Gió nhẹ thổi bên tai Thanh Vũ trong lúc hắn đang từ từ hạ xuống khe nứt lối vào Vạn Thú Uyên, bên dưới là một mảnh không gian đen kịt, chẳng có một chút ánh sáng, nó giống như một cái miệng rộng của hung thú đang há to ra chờ đợi con mồi tự nhảy vào đưa thức ăn.
Vốn dĩ lối vào Vạn Thú Uyên có những lưỡi dao gió cháy bừng thổi mạnh lên từ phía dưới, ngăn cản tất cả sinh vật nào dám bước vào vùng cấm này, nhưng hôm nay, chúng đã hoàn toàn biến mất, để lộ ra một lối vào an toàn, ít nhất là an toàn khi ở bên ngoài cửa, còn bên trong thì hung hiểm cực kỳ.
Nhóm người Trần Liễu bình tĩnh theo sau Thanh Vũ, họ rất cẩn thân, đôi mắt chăm chú quan sát mọi thứ, nếu như có một mối nguy hiểm tiếp cận thì họ sẽ dùng pháp thuật hay vũ khí đánh ra một đòn mạnh nhất.
Thanh Vũ ngửi ngửi mùi hương không khí, đó là một mùi khó chịu như thể một hỗn hợp của máu thịt trộn chung với đất cát rồi được nung nóng trong khoảng thời gian dài.
“Mùi rất gay mũi.”
“Mùi nồng hơn lần trước.” Mạc Trung Kiên ngưng trọng nói.
Trần Huyền giật đầu, trầm giọng nói: “Mọi người hãy đề cao cảnh giác, chúng ta không biết thứ gì đang chờ đợi chúng ta đâu!”
Mọi người gật đầu nhẹ, bắt đầu thúc giục pháp bảo, tay cầm phù chú hay vũ khí để bảo vệ bản thân, còn có một lớp phòng ngự bằng linh lực, có thể ứng phó các tình huống đột xuất mà không làm tay chân luống cuống.
Lối vào rất sâu, càng bay xuống dưới thì ánh sáng ở bên trên càng bé nhỏ, dường như có một nguồn sức mạnh kỳ lạ cản lại ánh sáng của Mặt Trời, không gian bắt đầu yên tĩnh, gió cũng ngừng thổi, áp lực thì bóng đêm làm tinh thần mọi người căng cứng, lúc Thanh Vũ kết ấn, sử dụng một pháp thuật tạo ra một quả cầu ánh sáng thì áp lực của nơi này mới giảm đi một cách rõ rệt.
Không một tiếng động, chỉ có những âm thanh hít thở nhẹ nhàng, quả cầu ánh sáng mang theo mọi người đi sâu vào bóng đêm gần như vô tận, cuối cùng, khoảng chừng năm phút sau, bọn họ nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ sậm ở phía dưới
“Đến nơi rồi!” Mạc Trung Kiên lên tiếng nhắc nhở, ông từng đi vào Vạn Thú Uyên nên hiểu biết hoàn cảnh nơi đây, tuy nhiên, số kinh nghiệm của mấy lần trước đều vô nghĩa khi Vạn Thú Uyên trở nên kỳ lạ hơn.
Thanh Vũ dẫn đầu lao tới ánh sáng màu đỏ đậm, Thánh Thuẫn bay xung quanh Thanh Vũ, nó tỏa ra vầng hào quang màu hoàng kim mỹ lệ chiếu sáng vùng phía dưới.
Sau cùng, cả nhóm người rơi xuống từ một cánh cửa ở cách mặt đất khoảng chừng một trăm mét.
Đây là một nơi kỳ lạ, chỉ có đường tiến lên hoặc lùi xuống, hai bên trái phải là một bức tường bằng đá đỏ khổng lồ, nó giống như đang chống lên cả trời đất, sự hùng vĩ của nó khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, đặc biệt, ánh sáng màu đỏ nhạt bắt nguồn từ hai bức tường đá vĩ đại này, chúng phát ra thứ ánh sáng cho toàn bộ Vạn Thú Uyên!
