Chúng tôi có thể đảm đương việc đó!” Nguyệt Bảo vừa vỗ ngực vừa nói một cách tự tin.

“Đúng đó, đúng đó, Công Chúa Fiona có tiếng ca rất hay, tôi sẽ mời cô ấy vào Đội Âm Nhạc!” Nguyệt Yến ríu rít nói.

Nguyệt Linh, Nguyệt Thần đang cười một cách vui vẻ vì Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến đã có một công việc chính đáng tại Giáo Đình, tương lai của họ không còn mờ mịt nữa.

Lúc trận chiến với quân đội của Martin Oliver diễn ra, Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến đều có mặt ở đó, họ quan sát trận chiến từ đầu đến khi kết thúc và cảm động trước hình ảnh một Quân Đoàn Gaia kiên cường, bất khuất hay tài trí vượt trội của Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ.

Ngoài ra, trận chiến còn thiêu cháy lên sự nhiệt huyết vốn có sẵn trong lòng của mọi sinh linh, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến cũng có ước mơ, hi vọng xây dựng một đội ngũ chuyên làm những công việc mà chỉ họ mới có thể làm được, dù không rực rỡ, huy hoàng như Quân Đoàn Gaia nhưng họ vẫn tỏa sáng theo một cách khác.

“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Nguyệt Thần hơi cúi đầu trong khi nói, đây là lần đầu tiên Nguyệt Thần thể hiện sự kính trọng đối với một con người, bởi vì Thanh Vũ đã tạo điều kiện thuận lợi cho Nguyệt Linh, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến phát triển, sau này, dù xa cách muôn vàn núi non nhưng Nguyệt Thần vẫn có thể an tâm về những người thân.

Từ những yêu tộc sinh sống một cách cơ cực, nay đây, mai đó trong Minh Hàng Sâm Lâm trở thành những yêu tộc giữ địa vị cao, được người người tôn kính, Nguyệt Thần cảm thấy vui mừng cho ba người Nguyệt Linh, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến.

“Nguyệt Thần, anh cứ yên tâm, bọn em sẽ ở lại Giáo Đình để nâng cao thực lực, một ngày nào đó chúng em sẽ giúp đỡ cho anh!” Nguyệt Linh nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy á, Nguyệt Yến có thể hát cho anh Nguyệt Thần nghe những bài do chính Nguyệt Yến sáng tác!” Nguyệt Yến với bằng âm thanh như hát như ca, một sự chờ mong biểu lộ trên gương mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống của cô ấy.

“Đừng lo về tài nguyên nhé anh Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo có thể tìm ra hàng trăm Địa Mạch, thậm chí là Thiên Mạch để tích trữ, chờ ngày anh trở về!” Nguyệt Bảo hào hứng nói lớn.

“Anh nhất định sẽ trở về, khi đó chúng ta lại là một gia đình!” Nguyệt Thần nói với gương mặt cảm động nhưng rất nhanh lại chuyển thành một sự kiên định không gì có thể lay chuyển.

Mặc cho Nguyệt Thần cảm ứng được bản thân sẽ lành ít dữ nhiều nhưng anh ta vẫn muốn tiến tới, đây là một sứ mệnh không thể thay đổi, không thể chuyển dời và cũng không thể tránh né.

Nếu như có thể còn sống để quay, Nguyệt Thần nguyện ở bên cạnh những người thân, sống những ngày tháng vui vẻ, không buồn không lo, không cần sức mạnh lớn lao áp đảo chúng sinh, không cần đứng trên hàng trăm triệu người, chẳng cần luôn cả danh vọng thoáng qua, chỉ cần một đời, một gia đình là đủ!

“Nguyệt Thần, Giáo Đình sẽ luôn là một ngôi nhà chờ đợi anh về đây đoàn tụ, nếu như có khăn, nguy hiểm gì, hãy trở lại, Giáo Đình sẽ giúp đỡ cho anh!” Thanh Vũ nghiêm túc nói ra.

“Cảm ơn mọi người!” Nguyệt Thần mỉm cười nhẹ.

“Tạm biệt, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại!” Nguyệt Thần không vẫy tay chào, không do dự một phút giây, anh ta quay đầu rồi phóng thẳng lên bầu trời cao, biến mất ở đằng cuối đường chân trời như một vệt ánh sáng lấp lánh mãnh liệt, ngắn ngủi mà rực rỡ không gì sánh bằng.

