Khoảng thời gian Vạn Thú Uyên mở ra càng gần, Bảo Trụ Vương Thành càng nhộn nhịp, số tu sĩ tăng lên một cách nhanh chóng, đi dạo một vòng trên đường phố cũng có thể nhìn thấy tu sĩ Tam Dương kỳ, thỉnh thoảng có tiếng gào thét của hung thú bay vào bên trong thành trì, người có thể ngồi hung thú như thế đều là tu sĩ Tứ Dương kỳ trở lên.
Tuy vậy, tu sĩ mạnh mẽ cỡ nào khi đặt chân đến nơi này cũng phải thu lại sự cao ngạo, ngông cuồng, tuân theo pháp luật của Bảo Trụ Vương Thành.
Người nào cũng biết rõ nơi đây là vùng đất tín ngưỡng, Bảo Trụ Vương Triều còn là đồng minh của Quang Minh Giáo Đình, một thế lực có tu sĩ Ngũ Dương kỳ, bọn họ không muốn gây hấn với một thế lực như thế.
“Ngài Giáo Hoàng sắp viếng thăm Vương Thành!”
Từ lúc sáng sớm tinh mơ, Vương Cung truyền ra một tin tức khiến cho toàn bộ người dân lẫn tu sĩ đang ở trong thành cảm thấy ngạc nhiên, xen lẫn đó là vui mừng.
Quang Minh Giáo Đình giúp Bảo Trụ Vương Triều đánh đuổi tu sĩ xâm lược đến từ Đà La Môn, lại còn giúp xây dựng lại Vương Thành, mở rộng gấp mấy lần so với khi trước.
Giáo Đình còn xây dựng nhiều Thánh Đường giúp đỡ người dân bình thường, tặng cho họ những quyển sách tu luyện, giúp bọn họ có được sức khỏe dồi dào, không còn ốm đau bệnh tật.
Nếu là người dân ở đây, ai cũng mang lòng kính trọng, cảm ơn sâu sắc đối với Giáo Đình và đặc biệt là người có địa vị cao nhất là Giáo Hoàng.
Cho nên người dân cảm thấy hưng phấn, hồi hộp vì sắp được tận mắt nhìn thấy vị Giáo Hoàng cứ sống trong những lời kể chuyện, lời ca ngợi của người khác.
“Giáo Hoàng? Một tên dế nhũi ở vùng đất nghèo nàn mà thôi.” Một vài người tỏ ra khinh miệt trong khi nhìn những người dân đang tất bậc, sửa sang con đường chính, trang trí lộng lẫy để chuẩn bị tiếp đón Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.
Một ngày trở lại đây, có nhiều người ăn mặc đồ đen, che phủ khuôn mặt đi vào Bảo Trụ Vương Thành, bọn họ giống như đang tìm kiếm gì đó, cứ lục tục khắp ngõ ngách trong thành trì, thậm chí còn đánh nhau, gây sự làm cho những Vệ Binh Thành Trì không thể không trấn áp, bắt giữ mấy chục người mới khiến những người thần bí này an tĩnh, không dám hành động quá mức.
Bọn họ là sát thủ đến từ Hắc Sát Thiên Mạc, sau khi một tên sát thủ ám sát Đỗ Kiến Huy bị đánh trọng thương bởi Chu Tĩnh Nhi, hắn ta đã truyền tin tức về vị trí của Đỗ Kiến Huy cho những sát thủ khác, giờ đây, mục tiêu của bọn chúng là bắt giữ Đỗ Kiến Huy về cho Điện Chủ.
Hắc Sát Thiên Mạc mở rộng khắp toàn bộ Loạn Giới Thâm Hải, hoạt động ám sát, chỉ cần có tài nguyên, họ sẽ ám sát bất cứ người nào, kể cả những thiên tài nổi bật nhất của thế lực cấp cao.
Bọn họ cắm rễ khắp nơi, trên hòn đảo, dưới biển sâu hay những vùng đất nguy hiểm đều có dấu chân của Hắc Sát Thiên Mạc, đại diện là những Hắc Sát Thiên, người điều hành là Điện Chủ.
Điện Chủ của Thiên Quy Đảo nắm giữ toàn bộ quyền lực khống chế sát thủ đang hoạt động ở Thiên Quy Đảo.