“Nơi đây là đâu, tại sao lại có tạo vật hùng vĩ đến thế?” Đỗ Kiến Huy ngây người, cậu ta lùi lại vài bước để nhìn bức tường đá cho rõ ràng, xem xem đỉnh của tường đá cao bao nhiêu nhưng lại không nhìn thấy hết, nó quá cao lớn.
Bịch!
Chân Đỗ Kiến Huy vấp một cục đá lớn làm cậu ta ngã ra sau, Đỗ Kiến Huy vội vàng đứng lên, tay cậu chống lấy cục đá đó.
“A!” Đột nhiên, Đỗ Kiến Huy hét thảm.
Mọi người đang ngẩng đầu quan sát bức tường thì nghe thấy tiếng hét, họ vội vàng nhìn vào Đỗ Kiến Huy.
“Một khối xương!” Mọi người giật mình, tay của Đỗ Kiến Huy đang đặt lên một khối xương, mồ hôi hột chảy đầy đầu của cậu ta.
Khối xương kia có hình dạng như một cái đầu con người, màu trắng phiếu nổi bật giữa đống đá màu đỏ nhạt.
Đỗ Kiến Huy nhanh chóng đứng lên, cậu ta và mọi người cùng nhau nhìn vào mặt đất với nét mặt nghi ngờ.
Lúc này, Mạc Trung Kiến nhàn nhạt cất tiếng nói: “Tại sao nơi này lại được gọi là Vạn Thú Uyên?”
Trần Huyền, Thanh Vũ vừa nghe thấy lời nói của Mạc Trung Kiên, kết hợp với khối xương trắng và một ít mảnh xương vụn trên nền đất, Trần Huyền liền cầm lấy thanh trọng kiếm rồi chém mạnh, còn Thanh Vũ dùng pháp thuật hệ phong học được từ Lâm Phong tạo ra một cơn cuồng phong nhỏ thổi ngang mặt đất.
Ầm!
Thanh trọng kiếm mang theo sức mạnh trăm ngàn cân chém vào mặt đất làm mặt đất nổ tung.
Vù!
Cuồng phong thổi bay một lớp đất đá trên bề mặt.
Ngay lúc này, mọi người trừng to mắt ra nhìn về phía con đường phía trước, họ nhìn thấy sau khi một lớp đất bị thổi đi, rất nhiều khối xương có đủ loại hình dạng lộ ra, còn vết chém của Trần Huyền sâu mấy mét, bên trong cái hố to dài kia là một đống xương chồng chất hỗn loạn, trông rất dọa người.
“Đó là xương của những sinh linh từng tiến vào đây.” Trần Huyền nói khẽ.
“Những bộ xương này thuộc về Đại Thú Vương hay Đại Yêu Vương trở lên.” Thanh Vũ cau mày trong khi đánh giá một vài bộ xương, có cả xương của một loài cá lớn dài mấy chục mét, nhất là cái đầu trông rất dữ tợn với hàm răng sắc nhọn giống như sắt thép.
Từ trước tới này, Vạn Thú Uyên luôn mở cho tu sĩ Tam Dương kỳ, chưa bao giờ mở ra cho tu sĩ Tứ Dương kỳ chứ đừng nói là Ngũ Dương kỳ, nhưng theo như tình trạng của một vài bộ xương mà Thanh Vũ đang nhìn xem thì nó là của sinh linh cảnh giới Ngũ Dương kỳ.
Đây là một điều kỳ quái!
“Có lẽ là bọn họ là nhóm sinh linh chiến đấu với nhau ở hơn năm trăm năm trước?” Trần Huyền suy đoán.
“Mặc kệ, chuyện đó không liên quan chúng ta.” Mạc Trung Kiên lắc đầu.
