Có tới chín con đường cho nên số hung thú đi theo mỗi đường liền giảm mạnh, chỉ còn vài chục con cho đến gần một trăm con mà thôi, tuy vậy, bọn chúng hùng hùng hổ hổ càng quét, đạp phá mặt đất, nhất là Thú Vương càng không kiêng nể gì, đánh đấm túi bụi, trực tiếp nghiền nát mọi vật cản đường.
Dù cho các quái vật sinh trưởng trong Vạn Thú Uyên cũng không dám đứng ra ngăn đường của bọn hung thú, còn đối xử với tu sĩ, loài yêu thì hoàn toàn khác hẳn, bọn quái vật liền nhào tới cắn xét tu sĩ, yêu tộc làm con đường không bình tĩnh một chút nào.
Thanh Vũ và nhóm Trần Liễu, Trọng Huy phải chiến đấu mấy chục trận với quái vật từ mặt đất cho đến các loài sinh vật kỳ dị như nhuyễn trùng phun ra chất nổ, sức công phá đủ giết chết tu sĩ Tam Dương hậu kỳ, đỉnh phong.
Có cả một đám linh dược hình dạng như củ nhân sâm nhưng khi Đỗ Kiến Huy đi lại gần đào chúng ra ngoài với vẻ mặt hớn hở thì bọn chúng liền nhấc chân lên bỏ chạy hay chui vào sâu trong lòng đất, Đỗ Kiến Huy tức giận không thôi, cậu muốn truy bắt nào ngờ một con quái vật xúc tu trồi lên từ lòng đất rồi kéo Đỗ Kiến Huy vào miệng của nó, Trần Liễu, Minh Nguyệt thấy thế liền giúp đỡ Đỗ Kiến Huy chạy thoát.
Mà đầu của các xúc tu con quái vật chính là mấy chủ nhân sâm, bọn chúng chỉ là mồi nhử của quái vật xúc tu mà thôi, trong cơ thể của nó còn có một vài bộ thi thể không còn nguyên vẹn chứng minh có tu sĩ, yêu tộc bị hãm hại.
Quá nhiều nguy hiểm, quá nhiều thứ kỳ dị quái lạ mở mang tầm mắt của mọi người, đương nhiên, đó là vì sức mạnh của họ lớn lao, sự nguy hiểm ở đây không đủ sức làm gì được nhóm Thanh Vũ, mỗi một người của Giáo Đình tham gia Vạn Thú Uyên đều là tinh nhuệ, chức danh từ Thánh Đồ trở lên!
“Khặc khặc, các ngươi chạy đi đâu!” Một tiếng cười băng lãnh phát ra từ đằng trước nhóm Thanh Vũ, khoảng chừng mấy trăm mét, tiếng cười rất tàn nhẫn làm người nghe cảm thấy chán ghét.
“Âm Cửu Lăng, Phan Văn Vĩnh, các ngươi đừng ép người quá đáng, Phích Lịch Tông không phải là quả hồng mềm!” Một giọng nói tức giận vang lên ngay sau đó.
“Đáng giận, nếu không phải các ngươi đánh lén thì các ngươi có thể làm gì được ta?” Có thêm một giọng nói khác nữa, tiếng nói hổn hển giống như đang bị thương nặng, hít thở không thông.
“Phích Lịch Tông?” Thanh Vũ lẩm bẩm cái tên này, nó là một thế lực hai sao trong Tử Vi Châu.
“Âm thanh thứ hai là Bắc Sơn Chân Quân!” Thanh Vũ ngạc nhiên đưa mắt quan sát nơi âm thanh truyền đến.
Bắc Sơn Chân Quân là Phù Sư ba sao của Kỷ Hằng Quốc, một trong Thập Đại Tu Sĩ, mặc dù tu vi và năng lực chế phù mạnh nhưng địa vị không cao vì Bắc Sơn Chân Quân chính là một loài yêu, chủng tộc dê núi, từ nhỏ được tu sĩ của Kỷ Hằng Vương Triều dẫn theo bên người tu luyện, sau đó giữa chức quan trong vương triều đã mấy trăm năm!
