Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 716: Hắc Diên Sương, Thánh Viên Phụ Thể!



Nhìn Thiết Nam tộc lão tỏa ra khí thế của Yêu Vương trấn áp một phương trời và Hắc Diên Sương với một thần thái tự tin, sáng láng, không hề khiếp sợ Thiết Nam, tất cả mọi người không khỏi giật mình.

“Hắc Viên là một bộ tộc không biết sợ hãi sao?” Có tu sĩ khẽ hỏi, vẻ mặt khiếp sợ vì hắn ta đang bị trấn áp bởi khí thế của Thiết Nam tộc lão.

Uy thế của Yêu Vương, dù chỉ là Yêu Vương sơ kỳ cũng đủ để làm cho mọi người đang ở đây cảm thấy hít thở không thông, nội tâm thấp thỏm, không yên lòng.

Nếu như Yêu Vương kia tấn công tới thì liệu bọn họ có thể sống sót hay không?

Đương nhiên là các tu sĩ Kết Đan Chân Nhân hay một ít tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân đang ẩn thân trong đám người có thể chạy thoát, nhưng chắc chắn toàn bộ tu sĩ nhỏ yếu sẽ bị trấn áp tới không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay nhỏ nhoi.

Bao quát luôn cả phe phái yêu tộc cũng thế, bọn họ càng cảm nhận áp lực này một cách tinh tường hơn phe phái nhân loại nhiều, vì cả người họ đang run rẩy.

“Uy thế của Yêu Vương đại nhân, không thể khinh nhờn…!” Một Hồ Ly Mắt Bạc than thở.

“Đó chính là mục đích, cũng chính là mộng tưởng của ta!” Nhiều tiểu yêu lộ ra một bộ mặt ngưỡng vọng, khát khao.

“Hừ! Yêu Tướng nhỏ nhoi mà thôi!” Nhiều người tỏ ra khinh thường Hắc Diên Sương, không cho rằng Hắc Diên Sương có thể giành lấy phần thắng trước Thiết Nam tộc lão.

Yêu Tướng và Yêu Vương, đó là một khoảng cách rất khó đền bù, trừ khi Yêu Tướng kia từng đặt chân vài cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, hoàn mỹ mới có tư cách đánh thắng Yêu Vương, hiển nhiên cũng có thể nhờ vào tài năng bẩm sinh để chiến thắng.

Nhưng mọi người không coi trong Hắc Diên Sương vì cô ấy xuất thân từ một bộ tộc nhỏ nhoi, rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Mặc dù giành lấy một điểm ở Thiên Tài Chiến, nhưng điều đó không chứng minh các tộc lão của Hắc Viên đủ khả năng gành đua với tộc lão của Thiết Thạch Nghĩ.

“Một điểm này, chúng ta đã nắm giữ ở trong lòng bàn tay!” Thiết Ma Hạo chậm rãi cất tiếng nói, tựa hồ hắn đang trần thuật lại một sự thần.

Hai Tộc Trưởng là Điệp Uyển và Hùng Bá cũng gật đầu chứng minh hai người họ nghĩ giống như Thiết Ma Hạo Tộc Trưởng.

Giữa Xích Hùng Chiến Đài, hai người đến từ hai bộ tộc, hai chủng tộc khác biệt đang đứng đối lập với nhau, một người tỏa ra khí thế xung thiên, một người đứng thẳng thể thiện một tư thái oai hùng, thẳng tắp không sợ hãi.

Hắc Diên Sương cầm một cây bổng dài hơn ba mét, với cơ thể cao lớn hơn nhân loại, cô có thể sử dụng nó một cách dễ dàng, và nó cũng là một pháp bảo mà cô ưa thích, giá trị của nó cũng không cần phải bàn cãi.