“Chúng ta hãy đi theo dấu chân của bầy thú, bọn chúng sẽ dẫn chúng ta tới nơi khởi nguồn của Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong, nói không chừng có thể nhìn thấy Phong Hỏa Linh Tủy, một bình có giá trị một triệu Linh Thạch hạ phẩm.”
Tình cảnh xung quanh rất lộn xộn, có hàng trăm dấu chân của các loài hung thú to lớn, còn có thi thể của một số hung thú bị đạp chết trong lúc hỗn loạn, tình trạng của thi thể thì xấu đừng nói, chỉ là một đống thịt nhão khó coi, với lại, mấy trăm tu sĩ Tam Dương, Tứ Dương kỳ đi sau bầy thú đã dọn dẹp những vật có giá trị như thú hạch và phần cơ thể tốt nhất, không còn sót lại chút cặn bã gì.
Bên cạnh đó, có dấu vết chiến đấu của tu sĩ, mảnh vụn của pháp bảo, vài ngọn lửa vẫn đang cháy trên con đường, còn có thi thể không trọn vẹn của con người nữa, rõ ràng, khi vừa đặt chân vào Vạn Thú Uyên, một số thì đuổi theo bầy thú, một số thì nhặt nhạnh chỗ tốt nên ra tay đánh nhau ác liệt, vài kẻ không may chết thảm, chủ yếu là tán tu không có đồng đội đáng tín cậy, bị đánh chết là chuyện bình thường.
Phong Hỏa Linh Tủy là bảo vật giúp tu sĩ rèn luyện cơ thể, đề cao mức độ tinh thuần của linh lực, cho phép tu sĩ đặt chân lên cảnh giới Tam Dương viên mãn, đủ nhiều thì cũng có thể là Tam Dương hoàn mỹ cho nên giá trị của nó bằng với gia tài của tu sĩ vừa đột phá Nguyên Anh không lâu.
Phong Hỏa Linh Tủy sinh ra trong điều kiện phức tạp, một là Linh Mạch cao cấp, hai là Vạn Thú Phong, ba là Vạn Thú Hỏa, một ao nước như thế có giá trị kinh người, rất nhiều tu sĩ đến đây là vì tìm kiếm nó.
“Chúng ta đi thôi!” Thanh Vũ cất tiếng nói ra hiệu, mọi người thành thật bước đi theo sau hắn.
Khi đến gần một thi thể là giống như loài tê giác dài gần mười mét, cái đầu có một cái sừng màu đỏ, thi thể tỏa ra yêu khí nồng nặc chứng minh đây là một Yêu Tướng, tương đương tu sĩ Kết Đan kỳ.
“Ngân Giác Hỏa Tê!” Thanh Vũ nhận ra loài yêu này.
“Vết thương trên thi thể quá kỳ lạ.” Thanh Vũ nhíu mày, hắn đang muốn dùng Quang Minh Phổ Chiếu siêu độ linh hồn của Ngân Giác Hỏa Tê thì bỗng nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm đang tiến tới gần với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Xẹt!
Âm thanh giống như không khí bị cắt ra thành hai mảnh bởi một vũ khí sắc bén.
Mọi người còn đang hoảng hốt thì Thanh Vũ đã đưa một tay ra bắt lấy nó, hắn còn dùng một số kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ tiếp thêm sức mạnh nhưng hắn vẫn cảm thấy sự tê dại truyền từ lòng bàn tay.
Thanh Vũ nghi ngờ nhìn một vật giống như kiếm nhưng đang ngọ ngậy trong lòng bàn tay mình, nó như thể một loài côn trùng dài khoảng hai mươi cm, đôi mắt to tròn, cái miệng thì như là mũi kiếm, nó đang tách cái mũi kiếm nguy hiểm đó ra để lộ ra một đống giác hút trong miệng.