Không ngờ Phù Sư có thể chế tạo ra phù chú cấp bốn cũng bị thương nặng trong Vạn Thú Uyên.
Rất nhanh, một gần mười người vừa chạy vừa nhìn về phía sau, nét mặt lo lắng vì có một đám tu sĩ hung tàn đang đuổi theo họ, lâu lâu nhóm người đang bị đuổi quăng mấy quả cầu sắt về phía sau, quả cầu nổ tung ngăn cản đường đuổi theo của đám Âm Cửu Lăng và Phan Văn Vĩnh.
Quả cầu kia là pháp bảo dùng một lần cực kỳ nổi tiếng của Phích Lịch Tông, Phích Lịch Châu, chúng giống như một quả bom, không cần tu sĩ dùng linh lực điều khiển nên các tu sĩ rất yêu thích nó.
Nghe nói người sáng lập ra Phích Lịch Tông là một Luyện Khí Sư ba sao gần đạt đến bốn sao, nhưng tuổi già sức yếu, cả đời nghiên cứu ra được Phích Lịch Châu nên muốn truyền lại cho các thế hệ sau, từ đó lập ra Phích Lịch Tông, đặc điểm của tông môn này là giàu xụ và thích chơi thuốc nổ.
Trong vòng hơn năm trăm mét, tu sĩ Phích Lịch Tông quăng ra mười mấy Phích Lịch Châu làm đám Âm Cửu Lăng và Phan Văn Vĩnh đau khổ không thôi, mỗi một quả bom đó đều có thể nổ chết tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ, mảnh vỡ bom mang theo chất độc có thể làm tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ suy yếu, không cẩn thận liền sẽ bị nổ thành nhiều mảnh.
Bắc Sơn Chân Quân và người dẫn đầu Phích Lịch Tông là Cao Thắng lo lắng bất an trong khi bỏ chạy, Bắc Sơn thì bị thương nặng không có lực chiến đấu, sử dụng hết phù chú, còn Cao Thắng chỉ còn lại vài Phịch Lịch Châu, cả đám người đều mệt mỏi, bị thương nặng nhẹ khác nhau, căn bản không thể sống sót khỏi tay của đám người Luyện Hồn Tông mà Thi Ma Tông.
“Hừ!” Bất chợt, Âm Cửu Lăng nhìn thấy nhóm Thanh Vũ đang đứng ở trước, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khi nhìn thấy gương mặt mà hắn hận thù.
“Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Phan Văn Vĩnh giật mình, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, Giáo Hoàng trong Vạn Thú Uyên không mạnh mẽ bao nhiêu, hắn chẳng cần phải lo ngại, nếu như dám cản đường liền giết, ngược lại, hắn cảm thấy thân thể của Giáo Hoàng rất đáng giá, luyện thành cương thi thì hắn sẽ có tư cách tranh đoạt chức tông chủ trong Thi Ma Tông.
Thi Ma Tông, một thế lực hoạt động trong bóng tôi của Tử Vi Châu, bọn chúng không làm dịch vụ buôn bán thân thể giống như Cửu Thi Ma Tông mà là đi theo một hướng khác, chúng chọn nơi có âm khí, tử khí nồng nặc rồi đặt thi thể vào, sau đó dùng bí thuật luyện thi thể của người chết thành quái vật gọi là cương thi, dùng cương thi để chiến đấu.
“Dùng toàn lực đi, đừng để đêm dài lắm mộng!” Lúc này, Âm Cửu Lăng nhàn nhạt nói ra trong khi phất tay ra lệnh cho bốn tu sĩ Luyện Hồn Tông gia tăng tốc độ.
Năm Luyện Hồn Phiên không gió mà bay, dường như có tiếng quỷ khóc phát ra từ lá cờ, các mặt quỷ dữ tợn như thể đang muốn nhào ra khỏi Luyện Hồn Phiên, cắn nuốt linh hồn sinh linh. Đó là hồn phách đã được bọn họ luyện chế thành vũ khí giết người.