“Tạm biệt!” Nguyệt Linh, Nguyệt Yến, Nguyệt Bảo thì cố gắng nén cảm giác mất mát trong lòng, một sự day dứt, khó bỏ vẫn luôn tồn tại trong lòng họ dù cho Nguyệt Thần đã đi xa khỏi tầm mắt.

Thanh Vũ ngẩng đầu trông theo Nguyệt Thần, đường chân trời màu vàng nhạt trông rất mỹ lệ, không khí mát mẻ, bên dưới là một con sông thơ mộng đang chảy nhẹ, cạnh đó là một cánh rừng màu xanh lục kéo dài gần như vô tận.

Tất cả tạo nên một bức tranh tiễn biệt Nguyệt Thần!

Có lẽ một ngày nào đó, ánh vàng kia lại xuất hiện, con sống kia vẫn êm đềm như thế, và cánh rừng kia vẫn mãi xanh tươi, và ngày đó, cũng là ngày Nguyệt Thần quay trở về.

“Giáo Hoàng, chúng tôi xin phép rời đi trước!” Nguyệt Linh nhẹ giọng nói với Thanh Vũ.

“Cứ tự nhiên.” Thanh Vũ lẳng lặng nói ra.

Cuối cùng, Thanh Vũ ở lại căn phòng một mình với đống báo cáo từ Không Yên, Hội Trưởng Nguyễn Vu của Công Hội Mạo Hiểm Giả hay một số vấn đề nảy sinh trong Giáo Đình, các Đường Chủ xử lý công việc trong bộ phận họ quản lý, còn Thanh Vũ thì là Giáo Hoàng, nhiều thứ cần phải thông qua hắn mới làm được, bảo đảm không có gì sai sót.

Tiêu hao khoảng một ngày để làm xong công việc chồng chất gần hai, ba tuần lễ, Thanh Vũ vừa mới thư giãn gân cốt cho cơ thể thoải mái thì hắn nhận được một tin nhắn đột ngột từ một tồn tại trong Giáo Đình mà Thanh Vũ lâu rồi chưa gặp lại.

Minh Khư Quỷ Vương, trú ngụ tại phía bắc Không Vũ Vương Triều, cảnh giới Tứ Dương đỉnh phong, có thể chất gọi là Huyền U Quỷ Thể được ngưng tụ từ Huyền U Âm Khí, Đại Cấp hạ phẩm, Minh Khư Quỷ Vương lấy ở một hiểm địa.

Thực lực của Minh Khư Quỷ Vương còn mạnh hơn tu sĩ nửa bước Ngũ Dương kỳ rất nhiều, một mình ông có thể đồng thời chiến đấu ngang tay với năm tu sĩ cùng cấp.

Tuy nhiên, cảm xúc trong lời nhắn từ Minh Khư Quỷ Vương cho thấy ông ta đang bế tắc!

“Giáo Hoàng, Dị Hồn Chân Quân gửi hai vị khách quý tới chỗ của tôi! Xin ngài mau tới đây giúp đỡ!”

“Ta sẽ tới đó liền, ngươi đang ở đâu?” Thanh Vũ bình tĩnh nhắn lại thông qua tính năng của Hệ Thống, tiêu hao một chút điểm tín ngưỡng mà thôi.

“Một quán trọ tại Không Vũ Vương Thành!” Minh Khư Quỷ Vương vui vẻ nhắn lại.

“Không Vũ Vương Thành?” Thanh Vũ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy hai vị khách này có vẻ rất cọc cằn cho nên tôi dẫn họ đến Không Vũ Vương Thành để chờ đợi ngài đến xử lý!” Minh Khư khẽ trả lời.

“Cứ ở yên đó!” Thanh Vũ nghiêm nghị nói.

“Vâng!” Minh Khư thở phào nhẹ nhõm.

.”Dị Hồn Chân Quân, rốt cuộc ngươi là ai?” Thanh Vũ khẽ lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt lập lòe, gương mặt suy tư, ngay sau đó, Thanh Vũ biến mất khỏi căn phòng làm việc, hắn bắt đầu di chuyển về Không Vũ Vương Thành để tiếp ứng Minh Khư Quỷ Vương.

Đáng lý ra Minh Khư Quỷ Vương không nên dẫn hai vị khách quý có thể khiến ông ta cảm thấy khổ sở tiến vào bên trong Vương Thành, nơi mà hàng trăm ngàn người dân lẫn tu sĩ đang sinh sống, hoạt động, nếu như có gì không may xảy ra thì những người đó sẽ bị liên lụy. 