Mạc Trung Kiên đưa mắt nhìn tới, vẻ mặt liền thay đổi, ông ta lập tức quát to một tiếng:
“Phi Kiếm Trùng, mọi người hãy cẩn thận, bọn chúng thường sống thành đàn!”
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Tiếng nói phát của Mạc Trung Kiên quá lớn, mọi người ngây dại trong chốc lát rồi thắt chặt sự phòng ngự, cùng lúc đó, hàng loạt âm thanh xé gió vang lên bên cạnh, nó xuất hiện từ phía trên của hai bức tường, mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy một màn dọa người.
Hàng ngàn Phi Kiếm Trung đang lao xuống như thể một cơn mưa chết chóc!
Mỗi một con Phi Kiếm Trùng có thể đâm thủng phòng ngự linh lực của tu sĩ Tam Dương trung kỳ, hậu kỳ, trong đó không thiếu Phi Kiếm Trung đạt tới Tứ Dương sơ kỳ, nhất là cái mũi kiếm của chúng rất cứng rắn còn hơn cả vật liệu cùng cấp!
Đáng kinh ngạc hơn nữa là cũng có Phi Kiếm Trùng phóng ra từ cơ thể to lớn của Ngân Giác Hỏa Tê, bọn chúng đang hút máu trong thi thể thì cảm nhận có sinh vật tới gần, cho nên chúng liền tấn công.
Chẳng trách các tu sĩ đánh nhau rất nhanh rồi rời khỏi đây, để lại một ít xác chết bị đâm thủng bởi Phi Kiếm Trùng, bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ vì bọn côn trùng hung tàn này, nếu bị chúng đâm trúng thì sẽ chết không toàn thây.
“Hừ!” Thanh Vũ lạnh nhạt phất tay, tốc độ kết ấn pháp thuật của hắn quá nhanh tới mức không thể nhìn thấy, chỉ cần chưa đến một giây, hắn đã xây dựng thành công một vòng tròn pháp thuật, một quả cầu lửa to lớn bắn tới đám Phi Kiếm Trùng vừa bay khỏi thi thể và đốt bọn chúng thành than cốc.
Ầm! Ầm!!
Mấy chục tu sĩ nhao nhao sử dụng pháp bảo phòng ngự rồi dùng pháp thuật phản công, vì toàn là tu sĩ Tam Dương đỉnh phong trở nên cho nên bọn Phi Kiếm Trùng không thể làm gì trong khoảng thời gian ngắn, một đám lại một đám Phi Kiếm Trùng bị đánh chết, thi thể chúng chất đầy mặt đất.
Trần Huyền vừa vung kiếm, kiếm khí cắt bọn Phi Kiếm Trùng thành hai nửa, bỗng dưng ông ta quay đầu nhìn vào Trần Minh Nguyệt, cô ấy đang cầm hai cây Bán Nguyệt Đao, lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua trông rất đẹp mắt, Phi Kiếm Trùng không thể tiếp cận Trần Minh Nguyệt.
“Đó là ý cảnh? Không phải cô ấy đã tìm hiểu được huyền diệu của Mặt Trăng!” Trần Huyền giật mình, ông nhìn ra Trần Minh Nguyệt đã tìm hiểu thấu đáo huyền diệu của Mặt Trăng, thứ tồn tại từ khi trời đất vừa xuất hiện, nó đồng hành với thế giới, chưa bao giờ lụi tàn, sức mạnh của Mặt Trăng quá lớn tới mức hàng triệu bản pháp thuật, kiếm pháp, đao pháp, thương pháp đều ngộ ra từ Mặt Trăng đó.
Yêu Nguyệt Kiếm Pháp nổi danh của Yêu Nguyệt Tông cũng có nguồn gốc từ một tu sĩ luyện kiếm cảm nhận sự huyền diệu của Mặt Trăng, yêu nguyệt, yêu diễm như nguyệt, yêu dị khó nắm bắt.