Bởi vì nó được một thành viên cấp cao của Quang Minh Giáo Đình tự tay chế tạo, Luyện Khí Đường, Đường Chủ, Vũ Hy, cũng chính là Luyện Khí Sư ba sao, có thể nhờ vào quyền năng của Luyện Khí Thánh Chùy để chế tạo ra pháp bảo cấp năm dành cho tu sĩ Ngũ Dương kỳ.

Pháp bảo được chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm áp dụng cho pháp bảo cấp ba trở xuống vì khoảng cách chênh lệch cảnh giới của các cảnh giới đó không cao dẫn đến pháp bảo cũng bị phân hóa.

Còn pháp bảo cấp bốn trở lên thì áp dụng theo cách phân chia khác từ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tuyệt phẩm, hoàn mỹ tương ứng với cảnh giới sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn, hoàn mỹ.

Có một loại pháp bảo nữa mà nó gần như không tồn tại, hay nói đúng hơn là vùng trời này không đủ điều kiện để cho các tu sĩ tạo ra nó, nó chính là pháp bảo đẳng cấp Thiên Địa dành cho tu sĩ Thiên Địa Tứ Dương sử dụng!

Cây bổng trong tay Hắc Diên Sương là pháp bảo có khắc Luyện Khí Ngữ đạt tới cấp bậc cực phẩm, sức mạnh sánh ngang pháp bảo cấp bốn hạ phẩm nhưng năng lượng tiêu hao khi sử dụng lại giảm đi rất nhiều.

Hắc Diên Sương nhờ vào pháp bảo này thì đủ đánh bại Yêu Vương sơ kỳ, hơn nữa, cô còn kích hoạt một phần mười dòng máu cao quý thuộc về Thánh Viên nhất tộc!

Một phần mười này, chắc chắn dư sức khiến cho hàng tỷ chủng loài hậu duệ của Thánh Viên tộc điên cuồng!

Một phần mười này, cũng khiến cho Hắc Diên Sương có tư cách tự tin đối đầu với Thiết Nam tộc lão.

Bằng đôi mắt đang toát ra ánh sáng màu vàng kim, Hắc Diên Sương nhàn nhạt cất tiếng nói:

“Ra tay đi, nếu không người đời lại nói ta không tôn trọng người cao tuổi!”

“Cuồng vọng!” Thiết Nam tộc lão tức giận, hắn ta quát to một tiếng vì cho rằng Hắc Diên Sương đang mắng hắn già đầu rồi còn lên đấu với một Hắc Viên chưa đến năm mươi tuổi.

Quả đúng như vậy, Thiết Nam đang ý vào tuổi thọ để lấn áp người nhỏ tuổi, nhưng vì chiến đấu cho bộ tộc, Thiết Nam coi nhiệm vụ mà Thiết Ma Hạo giao cho hắn là vinh quang!

Tuy tức giận nhưng bằng vào lịch duyệt lâu năm, Thiết Nam cực kỳ cẩn trọng khi đối đầu với Hắc Diên Sương, hắn không được phép thất bại, không được phép khinh địch dù cho Hắc Diên Sương thể hiện ra sức mạnh không bằng hắn.

“Thiết Thạch Yêu Giáp!” Thiết Nam xiết chặt đôi bàn tay lại, yêu khí bùng nổ lên bầu trời làm cho gió nổi mây quần, cuồng phong bay múa.

Rất nhanh, trước những ánh mắt kinh ngạc, thán phục, yêu khí cuồn cuộn trút xuống bao phủ Thiết Nam Yêu Vương vào trong rồi tạo thành một hư ảnh màu vàng đất, đó là hư ảnh bản thể của Thiết Nam, Thiết Thạch Nghĩ!

Bây giờ, nó chính là Thiết Thạch Yêu Giáp, có tác dụng bảo vệ Thiết Nam trước những đòn tấn công từ bên ngoài mà ông ta chẳng cần lộ bản thể ra làm gì vì khi ở trạng thái bản thể, tốc độ của Thiết Nam sẽ giảm xuống, không còn linh hoạt, còn trở thành bia ngắm cho kẻ địch nữa.