Bất cứ một sát thủ nào cũng phải làm việc hết lòng với Điện Chủ, không được trái lệnh, vì vậy các sát thủ rất muốn lấy lòng Điện Chủ để đạt được lợi ích.
Đỗ Kiến Huy chính là một cơ hội tốt, dễ dàng nhất vì Đỗ Kiến Huy chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ mà thôi, lại còn mới đột phá, dù Đỗ Kiến Huy có lực chiến mạnh thì sao? Hắn có thể đánh bại toàn bộ sát thủ đang có hoạt động gần đây sao?
Đặc biệt hơn nữa, sự kiện Vạn Thú Uyên giúp Hắc Sát Thiên Mạc có nhiều yêu cầu ám sát hơn, cho nên số lượng sát thủ Nguyên Anh kỳ có mặt ở gần không ít.
“Theo như tin tức, Giáo Hoàng là tu sĩ Hóa Thần kỳ, đánh bại tộc lão của Thiết Thạch Nghĩ, chúng ta không nên manh động ở nơi này.”
“Hừ? Đánh bại tộc lão của yêu tộc? Ta không tin, vì một Hắc Viên tộc nhỏ bé mà gây chiến với Thiết Thạch Nghĩ, thậm chí là liên minh của yêu tộc ở Minh Hàng Sâm Lâm, trong chuyện này có nhiều khả nghi!”
“Có lẽ tên Giáo Hoàng thông đồng với Thiết Thạch Nghĩ tộc để tạo dựng danh tiếng chăng?”
“Mặc kệ thế nào, chúng ta phải bắt được Đỗ Kiến Huy, Điện Chủ đã không chờ đợi được nữa!”
“Ngươi có biết Điện Chủ tại sao lại muốn bắt Đỗ Kiến Huy không? Hắn ta chỉ là một tu sĩ Kết Đan nhỏ bé mà thôi?!”
“Không biết!”
“Chuẩn bị đi động thủ, ta vừa nhận được tin tức từ Không Huyền, hắn đã gần tới nơi, khi đó, tất cả chúng ta cùng xông lên tìm kiếm Đỗ Kiến Huy, để xem tên Giáo Hoàng kia có dám ngăn cản không!”
Mấy chục sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc tu họp lại với nhau bàn bạc, có người thì cẩn trọng, có người thì hung hăng không thèm để Giáo Hoàng vào trong mắt, có người thì toan tính nhiều chuyện, nhưng khi nghe đến cái tên Không Huyền, vẻ mặt của họ liền biến đổi thành ngưng trọng, thậm chí có người còn run người vì sợ hãi.
Không Huyền, sát thủ gia nhập Hắc Sát Thiên Mạc từ hơn mười năm trước, hắn ta thể hiện một tài năng kinh người, lực chiến đấu lại mạnh mẽ, vượt xa sát thủ cùng cấp, nghe nói Không Huyền đã đi vào hồ độc của Hắc Sát Điện, dù không có nhiều tin tức gì về Không Huyền, tuy nhiên, các sát thủ suy đoán rằng Không Huyền đã nắm giữ được Hắc Sát Thiên Độc.
Sát thủ trong tổ chức phân thành nhiều bậc, đầu tiên là tu luyện Độc Thể, sau đó dùng độc ngấm vào linh hồn gọi là Hắc Sát Hồn Độc.
Mà muốn luyện thành hai thứ đó cần có Hắc Sát Thiên Khí, hay các tu sĩ còn gọi là Hắc Sát Thiên Độc, nhưng phải pha loãng độc đó ra để tu sĩ mới tu luyện có thể hấp thụ và chuyển hóa thành sức mạnh.
Còn Độc Trì chính là nơi tu luyện tốt nhất của tổ chức, ở đó có Hắc Sát Thiên Độc thuần túy nhất, không bị pha loãng, người có thể ngâm mình vào trong đó mà còn sống chắc chắn lấy được Hắc Sát Thiên Độc, trở thành một thiên tài ít nhất là hai sao trở lên.
Trước đó chưa lâu, Không Huyền là sát thủ cấp bốn hậu kỳ, tam kiếp, bây giờ sau khi trải qua sự rèn luyện của Độc Trì, chắc chắn thực lực của Không Huyền còn tăng mạnh hơn nữa.