“Đây là một hình thái khác hoàn toàn so với Yêu Nguyệt Kiếm Pháp!” Trần Huyền rung động không thôi.
Lưỡi đao của Bán Nguyệt Đao sáng bừng bừng, ánh sáng màu trắng ngần vừa đẹp đẽ vừa cuốn hút, giống như một ánh trăng tròn.
Mạc Trung Kiên vừa cầm một thanh đao gọi là Hoàng Sư Đao, kết hợp với đao pháp tuyệt kỹ Hoàng Cương Tam Đao của tông môn, ông ta như thể một con sư tử đứng giữa trong lửa rít gào, một đám Phi Kiếm Trùng bị chém thành bụi phấn.
“Những người của Quang Minh Giáo Đình rất mạnh!”
Trần Huyền và Mạc Trung Kiên, kể cả các tu sĩ đi theo hai người họ đều nhìn thấy nhóm Trần Liễu, Trọng Huy, Linh Long, Không Tinh… thể hiện các loại pháp thuật rất tinh diệu, khi thì biến thành một thanh kiếm khổng lồ cháy rực, khi thì mấy trăm cục băng nhọn gào thét đâm thủng Phi Kiếm Trùng, lúc thì có pháp thuật hệ hỏa biến thành hình dạng của nhiều hung thú rồi nổ tung, còn có một Hắc Viên hít một đống không khí vào phổi rồi thổi mạnh, thổi tới bọn trùng đập vào bức tường đá thịt nát xương tan…
Giữa trận chiến hào hùng với đám Phi Kiếm Trùng, Đỗ Kiến Huy đen mặt nhìn Dương Bảo, Luyện Đan Sư đang cầm một tách trà nóng rồi thưởng thức.
“Cậu nên tham gia chiến đấu rèn luyện kỹ năng!” Dương Bảo nhẹ nhàng khuyên bảo rồi đưa một tách trà lên miệng, uống ừng ực, Luyện Đan Sư, suốt ngày luyện chế đan dược, có hơi đâu mà học tập các loại pháp thuật chứ, khả năng chiến đấu còn thua cả tu sĩ Tam Dương kỳ, ông ta không tham chiến là chuyện dễ hiểu.
Hiển nhiên, hiện giờ các Luyện Đan Sư có thể huấn luyện bản thân bằng cách đi vào Huyễn Linh Chiến Trường rồi chém giết với hung thú giành lấy linh dược, các loại nguyên liệu luyện đan, từ đó thành một tu sĩ có khả năng chiến đấu cao.
“Mình cũng muốn tham chiến!” Đỗ Kiên Huy phiền muộn, vừa gia nhập Giáo Đình nhưng lại không thể ra lực bởi vì cậu chỉ là tu sĩ Tam Dương sơ kỳ, học được một chút chú thuật thì bị trời đất khi dùng, không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi trên Trạm Huyền Tinh Thú, làm một người không liên quan.
Mạc Trung Kiên nhíu mày liếc mắt nhìn Đỗ Kiến Huy, nội tâm khinh thường, cả đám người đang ra sức mà Đỗ Kiến Huy lại ngồi không.
“Không biết tại sao Giáo Hoàng lại đi cứu một kẻ nhát gan như thế?”
Thanh Vũ vừa chiến đấu vừa quan sát tình huống, hắn nhận ra đám Phi Kiếm Trùng càng đánh càng nhiều, bọn chúng đang gọi thêm đồng bạn từ nơi xa:
“Không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta hãy mau rời khỏi đây!”
Thanh Vũ vừa dứt lời thì một mặt đất rung động mạnh, nền đất nổ tung, một con quái vật xương xẩu trồi lên từ dưới đất, nó mở miệng cắn tới nhóm Thanh Vũ, Phi Kiếm Trùng cản đường liền bị nó nhai nuốt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chưa dừng lại ở đó, rất nhiều con quái vật mang hình thù kỳ lạ, toàn thân làm bằng xương trắng lần lượt xuất hiện, có tới mấy trăm con, trong đó không thiếu Tứ Dương kỳ, thậm chí là Tứ Dương đỉnh phong!