“Luyện Hồn Địa Ma Trận!” Âm Cửu Lăng quát to một tiếng, năm lá cờ bay thẳng lên trước chặn đường nhóm Bắc Sơn Chân Quân, ngay tức khắc, năm con quỷ to lớn phóng ra khỏi lá cờ cùng với rất nhiều oán hồn đang phát ra tiếng kêu thê lương.
Luyện Hồn Địa Ma Trận, năm Địa Ma Hồn cùng với năm trăm hồn phách, hình thái hoàn hiện của trận pháp!
Thanh Vũ từng bị vây trong trận pháp giống thế nhưng kẻ điều khiển chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ, không đủ linh lực và khả năng để thể hiện ra toàn bộ sức mạnh của Luyện Hồn Địa Ma Trận, còn năm người Âm Cửu Lăng đều là tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, diễn luyện trận pháp hàng trăm năm trời, kết hợp rất ăn ý, trong một thoáng qua, đám người Bắc Sơn Chân Quân bị cản lại, không thể tiếp tục chạy nữa.
“Hồn phách thuộc về bọn ta, còn thi thể là của các ngươi!” Âm Cửu Lăng cao giọng nói trong khi kết ấn liên kết với Luyện Hồn Địa Ma Trận, điều khiển Địa Ma Hồn tấn công, còn đám oán hồn thì gào thét thảm thương ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần của Bắc Sơn Chân Quân và Cao Thắng.
“Được!” Phan Văn Vĩnh gật đầu đồng ý, hắn ta liền ra lệnh cho ba người đi cùng dùng toàn bộ thực lực, đó là khống chế cương thi cảnh giới Nguyên Anh kỳ vượt qua họ, nhảy vào Luyện Hồn Địa Ma Trận, kết hợp với đám Địa Ma Hồn.
Luyện Hồn Tông và Thi Ma Tông không xung đột lợi ích với nhau, bọn họ hợp tác rất vui vẻ, một trong số các mục đích của chuyến đi này là thu thập linh hồn và thi thể, đặc biệt nhằm vào linh hồn, thi thể của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong đó Phù Sư ba sao giống như Bắc Sơn Chân Quân, hay Luyện Khí Sư ba sao Cao Thắng càng là hàng cực phẩm!
Chưa đầy một phút đồng ý, đám người Bắc Sơn, Cao Thắng bị đánh tới thương tích đầy mình, pháp bảo vỡ nát, Cao Thắng và các tu sĩ Phích Lịch Tông dùng hết Phích Lịch Châu, nhao nhao móc phi kiếm, thuẫn bài ra đón đỡ Địa Ma Hôn, còn Bắc Sơn Chân Quân và Đại Tướng Quân Lâm Tùng Anh lâm vào khổ chiến, Bắc Sơn dùng chân thân là một con dê núi khổng lồ, yêu lực bùng phát đánh bay Địa Ma Hồn và cương thi, Lâm Tùng Anh cầm một thanh kiếm màu ngọc trắng chém ra ngoài, kiếm khí tung hoành trộn lẫn với sát khí cắt đứng thân thể đám quái vật.
Tuy vậy, bọn họ đang dần bại lui!
Bỗng nhiên, Kỷ Lãnh Hoàng lo lắng nhìn xung quanh, cậu ta nhìn thấy Thanh Vũ!
“Ngài Giáo Hoàng, tôi là bạn của Không Tinh, Lâm Phong và Ngọc Trang, bọn chúng là người của Luyện Hồn Tông và Thi Ma Tông!!” Kỷ Lãnh Hoàng hét lớn trong khi nhìn vào Thanh Vũ, cậu ta không chú ý nên bị một cương thi đánh bay, vỡ mấy cái xương sườn, hơi thở chập chùng, cả người khó chịu.
Đám Địa Ma Hồn và cương thi đều là quái vật mạnh mẽ cảnh giới Tứ Dương kỳ, nhất là Địa Ma Hồn của Âm Cửu Lăng và cương thi của Phan Văn Vĩnh thì đạt tới Tứ Dương đỉnh phong, một cái quỷ mị tấn công hồn phách, một cái có thân thể cứng cáp, chống lại các loại vũ khí một cách chính diện, rất khó đối phó.