“Đây là một cách sử dụng của yêu khí, Chủng Tộc Thần Thông, Thiết Thạch Yêu Giáp!” Mọi người đang quan sát từ xa cũng kinh hô thành tiếng.

“Yêu thuật mà chỉ Yêu Vương mới có thể sử dụng à?” Thanh Vũ khẽ nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào Thiết Nam Yêu Vương.

Vì Hắc Viên tộc không có tộc nhân đạt tới cảnh giới Yêu Vương nên Thanh Vũ không có nhiều thông tin về yêu thuật.

Đúng với mục đích của Thanh Vũ khi tới đây quan chiến, mở mang tầm mắt, thu thập thông tin về yêu tộc và tất nhiên cũng nghĩ cách sử dụng Quang Minh Thánh Điển sao cho tốt nhất, Thiết Nghĩ Yêu Giáp là một đối tượng nghiên cứu không tệ.

“Huyễn Linh Chiến Trường có rất nhiều loài sinh vật hung tàn sinh sống, xem ra có thể dựa vào bọn chúng để tạo ra pháp thuật bảo vệ.” Thanh Vũ bắt đầu suy tư.

Hẩu hết pháp thuật tấn công lẫn phòng thủ của Quang Minh Giáo Đình đều dựa vào bên ngoài, như học hỏi các quyển pháp thuật của tu sĩ, học tập hung thú, thực vật.

Thậm chí, ngay từ xa xưa, tu sĩ vốn dĩ không có sức mạnh to lớn, bọn họ là một đám người đam mê học hỏi mọi thứ xung quanh, sáng tạo ra một nền văn minh pháp thuật vĩ đại!

Cho nên, học hỏi luôn là một đức tính tốt, thân là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, Thanh Vũ phải phát huy ra hết đức tính tốt đẹp này!

“Cố lên Phó Tộc Trưởng!!” Các Hắc Viên ra sức hò hét.

“Đánh bại bọn Hắc Viên kia đi Tộc Lão đại nhân!!” Thiết Thạch Nghĩ cũng trợ uy, gào thét tới khan cả cuốn họng mặc dù cuốn họng của Thiết Thạch Nghĩ tộc luôn khô khốc.

“Tiểu yêu, bây giờ ngươi nhận thua còn kịp!” Thiết Nam tộc lão nhàn nhạt nói ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Hắc Diên Sương, ở trạng thái này, hắn đang sử dụng toàn lực.

Theo kinh nghiệm của Thiết Nam, kể từ khi đột phá Yêu Tướng, trở thành Yêu Vương thì hắn đã không còn e ngại đám Yêu Tướng nữa, chỉ cần hơi tỏa ra linh áp một chút thôi thì đám Yêu Vương đã ngã quỵ rồi.

Cho nên hắn cho rằng Hắc Diên Sương đang gắng gượng, vẻ ngoài kiên cường chứ thực chất nội tâm đang tan vỡ, run sợ!

“Đúng là người già, ngay cả chiến đấu cũng lằn nhằn như vậy!” Hắc Diên Sương đáp lại Thiết Nam với một bộ mặt khó chịu, không lưu tình hay cho Thiết Nam một chút thể hiện.

“Được rồi, ngươi không đánh thì ta đánh!” Hắc Diên Sương không cho Thiết Nam thời gian trả lời, cô kích hoạt tính năng phòng thủ của bộ giáp màu trắng bạc trên người, nó tỏa ra một lớp màn sáng bảo vệ cô, đồng thời, Hắc Diên Sương cầm chặt pháp bảo là cây bổng, đôi chân khẽ nhấc lên liền xuất hiện ở gần Thiết Nam tộc lão, một bổng đập mạnh xuống làm không khí phát ra tiếng nổ ầm ầm.