“Đi!” Thanh Vũ quyết định thật nhanh, hắn dùng mấy vòng tròn pháp thuật hệ hỏa và hệ kim tạo thành một đám lông chim tấn công đám quái vật xương, lông chim vừa chạm liền nổ tung làm bọn chúng ngả nghiêng lăn lốc thành một đoàn, một số còn bị vụ nổ đánh nát, nhân cơ hội đó, cả nhóm liền nhấc chân lên bỏ chạy, rời khỏi vùng đất nguy hiểm này.
“Chúng là thứ gì!?” Trần Minh Nguyệt còn chưa hết sợ, nếu bị vây quanh thì ngay cả cô cũng sẽ bị chúng giết chết, chiến lực của cô trong Tứ Dương kỳ đã ít có đối thủ, ngoại trừ thiên tài đánh vững căn cơ từ Nhị Dương kỳ mới có thể chiến thắng cô.
“Thú hồn còn sót lại trong Vạn Thú Uyên chiếm lấy xương của hung thú để tấn công sinh linh, chúng ta chiến đấu với Phi Kiếm Trùng tạo ra tiếng động quá lớn nên đánh thức chúng.” Mạc Trung Kiên nhẹ nhàng giải thích.
“Còn có một loại thú hồn ngưng tụ từ rất nhiều hồn phách không tiêu tan, bọn chúng ẩn nấp trong không khí, chờ đợi cơ hội tấn công cắn nuốt linh hồn, hãy cẩn thận.”
Đoàn đường tiếp theo không hề an toàn, Thanh Vũ và cả nhóm phải vượt qua nhiều nguy hiểm chết người, trong đó đến từ đám quái vật xương xẩu, còn có các sinh vật kỳ dị sống trong Vạn Thú Uyên như một bầy muỗi lớn đang bốc cháy, một vài loài bọ cánh cứng điều khiển gió, còn có một đám quái vật trong lòng đất như nhền nhện khổng lồ thổi ra một đống tơ dính, sinh vật giống như chuột có móng vuốt sắc bén đâm thủng cả thép dày…
Mỗi đi một đoạn liền phải chiến đấu ác liệt, dọc đường đi, Thanh Vũ nhìn thấy thi thể của tu sĩ, yêu tộc và hung thú đang tăng lên, rõ ràng bọn họ cũng không thoải mái cho lắm.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thanh Vũ nhìn thấy con đường trước mặt phân chia ra thành chín, dấu chân hung thú có đầy trong chín con đường nên cả nhóm không biết phải chọn hướng nào.
Mạc Trung Kiên thản nhiên nói ra:
“Yên tâm đi, hung thú rất mẫn cảm, bọn chúng sẽ không đi sai đường!”
“Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra đi riêng vì khi đi chung quá nhiều người sẽ khiến cho thú hồn tập trung, càng lúc càng nguy hiểm.”
“Đó là một ý kiến tốt, một con đường không có đủ lợi ích để phân thành ba.” Trần Huyền nhàn nhạt nói, trải qua một đoạn đường dài, họ cũng lấy được khá nhiều nguyên liệu, một ít mảnh xương có thể chế tạo làm vũ khí.
“Được!” Thanh Vũ gật đầu đồng ý.
Thế là nhóm Thanh Vũ, nhóm Trần Huyền và Mạc Trung Kiên chia ra làm ba hướng, đi vào ba con đường khác nhau trong chín con đường có sẵn.
Bọn họ không biết là có một đám Tà Đồ đang bỏ chạy, dáng vẻ chật vật, một số còn cụt tay, cụt chân vì bị đuổi giết bới mấy ngàn con quái vật xương, Phi Kiếm Trùng cùng một đống hỗn tạp bị đánh thức bởi nhóm Thanh Vũ.