“Nếu là Không Huyền tự mình đến đây thì chúng ta không cần phải e dè Quang Minh Giáo Đình nữa!” Sau cùng, tất cả sát thủ thống nhất một ý kiến, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Người cản trở họ đều phải chết!
Một cái tổ chức giáo đình nho nhoi ở vùng đất lạc hậu dám chống lại bọn họ sao?
Bọn họ nghĩ rằng, khi vừa nhìn thấy Không Huyền, tên Giáo Hoàng kia liền cúi đầu lùi bước, không dám cản đường.
“Hừ! Dám bắt người của chúng ta bỏ vào ngục giam, chúng ta phải trừng trị tên Bảo Trụ An Vương này thật nặng!” Có sát thủ gằn giọng nói ra.
“Tất nhiên phải làm như vậy rồi!” Những tên khác cười lạnh, số tài nguyên bắt chẹt An Vương chảy vào trong túi của bọn họ, bọn họ làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Thời gian thấm thoát trôi qua, Mặt Trời lên đỉnh rồi lại đổ về phía đông, ánh sáng dần dần chuyển sang màu vàng nhạt, đã gần đến buổi chiều tối, dù chờ đợi trong khoảng mấy tiếng đồng hồ nhưng người dân trong thành trì vẫn kiên nhẫn và không phát ra một câu cằn nhằn khó chịu.
Bọn họ đang chờ đợi Giáo Hoàng đến đây!
Lúc này, con đường chính rộng rãi sạch bóng, không còn rác rưởi, hai bên đường là những dãy đèn lồng với họa tiết đẹp đẽ, hung thú không được phép bước chân lên con đường, người dân thì yên lặng chờ đợi ở hai bên, ai nấy đều vui vẻ, thấp thỏm.
Những người bảo vệ thành trì ăn mặc bộ giáp trắng bạc sáng bóng, bọn họ cầm lấy ngọn thương dài đứng nghiêm người, không phát ra một tiếng động.
Bảo Trụ An Vương, Kim Vương, Công Chúa Như Kiều và Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi cũng đang ở đó, bọn họ đứng ở ngoài cổng thành, tự mình chào đón vị Giáo Hoàng viếng thăm.
Vù!
Bỗng nhiên, trong lúc mọi người đang nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau thì một tiếng gió thổi mạnh vang lên, tiếng gió này đến từ phía xa xa bên ngoài cổng thành, vang ra từ trong khu rừng rậm xanh lục, đi theo sau tiếng gió thổi mạnh là một tiếng kêu của loài chim, tiếng kêu này cao vút, vang đến tận trời xanh, dù đứng ở đâu trong thành cũng có thể nghe thấy rõ.
“Giáo Hoàng đến!” Văn Phác Chân cười nói, ông biết loài chim vừa kêu là Lam Sương Thiên Điểu, một trong những thú cưỡi mà Giáo Hoàng thường hay triệu hồi.
“Giáo Hoàng đến rồi?” An Vương giật mình, ông còn tưởng có hung thú mạnh mẽ tấn công tới Vương Thành, tiếng kêu vừa rồi không những rõ ràng, nó còn mang theo một cỗ uy áp bá đạo, cao ngạo giáng xuống, chỉ những tu sĩ mạnh mẽ mới có thể nhận ra sức mạnh của loài chim kia lớn đến nhường nào.
Không để mọi người đợi nữa, một bóng mờ khổng lồ dần xuất hiện trong tầm mắt của họ, đó là một con chim lớn với bộ lông màu lam tuyệt đẹp, ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống, phảng phất như một loài thú ăn thịt đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống bên dưới, cao ngạo không gì sánh được.
“Thật là mạnh!” Kim Vương nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt rung động.
“Đó là Lam Sương Thiên Điểu.” Văn Phác Chân thản nhiên giới thiệu.
“Lam Sương Thiên Điểu, ít nhất là mạnh hơn tu sĩ Hóa Thần từng tấn công Vương Thành!” An Vương nghiêm nghị trong lòng, một con thú cưỡi của Giáo Hoàng có sức mạnh hủy diệt toàn bộ Bảo Trụ Vương Triều trong vòng chưa đến một ngày.