Nhưng Thanh Vũ không hỏi tội Minh Khư Quỷ Vương vì hắn biết rằng Minh Khư làm rất đúng, hai vị khách quý kia là nhân vật không đơn giản, họ có thủ đoạn để gửi tin về cho Dị Hồn Chân Quân, còn Thanh Vũ hay Quang Minh Giáo Đình thì không muốn bứt dây động rừng làm liên lụy đến những linh hồn đang bị biến thành tế phẩm của Thiên Linh Phá Diệt Trận, trận pháp có thể giết tu sĩ Ngũ Dương kỳ như chà đạp sâu bọ.

Một khi Dị Hồn Chân Quân xác định kế hoạch bí ẩn của hắn bị phát hiện bởi Giáo Đình thì Giáo Đình phải hứng chịu nhiều tổn thất nặng!

Thiên Linh Phá Diệt Trận không phải là một thứ đồ vật dùng để trang trí cho đẹp!



Không Vũ Vương Thành, một cái quán trọ của thương hội vừa mới thành lập cách đây không lâu, nghe nói người chủ của thương hội này là một người dân bình thường của Không Vũ Vương Triều, sau khi tu luyện, nhờ vào tài trí và lòng gan dạ nên đã tạo dựng ra một chuỗi quán trọ kéo dài mấy thế lực một sao, danh tiếng khá nổi trong nhiều quốc gia, tông môn.

Trong một căn phòng bày trí xa hoa, lộng lẫy và kín đáo, ba người đàn ông cao lớn đang ngồi trò chuyện với nhau, mùi thức ăn làm từ hung thú cấp ba lan tỏa thơm lừng, khói bốc lên nghi ngút làm kích thích vị giác của con người.

Đó là Minh Khư Quỷ Vương cùng với hai Đại Quỷ Vương đến từ vùng đất xa xôi.

Đại Quỷ Vương, Lữ Giang!

Đại Quỷ Vương, Vương Mộ Sử!

Đại Quỷ Vương là tồn tại đứng ngang hàng với tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, cũng bằng với tu sĩ Ngũ Dương kỳ.

Lữ Giang, Vương Mộ Sử tỏa ra một luồng khí thế nguy nga, khủng bố âm trầm khiến cho không gian trong căn phòng lạnh xuống.

Người chịu đựng áp lực từ hai Đại Quỷ Vương chính là Minh Khư Quỷ Vương.

Với một nụ cười gượng, Minh Khư Quỷ Vương cất giọng hỏi:

“Chẳng hay hai Đại Quỷ Vương có chuyện gì? Hai vị lặn lội, bỏ bê luôn cả đại kế để đến vùng đất xa xôi này chỉ vì trò chuyện thôi ư?”

“Tất nhiên là không!” Lữ Giang Đại Quỷ Vương cười lạnh.

“Bọn ta ở đây là vì để xem ngươi đã bị bọn người Quang Minh Giáo Đình phát hiện hay chưa!” Vương Sử Mộ Đại Quỷ Vương nhàn nhạt nói ra.

“Có vẻ như ngươi còn sống rất khỏe!”

“Haha! Nhìn đi, hắn còn biết hưởng thụ, còn chúng ta chỉ ở một cái xó tối tăm ngồi ngủ li bì!” Lữ Giang Đại Quỷ Vương cười gằn.

“Không dám, không dám, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình xung quanh trận pháp đó một chút mà thôi!” Minh Khư Quỷ Vương cười khan một tiếng.

“Thật sao? Mấy tháng trước, ngươi đã chạm vào trận pháp phải không? Ngươi đã bị cường địch tấn công và đẩy lui bọn chúng hay là bị bọn chúng bắt giữ rồi?” Vương Sử Mộ lạnh nhạt nói.

Nháy mắt sau, bầu không khí vốn dĩ đang lạnh lẽo đột ngột trở nên căng thẳng cực độ, Lữ Giang, Vương Sử Mộ nhìn chằm chằm vào Minh Khư Quỷ Vương, chỉ cần Minh Khư lộ ra sơ hở hay hành động thù địch thì hai Đại Quỷ Vương sẽ lập tức ra tay trấn giết Minh Khư Quỷ Vương.