“Mau truyền tin cho Tà Linh đại nhân, thật là ghê tởm, tên Giáo Hoàng lại dùng thủ đoạn ác độc này âm chúng ta!” Một tên Tà Đồ phẫn nộ hét lớn, bọn họ mất đi mấy chục người mới thoát khỏi đám quái vật điên cuồng kia.
“Chạy mau!”
Bỗng nhiên, một tiếng hét phát ra từ đằng sau Tà Đồ, bọn chúng vừa quay đầu nhìn lại thì giật nảy cả mình, vội vàng nhấc chân lên cổ chạy hết tốc độ.
Đằng sau Tà Đồ, mấy chục sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc đang kéo theo thêm vài trăm con quái vật khiến bọn Tà Đồ muốn giết người!
“Các ngươi muốn có sức mạnh tuyệt đối không?” Bất chợt, một giọng nói vang lên từ trong đầu đám Tà Đồ và sát thủ, giọng nói này rất mê hoặc, làm cho tinh thần của chúng không minh mẫn.
Tà Đồ, các sát thủ giật mình vì nghe thấy tiếng nói mà không biết kẻ nói chuyện là ai, hơn nữa, mấy trăm con quái vật đều ngừng lại, đứng nhìn họ từ khoảng cách xa xa, bọn chúng đang kiêng kỵ thứ gì đó cho nên không dám đến gần.
“Có thể giết chết Giáo Hoàng không?” Một Tà Đồ hỏi thử.
Hắn liền nhận được câu trả lời đinh ninh, tiếng nói mang theo cảm xúc cực kỳ tự tin:
“Giết một trăm cái cũng không thành vấn đề!”
Bành! Bành! Bánh
Âm thanh mới vang lên chưa lâu, mặt đất chấn động, Tà Đồ, các sát thủ trố mắt lên nhìn một đống thi thể hung thú, nhân loại, loài yêu rơi xuống từ bầu trời chống chất thành một ngọn núi nhỏ cao mấy chục mét.
“Hiến tế cho Tà Thần để đổi lấy sức mạnh đi, ta muốn các ngươi làm một việc!” Giọng nói mơ hồ kia tiếp tục phát ra từ trong đầu của bọn Tà Đồ và sát thủ.
“Kẻ không làm, chết!” Như thể nhìn thấy nét mặt khó xử của các sát thủ vì họ không muốn trở thành Tà Đồ nên tồn tại thần bí kia đe dọa bằng một câu, một cỗ linh áp vô hình giáng xuống khiến một sát thủ nổ tung, chết đến không thể chết lại.
Còn đám Tà Đồ thì sáng mắt, nhao nhao lấy ra các vật phẩm thành lập một tế đàn, chuẩn bị hiến tế cho Tà Thần, có đám vật tế này thì Tà Thần sẽ ban cho họ sức mạnh, toàn bộ đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong!
Mạnh nhất trong Vạn Thú Uyên!
“Giáo Hoàng, ngay cả trời cũng muốn diệt ngươi!” Tà Đồ nghĩ thầm.
Bọn chúng không biết, ở một nơi nào đó trong Vạn Thú Uyên, một quả trái tim to một mét đang đập từng nhịp một, tiếng tim đập khỏe mạnh, từng luồng ý thức truyền ra từ trái tim:
“Để đám côn trùng này làm xong liền giết, lần này bổn Tiên Tướng phải thoát khỏi đây!”
“Yêu tộc đáng chết, hải yêu đáng chết, hung thú đáng chết, nhất là con ả Nhân Ngư kia càng đáng chết ngàn vạn lần!”
“Sau khi thoát khốn, bổn Tiên Tướng sẽ nuốt chửng hết toàn bộ sinh linh mới hả được cơn giận ngàn năm này!”