Một hung thú như vậy cũng chỉ là thú cưỡi mà thôi, vậy thì thực lực của Giáo Hoàng ở mức nào?
Ngoại trừ Lam Sương Thiên Điểu, đi cùng với nó là năm Trạm Huyền Tinh Thú, đôi sừng hươu to khỏe chỉ thẳng lên bầu trời, bốn chân khỏe mạnh dẫm đạp lên không khí, năm người đang cưỡi chúng đề tỏa ra khí thế bất phàm, mỗi một người đều là tu sĩ Tứ Dương kỳ, họ tạo cho An Vương áp lực rất lớn, gần như không thể chống lại.
Điều đó nghĩa là An Vương không thể đánh lại một người nào trong số năm người đó.
“Họ là năm vị Thánh Sứ, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Không Tinh, Hư Minh và Băng Tu, hung thú dưới chân họ là Trạm Huyền Tinh Thú.” Văn Phác Chân khẽ nói, ông phụ trách công việc xây dựng và hoàn thiện học viện cho nên ông thường hay đọc tài liệu ghi chép của Giáo Đình.
Mỗi một Đường Chủ, Thánh Sứ, Thánh Đồ hay người mang trong mình chức vị tại Giáo Đình đều phải viết những bản báo cáo công việc hay những thứ đáng giá lưu ý rồi gửi lên cho người có quyền lực cao hơn, tổng hợp lại số tài liệu đó rồi phân chia, đặt vào một cái kho chứa tài liệu.
Sau này nếu như cần thiết thì người của Giáo Đình có thể nhìn lại tài liệu của quá khứ một cách dễ dàng.
Tuần Thú Đường phụ trách nuôi dưỡng, thuần phục hung thú cho nên tài liệu của họ chuyên về hung thú, Văn Phác Chân đọc được thông tin của Trạm Huyền Tinh Thú từ trong kho đó.
“An Vương ông đừng nên cảm thấy thua kém họ, họ là những Thánh Sứ đầu tiên của Giáo Đình, thực lực của họ mạnh là chuyện hiển nhiên, sau này nếu như cố gắng thì ông cũng có thể như họ, thậm chí là vượt qua nữa.” Văn Phác Chân nhìn gương mặt hụt hẫng của An Vương, ông ta không thể không khích lệ một câu.
An Vương là thế, một người thẳng thắn, ngày cả nét mặt cũng thể hiện toàn bộ cảm xúc, Văn Phác Chân nhận thấy người có tính cách như thế rất hợp với Giáo Đình.
“Không có.” Trong nhóm người bên dưới, Bảo Trụ Như Kiều lướt mắt nhìn về phía xa xa nhưng không nhìn thấy hình bóng mà cô mong đợi, có lẽ, lần gặp mặt trước để lại trong lòng cô một cảm xúc, một ấn tượng khó tiêu tan về người đó.
Rất nhanh, Lam Sương Thiên Điểu cùng với Trạm Huyền Tinh Thú đáp xuống mặt đất cách cổng thành khoảng chừng mấy chục mét, bọn họ lẳng lặng nhìn vào nhóm người An Vương, Văn Phác Chân, dù không cố ý tỏa ra hung uy nhưng áp lực vô hình, cơ thể khổng lồ của Lam Sương Thiên Điểu vẫn làm mọi người cảm thấy đè nén, tim đập nhanh hơn một chút.
“Bảo Trụ Vương Thất cung nghênh Giáo Hoàng!” An Vương nghiêm nghị nói lớn.
“Cung nghênh Giáo Hoàng!” Những người gần đó cùng nhau hô lên.
Nghi thức đón tiếp Giáo Hoàng rất trang trọng, không người nào cảm thấy làm như vậy là làm danh dự của Vương Thất giảm xuống.
Giữa bầu không khí trang nghiêm, một người xuất hiện từ trên phần lưng lớn của Lam Sương Thiên Điểu, bước chân nhẹ nhàng, di chuyển đến phần đầu của con chim khổng lồ, đó là một người thanh niên mang theo nụ cười mỉm, hắn mặc một bộ đồ màu trắng với những họa tiết màu vàng rực rỡ, một cái áo choàng kéo dài ở phía sau càng làm nổi bật hắn hơn nữa.