“Nguy hiểm!!” Toàn cơ thể, từng tế bào của Thiết Nam đang phát ra một tin hiệu cảnh cáo rằng hắn đang đứng trước nguy hiểm lớn, thể là Thiết Nam vội vàng dùng một tay đấm tới phía trước, hắn muốn ngăn cản Hắc Diên Sương một cách chính diện, tôn nghiêm của Yêu Vương không cho phép hắn tránh đi đòn tấn công từ Yêu Tướng.

Bóng mở đang bảo vệ Thiết Nam cũng hành động!

Một cây càng khổng lồ màu vàng đất vung mạnh ra ngoài tạo thành một chấn động trùng kích vào thị giác của mọi người!

Ầm!!

Chưa đến một giây đồng hồ sao, tiếng nổ vang dội phát ra từ Xích Hùng Chiến Đài, yêu lực xé nát mắt đất, thậm chí tổn thương tới Xích Hùng Chiến Đài làm nó rạn nứt.

Nhưng mà, mọi người không quan tâm tới chiến đài bị tổn hại, họ đang nhìn thẳng vào giữa trung tâm chiến đài.

Vào lúc này, một cảnh tượng mà họ không bao giờ tưởng tượng tới đã diễn ra!

Ầm!!

Thiết Nam tộc lão lùi lại một bước!

Một bước lúng sâu vào Xích Hùng Chiến Đài, ngay cả bóng mở đang bảo vệ hắn ta cũng đang bị biến dạng, cây càng hư ảo vỡ nát bởi cây bổng mạnh mẽ của Hắc Diên Sương!

“Không thể nào!!” Thiết Ma Hạo giật mình hét lên, gương mặt ngỡ ngàng cho thấy hắn ta ngạc nhiên đến mức nào.

“Trời đất, Yêu Vương sơ kỳ bị Yêu Tướng đẩy lùi?! Chắc chắn đó là một thiên tài!!” Mọi người ngạc nhiên không thôi.

“Hoan hô!” Các Hắc Viên thì hét dài, tạo ra một bữa tiệc hoành tráng bằng âm thanh để tiếp thêm cho Hắc Diên Sương nhiều sức mạnh trên tinh thần.

Ngay cả hai Đại Yêu Vương là Hùng Thành Kiệt và Điệp Lãng cũng chăm chú hẳn lên, bọn họ cũng rung động!

Thiên tài ở cảnh giới này chính là người dự bị cho chức vị Tộc Trưởng, thậm chí có cơ hội bước vào lĩnh vực của Đại Yêu Vương!

Một Tộc Trưởng dự bị, một Tộc Lão trấn tộc ở tương lai!

“Không ngờ một bộ tộc nhỏ bé lại có tộc nhân xuất sắc như vậy!” Hùng Thành Kiệt than thở.

“Trận chiến còn chưa kết thúc.” Điệp Lãng bình tĩnh nói ra, thiên tài thì sao, chỉ có cường giả cùng đẳng cấp mới khiến bọn họ để đối đãi một cách chân chính.

Thiên tài chưa trưởng thành chung quy chỉ là một biểu tượng của sự hi vọng!

Và thế giới này, thứ không đáng tiền nhất chính là hi vọng!

Gửi gắm vào một tương lai mờ mịt ư? Không đủ thực lực, tất cả chỉ là hư vọng!

Chỉ có bộ tộc lớn mạnh như Thiết Thạch Nghĩ tộc mới có khả năng bảo vệ cho thiên tài trưởng thành!

Có vẻ như, sau này Hắc Diên Sương sẽ bị nhiều chủng tộc có ý đồ xấu nhằm vào, bọn họ muốn gây hại cho cô vì cô đã thể hiện ra sức mạnh vượt trội đủ uy hiếp đến địa vị của những chủng tộc đó!

Giống như một bộ tộc đang đứng trước mặt Hắc Diên Sương, Thiết Thạch Nghĩ tộc!