Giữa khoảnh khắc nguy hiểm, Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng còn chưa đến Không Vũ Vương Thành, Minh Khư Quỷ Vương vội vàng suy nghĩ cách thức ứng phó, nhưng nào ngờ, một giọng nói vang lên từ bên ngoài đã giúp đỡ ông phá hủy đi tình cảnh ngột ngạt hiện giờ.

“Này, này, những người bên trong, các người đừng có phát ra linh áp chứ? Các người có biết làm như vậy là khiến người khác khó chịu hay không!” Chu Tĩnh Nhi vừa nói vừa gõ nhẹ vào cánh cửa, dù chạm vào khí lạnh trên cánh cửa nhưng cô vẫn không bị làm sao cả, phải biết đó là linh áp của hai Đại Quỷ Vương cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ!

“Tu sĩ nhân loại!” Lữ Giang, Vương Sử Mộ lập tức âm trầm, họ chuyển dời tầm mắt khỏi Minh Khư Quỷ Vương, bên trong thần thức, họ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi, khí tức đặc trưng thuộc về tu sĩ con người, đôi mắt của họ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Này, còn không lên tiếng trả lời ta sao?” Chu Tĩnh Nhi cảm thấy bực bội, cô cùng với sư phụ là Văn Phác Chân cùng với những người khác đang thưởng thức bữa ăn tại đây, không ngờ, uy áp lạnh lẽo tỏa ra khiến cho thực khách bỏ chạy, vậy thì cũng thôi đi, nó còn làm cho các món ăn lạnh buốt, ai mà ăn cho nổi?

“Cút!” Lữ Giang lạnh lùng quát lên.

“Ba hơi thở sau, nếu như còn ở đó, ngươi tất mất mạng!” Vương Sử Mộ nhàn nhạt cất tiếng nói.

Đây là địa bàn của Quang Minh Giáo Đình, dù họ là Đại Quỷ Vương nhưng họ không mất trí tới mức gây sự lung tung, bọn họ đang gấp gáp điều tra Minh Khư Quỷ Vương có còn trung thành với Quỷ Hoàng hay không.

“Cái gì? Các người còn dám mắng ta ư?” Chu Tinh Nhĩ tức giận.

Ầm!

Cánh cửa vỡ tung thành mấy chục mảnh, với một tâm trạng tồi tệ, Chu Tĩnh Nhi bước vào căn phòng, đứng trước mặt ba tồn tại Quỷ Vương, Đại Quỷ Vương, nhưng mà Chu Tĩnh Nhi dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ ba tồn tại kia.

Chu Tĩnh Nhi hùng hổ nói ra:

“Các ngươi đều là kẻ xấu!”

“Nhân loại đáng chết!” Lữ Giang lập tức quát to một tiếng, quỷ khí tuôn trào hội tụ thành một cái móng vuốt quỷ to lớn chộp tới, muốn xé nát cơ thể Chu Tĩnh Nhi, một đòn tấn công của Đại Quỷ Vương!

“Cẩn thận!” Minh Khư thì kinh ngạc hét lên, ông ta không kịp phản ứng thì mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, cô gái trẻ tuổi kia không thể sống sót nổi trước một đòn công kích từ Lữ Giang Đại Quỷ Vương được.

Ít nhất, theo như Minh Khư và Lữ Giang, Vương Sử Hộ đánh giá là thế!

Đáng tiếc, cảnh tượng diễn ra trong trí tưởng tượng đã không thành hiện thực, Chu Tĩnh Nhi với một nắm đấm nhỏ bé vung tới, đánh vỡ nát móng vuốt quỷ lạnh lẽo khủng bố một cách dễ dàng.

“Người xấu thì cần phải bị trừng phạt!” Không dừng lại ở đó, Chu Tĩnh Nhi nũng nịu nói trong khi toàn thân của cô bộc phát ra ánh sáng màu trắng ngần chói lóa, ánh sáng kia giống như tiên quang trong mà chỉ có Tiên Nhân mới có.

“Xuất kiếm!!” Chu Tĩnh Nhi điều khiển một cây phi kiếm, tiên quang hội tụ vào thành kiếm gia trì sức mạnh tới một mức độ đáng sợ, thanh kiếm lao vùn vụt tới, mục tiêu chính là Lữ Giang Đại Quỷ Vương.

“AA!” Lữ Giang Đại Quỷ Vương cố gắng phòng thủ nhưng vô ích, thanh kiếm đâm thủng hết thảy pháp bảo, quý khí của hắn, sau đó khóa chặt toàn bộ tu vi của hắn, khiến hắn trở thành một kẻ vô hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.