Dù khuôn mặt của hắn rất bình thường, nhưng khí chất tỏa ra từ hắn lại như một người nắm quyền sinh sát ở trên cao, một cái ánh mắt của hắn đảo qua, không người nào có dũng khí đối mặt với hắn.
Người này chính là Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ!
Mấy ngày trước, hắn tự mình đánh bại Đại Yêu Vương Thạch Ma Khải, sau ít ngày lại dùng quyền năng tối thượng của Danh Hiệu đánh một trận hết sức với Băng Như Lan, phần khí thế cường đại đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến nên hắn tự tạo ra một khí tràng vô hình ảnh hưởng đến người khác.
“Các vị không cần phải đa lễ như vậy!” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
Nói thật là Thanh Vũ hết hồn vì sự tiếp đón trang trọng từ Bảo Trụ Vương Triều, ngoài Vương Thất ra còn có mấy trăm binh lính đứng nghiêm hai bên đường, người dân đông nghìn nghịt.
“Ông chính là Bảo Trụ An Vương phải không?” Thanh Vũ nhìn vào An Vương rồi hỏi.
“Đúng vậy thưa Giáo Hoàng, tôi là An Vương, Quốc Vương tiền nhiệm, còn đây là Bảo Trụ Kim Vương, người đang điều hành quốc gia này, đây nữa là Công Chúa Bảo Trụ Như Kiều.” An Vương gật đầu rồi nói, vừa nói liền không thể dừng lại được, ông ta giới thiệu cho Thanh Vũ, còn không quên chèn thêm một câu.
“Tính ra Như Kiều với một Thánh Sứ trong Giáo Đình cũng có duyên gặp mặt, quan hệ còn khá tốt nữa.”
Nghe An Vương nói vậy, Bảo Trụ Như Kiều liền đỏ mặt, quay sang một bên.
Thấy Bảo Trụ Như Kiều như thế, An Vương liền thở dài trong lòng, ông ta từng nhắc nhở, người tốt khó tìm, cơ hội chỉ đến rất ít, không nắm bắt được thì rất khó để có lại.
“Lâm Phong từng kể về Công Chúa, đúng là lời kể không sai, vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, tính tình ôn hòa trang nhã.” Thanh Vũ mỉm cười nhìn vào Bảo Trụ Như Kiều.
“Cảm ơn ngài đã khen ngợi.” Như Kiều ấp úng gật đầu.
Vài lời chào hỏi qua đi, Bảo Trụ Kim Vương cao giọng nói ra:
“Mời Giáo Hoàng tiến vào Vương Thành!”
Mọi người tự giác nhường ra một con đường, Thanh Vũ nhảy xuống Lam Sương Thiên Điểu, năm người Trần Liễu cũng làm giống vậy, họ không muốn cưỡi thú đi vào trong thành trì, như vậy thì quá thô kệch, khinh thường người khác.
Thanh Vũ bước lên phía trước đi ngang hàng với Kim Vương, An Vương và Văn Phác Chân, những người còn lại thì đi chậm hơn một nhịp, nhất là Chu Tĩnh Nhĩ thì càng không có hứng thú tham gia vào chuyện này, cô nói chuyện cười đùa với Như Kiều.
Đoàn người đi vào trong cổng thành, mỗi một binh linh ưỡn cao ngực, vẻ mặt chăm chú, tay cầm thương siết mạnh, họ muốn phô ra hết những gì tốt nhất mà họ có cho Thanh Vũ nhìn thấy.
Người dân thì tỏ ra hiếu kỳ với ánh nhìn kính trọng, ai nấy đều yên lặng, không nói chuyện, họ đang tập trung nhìn thẳng vào Thanh Vũ, khí tràng của Thanh Vũ quá lớn, ảnh hưởng đến toàn thể mọi người, nó tạo ra cho họ một ấn tượng mạnh về Thanh Vũ.
Một người thanh niên bình thường nhưng lại rất đặc biệt!
Một sự đối lập khó tin đang hiện diện ở một người, đó là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.
“Tiểu Bắc, đừng nghịch ngợm!!”