“Phải bóp chết những nhân tố giống như vậy!” Thiết Ma Hạo hung hăng nghĩ, dù thắng hay thua, hắn cũng phải ngăn cản sự trưởng thành của Hắc Diên Sương và những thiên tài như Trần Bá Lực, Lâm Mạnh Cường, … sự tồn tại của bọn họ đang đe dọa đến Thiết Thạch Nghĩ tộc.

Hắn không muốn vài chục năm sau, Thiết Thạch Nghĩ tộc phải đối đầu vài vài chục Yêu Vương hay Đại Yêu Vương đâu.

“Chết tiệt!” Thiết Nam tộc lão nghiến răng, hắn ta vừa ổn định cơ thể, một ngọn lửa phẫn nộ cháy rực trong lòng hắn.

Trước hàng tá người lẫn yêu, hắn bị một Yêu Tướng đẩy lùi!

Ngọn lửa phẫn nộ này bắt nguồn từ tôn nghiêm của Yêu Vương, kẻ mà luôn nhận lấy những đôi mắt hâm mộ từ những Yêu Tướng, tiểu yêu nhỏ yếu!

Thiết Nam Yêu Vương lập tức phản công một cách mãnh liệt, chỉ thấy bóng mờ khổng lồ kia mở ra cái miệng to lớn như một thâm uyên to lớn, sau đó, hàng loạt âm thanh bạo liệt vang lên từ trong đó.

Thần Thông Chủng Tộc: Vạn Thạch Toái Địa!

Yêu lực sôi trào tạo thành những viên đá có đầu nhọn, chúng bắn tới với tốc độ cực nhanh hòng tiêu diệt Hắc Diên Sương, kẻ thù của bọn chúng!

“Giết!” Thiết Nam gầm gừ một tiếng, thanh âm vang dội chấn nhiếp linh hồn của kẻ yếu.

Và tất nhiên, Hắc Diên Sương không phải kẻ yếu!

“Tốt lắm, đây mới gọi là chiến đấu!” Hắc Diên Sương cười nhạt một tiếng, cô cầm lấy pháp bảo rồi tấn công, đánh tới mà không hề chùn bước.

“Hắc Viên Yêu Thuật, Loạn Bổng Đả Kiến!” Hiển nhiên, Hắc Diên Sương không quên đặt tên cho cách thức chiến đấu của cô mặc dù Hắc Viên tộc chẳng hề có loại bổng pháp này.

Ầm! Ầm!!

Hai bên giao chiến kịch liệt, những người không đạt cảnh giới Tam Dương kỳ đều cảm thất chóng mặt, không có tư cách theo kịp trận chiến, nhưng mà điều này không làm bọn họ thất vọng, ngược lại bọn họ còn cố gắng hơn nữa để theo dõi trận chiến.

“Đây là loại pháp thuật gì, lại có thể đánh ngang tay với yêu thuật của Thiết Thạch Nghĩ?”

“Trời ạ, nhìn kia, những cú vung bổng thật mỹ lệ, tựa hồ bổng pháp này đã đạt tới cảnh giới huyền diệu nào đó!”

“Trận chiến của Yêu Vương thật sự rất đặc sắc!” Các tu sĩ nhân loại hào hứng.

Những người tu luyện tới cảnh giới Tam Dương kỳ trở lên đều im lặng, không hề để lời nói ba hoa của đám kia vào tai, bọn họ đang tận hưởng trận chiến này bằng cả tâm hồn!

Quả thật, mỗi một cú đập bằng bổng của Hắc Diên Sương đều chứa đầy sức mạnh, yêu khí cường đại phá vỡ mặt đá cứng rắn của Xích Hùng Chiến Đài, Thiết Nam chật vật đón đỡ, tình cảnh cực kỳ nguy cấp.