“Kỷ Lãnh Hoàng!?” Hắc Tinh nghe tiếng kêu cứu, cậu ta liền muốn xông lên giúp đỡ nhưng lại dừng bước chân, đưa mắt nhìn Thanh Vũ, chờ đợi Thanh Vũ quyết định.
Thanh Vũ quan sát Âm Cửu Lăng và Phan Văn Vĩnh, phải nói đám người này quá xấu, oan hồn quấn quanh còn nhiều hơn cả Âm Cửu Dư, Đại Trưởng Lão Luyện Hồn Tông, khi tiêu diệt Âm Cửu Dư, Thanh Vũ nhận được phần thưởng là ba mươi triệu điểm tín ngưỡng.
Luyện Hồn Tông là thế lực tiếp tay cho Dị Hồn Chân Quân làm loạn khắp mọi nơi, điều khiển oán hồn đi thu lấy linh hồn của sinh linh vô tội rồi nhốt vào cùng một chỗ, tội lỗi ngập trời, Thanh Vũ vừa gặp liền mạnh tay giết chết Âm Cửu Dư vì lý do đó, sớm muộn gì Giáo Đình cũng phải trở thành kẻ thù của Luyện Hồn Tông mà thôi.
“Diệt trừ ma đầu là chức trách của Giáo Đình!” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Vâng!” Trần Liễu, Hắc Tinh nghiêm nghị gật đầu, sau đó bọn họ liền cùng nhau tấn công, giết vào trận pháp, cứu giúp đám người Bắc Sơn, Cao Thắng, Lâm Tùng Anh.
Cao Thắng giật mình nói: “Giáo Hoàng giúp đỡ chúng ta?”
“Kỷ Lãnh Hoàng quen biết người của Giáo Đình.” Bắc Sơn Chân Quân nhẹ nhàng thở ra vì áp lực đang giảm mạnh, đám người tiếp viện đều là tu sĩ mạnh mẽ khó tin, đánh bay Địa Ma Hồn, phá hủy cơ thể cương thi một cách nhanh chóng, gọn gàng, ý thức chiến đấu cao tuyệt!
“Giết!” Đại Tướng Quân Lâm Tùng Anh bày ra tư thái dũng mãnh, linh lực chảy vào thanh kiếm rồi vung xuống, kiếm khí cắt chém cơ thể cương thi thành hai nửa, máu tươi chảy dài.
“Cương thi của ta!” Phan Văn Vĩnh đau lòng, cương thi của hắn đang bị kẹp giữa Trần Liễu và Hắc Tinh, một kẻ dùng pháp thuật kỳ dị khiến cương thi không thể tổn thương, một kẻ thì là Hắc Viên cao to, một đấm vung xuống, lực lượng cuồng bạo đánh tới cái cổ của cương thi bẻ cong một trăm tám mươi độ.
“Chúng ta rời đi!” Biết tình thế không ổn, Phan Văn Vĩnh không còn muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
“Hừ!” Âm Cửu Lăng phẫn nộ, hắn nhìn chòng chọc vào Thanh Vũ, đó là kẻ thù giết chết Đại Trưởng Lão Luyện Hồn Tông, và người đó cũng là người trong dòng tộc của hắn, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lại bị người khác giết chết, cực tức này không thể nuốt trôi.
“Ai cho các ngươi đi?” Đột nhiên, Âm Cửu Lăng và Phan Văn Vĩnh rùng mình, bọn họ nhận ra có một luồng khí tức đang khóa chặt họ, còn Thanh Vũ đã biến mất khỏi vị trí cũ, một cảm giác nguy hiểm xông thẳng vào linh hồn của họ!
Ầm!!
Bỗng nhiên, một tiếng động mạnh vang lên, Phan Văn Vĩnh bị đánh bay, cơ thể va chạm mạnh vào mặt đất, toàn thân đau đớn, hắn vừa bị đánh trúng bởi Thanh Vũ, một quyền của Thanh Vũ ẩn chứa sức mạnh quá khổng lồ, trực tiếp đánh cho tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong mất hết sức chiến đấu.
Vù vù!