Trong lúc bước đi trên con đường chính rộng rãi, bỗng nhiên có tiếng hét hoảng sợ phát ra, một ông lão không giữ được đứa bé, nó nhanh nhẹn thoát khỏi vòng ông lão và chen qua lớp binh lính bảo vệ, đứa trẻ chạy một mạch thẳng đến gần Thanh Vụ trong những gương mặt kinh hãi.
Lúc này là lúc nào?
Một thời điểm quan trọng đối với toàn thể Vương Triều, họ đang tiếp đón một nhân vật lớn!
Vậy mà để sự cố diễn ra, tim của mọi người nhảy mạnh lên, nội tâm rối loạn.
“To gan!” Một binh lính gần đó liền hét dài, chuẩn bị ngăn cản đứa trẻ tiến đến gần Thanh Vũ, còn đứa bé bảy tám tuổi vẫn hồn nhiên, nó đưa đôi mắt thuần khiết, long lanh nhìn vào Thanh Vũ, đôi chân chưa ngừng lại.
Vào khoảnh khắc linh lực từ người bình chuẩn bị thổi bay đứa trẻ ra ngoài thì Thanh Vũ đã biến mất, tiếng nói nhẹ nhàng của hắn tràn ngập trong thành trì.
“Đừng mạnh tay với một đứa bé như thế chứ!”
Mọi người nghe xong, bọn họ nhìn lại, Thanh Vũ biến mất khỏi vị trí cũ, hắn xuất hiện ở gần đứa trẻ, một tay cản đi luồng linh lực của binh linh, sau đó hắn ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ, hình như đứa trẻ vẫn hơi bị bất ngờ vì Thanh Vũ bỗng dưng đứng gần nó như vậy.
Đối mắt với Thanh Vũ, đứa bé không sợ hãi, nó nở một nụ cười hồn nhiên, giọng nói trẻ con vang lên:
“Ngài Giáo Hoàng, con cảm ơn ngài vì đã cứu cha mẹ của con khỏi dịch bệnh, con có một món quà muốn tặng cho ngài.”
Đứa trẻ nói xong, nó lấy một cái vòng lá cây xen lẫn nhiều bông hoa đủ loại màu sắc từ bên trong cái túi vải ra rồi đưa về phía Thanh Vũ.
Nó là một người dân bình thường của Bảo Trụ Vương Triều, sinh sống ở một ngôi làng gần Vương Thành, vì thế cuộc sống của người dân khá tốt, tuy nhiên, một ngày nọ, cả ngôi làng bị dịch bệnh tấn công, từng người một không còn sức lực, họ nằm chờ chết trên những cái giường gỗ, chính lúc đó, vào thời điểm cha mẹ đứa trẻ bị bệnh nặng nhất, người của Quang Minh Giáo Đình đã tới ngôi làng, dùng pháp thuật và những loại thuốc chữa trị miễn phí cho người dân.
Từng cảnh tượng khi đó đều được đứa trẻ nhìn thấy, sau này, khi nghe về lai lịch những người lạ nhưng lại tốt bụng kia, đứa trẻ quyết định đến trước mặt Giáo Hoàng và nói lời cảm ơn.
“Xin ngài tha tội cho Tiểu Bắc, nó chỉ là một đứa trẻ, không biết gì…” Ông lão vội vàng chạy tới đến gần đứa trẻ, vẻ mặt khẩn cầu dù trong lòng đang rất sợ hãi. Ông là người lớn tuổi, biết rõ thế giới tu sĩ tàn nhẫn tới mức độ nào, tu sĩ như Giáo Hoàng thì có để ý đến những phàm nhân như bọn họ hay không?
Cả tòa thành trì rơi vào sự im lặng quỷ dị, ai nấy đều nín thở nhìn diễn biến tiếp theo.
Trong ánh mắt khẩn cầu của ông lão, Thanh Vũ nhẹ nhàng cúi xuống để đứa trẻ đặt vòng hoa lên đầu của hắn.
“Đúng là một đứa bé ngoan.” Thanh Vũ mỉm cười xoa đầu Tiểu Bắc.
“Sau này khi con lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một người giống như ngài, cứu giúp những người đang bị bệnh!” Tiểu Bắc đưa một nắm tay lên rồi nói với nét mặt quyết tâm.