Hắc Diên Sương hoàn toàn dựa vào yêu lực hùng hồn, kết hợp với pháp bảo để nghiền ép Thiết Nam Yêu Vương, hơn nữa, cường độ thân thể của Hắc Diên Sương cũng không yếu hơn Yêu Vương sơ kỳ!

Hắc Diên Sương có được sức mạnh như hiện tại là nhờ vào tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ và Quang Minh Thánh Điển, nếu không thì cô ấy đang thua trận ngay từ khi bị Thiết Nam phát ra linh áp rồi.

Vừa có sức mạnh thân thể, vừa có yêu lực, Hắc Diên Sương vừa chiến đầu vừa hoàn thiện cách thức chiến đầu của cô, thậm chí phương pháp sử dụng bổng này có thể trở thành một loại yêu thuật cận chiến của Hắc Viên tộc ở trong tương lai không xa.

“Tại sao lại như vậy?” Thiết Nam Yêu Vương buồn bực đến mức muốn nổi điên, hắn đang bị chà đạp bởi một Yêu Tướng! Máu tươi chảy xuống chiến đài chính là máu của hắn, nhất là tên gọi Loạn Bổng Đả Kiến này rõ ràng đang nhắm vào Thiết Thạch Nghĩ tộc càng khiến hắn bực bội hơn, chắc chắn đối thủ đang trêu tức hắn, khinh thường chủng tộc của hắn.

“Ta không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi, nên kết thúc thôi!” Hắc Diên Sương bỗng nhiên ngừng tấn công, tiếng nói hờ hững vang lên, hai tay của cô cầm chặt lấy pháp bảo, yêu lực hừng hực như ngọn lửa khổng lồ đang thiêu đốt, và rồi Hắc Diên Sương giơ cây bổng lên cao rồi vung xuống thật mạnh.

Ầm!

Không khí bạo tạc, và yêu lực của Hắc Diên Sương gần như chiếm trọn Xích Hùng Chiến Đài, một cảm giác áp lực nặng nề lan tỏa trong không gian.

“Thánh Viên Phụ Thể, Thiên Không Bổng!”

Thiết Nam Yêu Vương hay toàn bộ mọi người đều trừng mắt lên nhìn vào Hắc Diên Sương, bọn họ nhìn thấy một bóng mớ to lớn xuất hiện ở sau lưng Hắc Diên Sương, bóng mờ này tỏa ra một cảm giác to lớn không cách nào hình dung, và bóng mờ cũng đang cầm lấy một loại vũ khí giống như Hắc Diên Sương.

Một cây bổng khổng lồ, cùng nhịp với Hắc Diên Sương, bóng mờ đang vung cây bổng xuống, khóa chặt vào Thiết Nam Yêu Vương!

“Không!” Thiết Nam Yêu Vương hét to một tiếng, hắn cảm thấy toàn thân căng cứng, không thể động đậy, một cảm giác nguy hiểm làm lông tơ của hắn dựng đứng hết cả lên, mặc cho cây bổng đập xuống như thể trời cao đang sập, mang theo sức mạnh cường đại vô biên đè nát mọi sinh vật đang ở dưới mắt đất, cuối cùng cây bổng trúng thẳng vào Thiết Nghĩ Yêu Giáp.

Ầm!!

Tiếng nổ kinh động trời đất, sóng xung kích thổi mạnh làm nhiều yêu tộc, nhân loại ngã loạn hết, bụi mù bao phủ hết tầm nhìn trên Xích Hùng Chiến Đài.

Tạm thời không thể nhìn thấy kết quả nhưng mọi người đều biết là ai đã giành thắng lợi!

“Từ khi nào Hắc Viên tộc lại sở hữu Thần Thông đáng sợ như thế chứ?” Điệp Uyển mở to đôi mắt linh động nhưng tràn ngập uy nghiêm của Tộc Trưởng.

“Thật mạnh!” Hùng Bá trầm giọng đánh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.