Quang Minh Thánh Dực vỗ nhẹ một cái, Thanh Vũ lại biến mất, một cơn gió thổi qua Âm Cửu Lăng, hắn quay đầu một cách khó khăn, nét mặt kinh hãi tột cùng, hắn nhìn thấy Thanh Vũ đang mỉm cười nhìn hắn.
“Hình như ngươi rất căm hận ta, Âm Cửu Dư là gì của ngươi?” Thanh Vũ khẽ hỏi, không vội vàng đánh chết tên này.
“Đó là em họ của ta!” Âm Cửu Lăng nghiến răng đáp lại.
Ầm!!
Vừa dứt lời, Âm Cửu Lăng cũng giống như Phan Văn Vĩnh, thân thể đập mạnh vào nền đất đá màu đỏ cứng rắn, hắn nhịn không được nên phun ra một ngụm máu tươi, linh lực suy tàn, đứng trước Thanh Vũ, hắn không có đủ tư cách dùng pháp thuật!
Phải biết rằng, dù tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như Triệu Chí Cảnh, tu luyện Đà La Kiếm Thuật cũng chẳng thể rút lui khi chiến đấu với Thanh Vũ, còn Nguyên Anh đỉnh phong thì chẳng là gì so với Triệu Chí Cảnh.
“Ầm! Ầm!!
Gần mười tu sĩ Luyện Hồn Tông, Thi Ma Tông bị đánh ngã một chỗ, không còn khả năng chiến đấu nữa.
Lúc này, Thanh Vũ đi đến gần nhóm Bắc Sơn, Cao Thắng, Lâm Tùng Anh, hắn nhìn từng người một, bọn họ rất mỏi mệt, linh lực cạn kiệt, thể lực hao mòn, hơi thở mệt nhọc, hắn đưa cho họ đan dược hồi phục linh lực, thể lực rồi tập trung vào Kỷ Lãnh Hoàng:
“Tại sao các ngươi lại bị truy sát bởi bọn chúng?”
Kỷ Lãnh Hoàng vốn không dám trả lời nhưng cậu ta nhìn thấy Bắc Sơn Chân Quân gật đầu với mình nên cậu ta mạnh dạn nói:
“Chúng tôi theo sau Đại Yêu Vương Dư Phược La và Hỏa Phùng, bọn họ cũng đi vào con đường này, vì họ nắm giữ bản đồ nên chúng tôi không muốn tách ra đi riêng với họ, nào ngờ họ lại đụng độ với Long Lân Ma Viên vì một mỏ Linh Thạch hạ phẩm trộn lẫn ít viên trung phẩm có năng lượng linh lực hệ hỏa.”
“Người Luyện Hồng Tông và Thi Ma Tông đó cũng suy nghĩ giống như chúng tôi, khi các tu sĩ, yêu tộc nhao nhao tham chiến tranh giành mỏ Linh Thạch thì bọn chúng đột nhiên tấn công đánh lén sư phụ của tôi làm sư phụ bị thương nặng, sau đó triển khai vây vét khiến chúng tôi không thể không rời khỏi vùng chiến, nhưng mà chúng vẫn đuổi theo.”
Thanh Vũ nghe Kỷ Lãnh Hoàng kể xong, hắn liền hiểu rõ nguồn gốc của mọi việc diễn ra đang diễn ra trong con đường này.
“Thì ra là thế, nhưng tại sao Long Lân Ma Viên lại ngừng lại, không tiếp tục đi sâu vào trong?”
Nghe câu hỏi của Thanh Vũ, Kỷ Lãnh Hoàng nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cậu ta nghi ngờ nói: “Hình như bọn hung thú không còn cảm nhận được vị trí của Phong Hỏa Linh Tủy, bọn chúng mất phương hướng nên chém giết với nhau tranh đoạt linh dược, bảo vật trên đường.”
“Long Lân Ma Viên cũng giống như thế.”
“Không còn cảm nhận được vị trí của Phong Hỏa Linh Tủy?” Thanh Vũ kinh ngạc.