“Ta rất trông chờ vào ngày đó.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng rồi đứng thẳng người.
“Ông lão, ông có một đứa cháu rất ngoan ngoãn, ta làm sao có thể trách tội một đứa bé tốt như thế chứ?” Thanh Vũ nhìn vào ông lão rồi nói.
“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Ông lão vội vàng ôm lấy đứa trẻ rồi cúi đầu.
“Tạm biệt!” Thanh Vũ vẫy tay chào với Tiểu Bắc, sau đó hắn bước tiếp trong sự chú ý của mọi người
“Hoan hô Giáo Hoàng!!!”
“Hoan hô Giáo Hoàng!!”
Ngay tức khắc, cả một tòa thành, hơn một trăm ngàn người cùng nhau hét lên với dáng vẻ kích động, một hành động nhỏ của Thanh Vũ khiến cho toàn thể người ở đây cảm động, một số người còn rơi nước mắt.
“Ngài Giáo Hoàng, cảm ơn ngài đã cứu chị của tôi!”
“Cảm ơn ngài đã cứu mẹ của tôi, cả đời này tôi sẽ cố gắng để đền đáp ơn huệ của ngài!”
“Cảm ơn ngài đã chữa trị cho tôi khỏi bệnh hiểm nghèo, tôi sẽ cố gắng làm việc, trồng ra thật nhiều lúa gạo ngon để không phụ lòng của ngài.”
"Tôi đại diện cho toàn thôn cảm ơn ngài và Giáo Đình vì đã đánh đuổi thú dữ, giúp cả thôn sống trong yên bình!"
"Cảm ơn ngài và Giáo Đình đã tiếp tế cho chúng tôi lương thực, quần áo để mặc!"
“…”
Thanh Vũ đội vòng hoa của Tiểu Bắc, hắn điềm tĩnh bước đi trên con đường chính, hai bên đường, lần lượt có người hét lớn, nước mắt chảy dài, thậm chí một số còn quỳ xuống dập đầu, tình cảnh khá hỗn loạn, Thanh Vũ không thể khuyên bảo nên hắn chỉ đành dùng linh lực nâng đỡ bọn họ.
Nếu như gặp lại tên Tà Đồ từng nói về Tà Thần, Thanh Vũ sẽ đáp trả lại hắn:
“Tà Thần của ngươi ban cho những người tuyệt vọng sức mạnh để trả thù, còn ta, một người bình thường đang trao cho những người vô tội một hi vọng!”
Vài lời nói ảnh hưởng đến Thanh Vũ từ tên Tà Đồ kia đã tan biến thành mây khói, lòng hắn không còn nghĩ ngợi gì lý lẽ của tên Tà Đồ nữa, hắn không thể cứu giúp những người tuyệt vọng, cho họ sức mạnh báo thù, nhưng hắn có thể cho nhiều người hi vọng ở tương lai, chỉ cầu không thẹn với lòng.
Bảo Trụ An Vương, Kim Vương, Như Kiều, Văn Phác Chân hay thậm chí là Chu Tĩnh Nhi, năm người Trần Liễu đều bước theo sau Thanh Vũ, nhìn người dân hô hào trong nước mặt, một bầu không khí cảm động làm nội tâm họ tan chảy, thì ra, bất tri bất giác, Giáo Đình đã giúp đỡ nhiều người như thế.
“Mình tìm đúng người!” Ẩn trong hàng người đông đúc, Đỗ Kiến Huy hé lộ một đôi mắt quan sát Thanh Vũ, hắn đang mặc một bộ đồ kín mít để tránh người khác nhận ra hắn.
“Cố làm ra vẻ, hành động giả dối mà thôi!” Sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc hừ lạnh, không quen nhìn cảnh Thanh Vũ đối xử tử tế với đứa trẻ Tiểu Bắc, bọn họ cho rằng Thanh Vũ đang lừa gạt đám đông để gia tăng danh vọng, đó không phải là chiêu trò mà những kẻ cầm quyền thế lực thường hay dùng sao?
“Một hồi nữa khi Không Huyền đến, bộ mặt giả dối ghê tởm của ngươi sẽ bị phơi bày trước đám phàm nhân này, để xem họ sẽ phản ứng thế nào!!”