Theo như Mạc Trung Kiên kể lại, bọn hung thú sẽ tìm tới được Phong Hỏa Linh Tủy rồi bắt đầu uống để rèn luyện cơ thể, tu sĩ theo sau cũng lấy được lợi ích khổng lồ, nhưng tu sĩ Tam Dương kỳ có thể tiến vào nơi đó quá ít vì hung hiểm quá lớn, ngay cả hung thú cũng thế.
Nhưng lần này khác hẳn, bọn hung thú không thể tìm ra con đường chính xác dẫn tới Phong Hỏa Linh Tủy!
“Chúng ta mau đến đó xem!” Thanh Vũ đề nghị.
Bắc Sơn, Cao Thắng và Tùng Anh tỏ ra chần chờ khi nghe Thanh Vũ nói, nơi đó quá nguy hiểm vì đây là con đường của Dư Phược La, kẻ cầm lấy bản đồ kho báu nên rất nhiều người muốn kiếm lợi ích tất nhiên phải theo sau.
“Chúng tôi muốn ở lại đây dưỡng thương.” Bắc Sơn Chân Quân từ tốn nói.
Hắc Tinh chỉ tay vào đám người Âm Cửu Lăng, Phan Văn Vĩnh rồi hỏi: “Còn bọn chúng thì sao?”
“Giết!” Thanh Vũ lạnh nhạt đáp rồi nhấc chân bước về phía trước.
“Ta là Thái Thượng Trưởng Lão của Thi Ma…”
“Các ngươi…!”
Phan Văn Vĩnh, Âm Cửu Lăng hoàng sợ vì nghe thấy mệnh lệnh từ Thanh Vũ, nhưng dù họ có cố gắng mang bối cảnh ra để đe dọa cũng vô ích, Hắc Tinh, Trần Liễu xung phong nhận công việc thanh trừng ma đầu, sau đó dùng pháp thuật hệ hỏa đốt thi thể thành than, ngay cả cương thi cũng không để lại.
“Linh hồn không thể thoát khỏi Vạn Thú Uyên, hãy mang nó ra bên ngoài rồi mới dùng pháp thuật siêu độ.” Thanh Vũ liếc mắt nhìn Hắc Tinh đang cầm tới mấy cây Luyện Hồn Phiên.
“Vâng!” Hắc Tinh khẽ đáp.
Cậu ta không hủy Luyện Hồn Phiên vì trong lá cờ có nhiều linh hồn chưa được giải thoát, nhưng Vạn Thú Uyên là một nơi kỳ dị, linh hồn không thể rời khỏi đây, kết cuộc sau cùng là các linh hồn mất đi thần trí, chúng kết hợp với nhau tạo thành quái vật gọi là thú hồn, một số di chuyển vô định, một số chiếm giữ các bộ xương quái vật tấn công sinh vật đi vào nơi này.
Thanh Vũ đi qua con đường dài mấy chục km, rốt cuộc hắn cảm nhận được các ba động của trận chiến lớn đang diễn ra ở đằng trước, cách vị trí này chẳng xa lắm, hắn đang định tiếp cận thì bỗng nhiên có một nguồn sáng xuất hiện, nguồn sáng bay thẳng lên bầu trời cao rồi biến thành một tấm bản đồ lớn!
Hơn nữa, nguồn sáng quá mạnh khiến cho mọi người có thể nhìn thấy vòm trời, nó cũng giống như mặt đất, chỉ là một đống đất đá rạn nứt màu đỏ nhạt! Nơi này là một không gian kính hình tròn với hai bức tường đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ lờ mờ.
Mọi người không chú ý tới việc đó, họ đang tập trung vào tấm bản đồ sáng rực kia.
“Đây là… bản đồ cổ?” Thanh Vũ có điều suy nghĩ.
Hung thú mất đi phương hướng, bản đồ cổ tỏa ra ánh sáng biến thành một tấm bản đồ cực lớn treo cao trên trời, Vạn Thú Uyên này, không chỉ đơn giản chỉ là nơi chôn thây của đám hung thú đang tìm kiếm Phong Hỏa Linh Tủy!
“Xem ra độ khó của nhiệm vụ rất cao.” Thanh Vũ nghiêm nghị trong lòng, vì hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, hắn đành phải bước tiếp.