Một bữa tiệc với sự hân hoan, vui vẻ nhẹ nhàng trôi qua, chờ đón toàn bộ thành viên Giáo Đình là một cuộc họp cấp cao kéo dài ba ngày trong một phòng họp trang nghiêm tại Huyễn Linh Chiến Trường.
Cuộc họp tập trung toàn bộ thành viên có chức danh Thánh Đồ trở lên bao gồm những người đứng đầu vùng đất tín ngưỡng như Không Yên, Bảo Trụ An Vương, Công Chúa Fiona, đại diện cho Kinh Hồng Vương Triều là Quốc Sư Lê Thanh Phương cùng với Thừa Tướng Nguyễn Anh Linh.
Đại diện cho Khai Sơn Tông là hai người đang học tập trao dồi kiến thức ở Giáo Đình là Lê Nhật Thy và Trịnh Quốc Tấn, còn có Tộc Trưởng Hắc Ni và Vân Thùy.
“Bắt đầu đi!” Thanh Vũ ngồi ở ghế cao nhất, hắn bình tĩnh lên tiếng trong khi nhìn vào Nguyễn Thanh Điện Chủ.
Vị trí ngồi được sắp xếp theo chức danh trong Giáo Đình và các đồng minh, tất nhiên, người đứng đầu một vùng đất tín ngưỡng sẽ bằng với các Thánh Sứ trong Giáo Đình, tuy vậy, họ lại được sắp xếp ngồi ngang hàng hoặc đối diện với các Điện Chủ.
Nguyễn Thanh ngồi bên tay phải của Thanh Vũ, cô nhẹ nhàng gật đầu rồi mở lời:
“Luyện Đan Thánh Điện có tổng cộng một ngàn người là thành viên chính thức và năm ngàn người bên ngoài đang theo học tập trở thành Luyện Đan Sư. Bao gồm một Luyện Đan Sư bốn sao, ba mươi lăm Luyện Đan Sư ba sao, ba trăm bảy mươi chín Luyện Đan Sư hai sao, còn lại là Luyện Đan Sư và học đồ, mỗi ngày Luyện Đan Thánh Điện có thể chế tạo ra…”
Nguyễn Thanh điềm tĩnh thống kê ra những gì liên quan đến Luyện Đan Thánh Điện trước toàn thể mọi người, nghe qua các con số làm mọi người cảm thấy choáng ngợp và khâm phục.
Các bộ phận thường chia thành thành viên chính thức và người theo học nghề không gia nhập Giáo Đình, bọn họ cần phải chi trả một khoản phí học tập nhất định, và được kiểm tra cấp bậc bởi chính Giáo Đình, hiển nhiên, Giáo Đình cũng phụ trách cấp bằng coi như một vật chứng.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở Luyện Đan Thánh Điện, có một trăm Luyện Đan Sư hai sao, một Luyện Đan Sư ba sao.”
“Phần thưởng bốn Thiên Phú Chi Tinh, một trăm triệu điểm tín ngưỡng, một trăm Phòng Luyện Đan, mở ra phong ấn tầng thứ ba của Luyện Đan Thánh Đỉnh.”
Phòng Luyện Đan có tác dụng đề cao tốc độ học tập lên 20%. Một trăm phòng đủ cho cả Luyện Đan Thánh Điện sử dụng mà không cảm thấy chật chội.
Luyện Đan Thánh Đỉnh được giải phong ấn tầng thứ ba, ngoại trừ quyền năng cũ ra nó còn gia tăng tốc độ học tập của Nguyễn Thanh lên gấp tám lần so với tầng thứ hai là bốn lần, điều này chắc chắn sẽ giúp cho Nguyễn Thanh học tập luyện đan nhanh hơn nữa.
Như thường lệ, Thanh Vũ mỉm cười gật đầu nói: “Thật tuyệt vời khi nghe số liệu thống kê đó từ Luyện Đan Thánh Điện, cô đã làm rất tốt rồi, Nguyễn Thanh Điện Chủ, và giờ hãy nhận lấy phần thưởng xứng đáng đi.”
Vừa nói xong, Thanh Vũ liền đặt bốn Thiên Phú Chi Tinh và một trăm Phòng Luyện Đan đang ở trạng thái thu nhỏ cho Nguyễn Thanh trước sự chứng kiến của mọi người, rất nhiều người không biết Thiên Phú Chi Tinh nhưng họ lại nhận thấy ánh mắt nghiêm nghị của các Điện Chủ, thế là nội tâm âm thầm ghi nhớ Thiên Phú Chi Tinh, đây là một vật rất quý giá.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng!” Nguyễn Thanh trịnh trọng nói.
“Tiếp theo là Luyện Khí Thánh Điện, mời Vũ Hy Điện Chủ.” Thanh Vũ cười khẽ với Nguyễn Thanh rồi nhìn sang Vũ Hy.
Vũ Hy tập trung tinh thần, dõng dạc lên tiếng báo cáo thành tích của Luyện Đan Thánh Điện. Sau đó là đến Khoa Học Thánh Viện, Trận Pháp Thánh Điện, Luyện Phù Thánh Điện, Tuần Thú Thánh Điện, Ám Ảnh Thánh Điện, Hội Đồng Thẩm Phán, Công Hội Mạo Hiểm Giả, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn và Quang Minh Thánh Pháp Đoàn, có cả Quang Minh Giáo Điện, Quân Đoàn Gaia và Bảo Vật Thánh Điện, cùng một Thánh Sứ đang quản lý tiệm tạp hóa là Cù Minh Văn, trong đó Lý Quỳnh Chi kiêm luôn việc báo cáo sự phát triển của bầy Sói Xám Lông Dài do Đại Cẩu làm đầu đàn.
Quang Minh Giáo Điện là một bộ phận mới được thành lập, phụ trách các mảng chuyên về công việc nội bộ của Giáo Đình liên quan đến tín ngưỡng, nâng cao chất lượng cuộc sống, bảo vệ quyền lợi của người dân và các thành viên trong Giáo Đình, thống kê, đánh giá, xem xét và ghi nhận điểm đóng góp của mọi thành viên từ đó tiến hành đưa ra đề nghị đề cao chức danh cho những người xứng đáng, kể từ đây trở về sau, muốn thăng chức danh cần phải được phê chuẩn bởi Giáo Điện và được quyết định cuối cùng bởi Giáo Hoàng và Điện Chủ.
Quang Minh Giáo Điện bao gồm hai trăm thành viên Thánh Sứ và Thánh Đồ, trong đó có Lạc Hàn Thảo, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Không Tinh, Hắc Tinh, Lâm Phong, …
Bảo Vật Thánh Điện phụ trách quản lý bảo vật và ghi nhận tài nguyên vào và ra của Giáo Đình, người quản lý là Điện Chủ Lilith cùng với Phó Điện Chủ là Linda và Tina, cùng với sự giám sát của những Điện Chủ khác nhằm đảm bảo hoạt động của Bảo Vật Thánh Điện là chính xác. Ngoài ra, Lilith và Linda vẫn kiêm luôn bộ phận ngoại giao của Giáo Đình, thực hiện công việc đàm phán và thông báo với thế lực bên ngoài.
Thanh Vũ cất lời khen ngợi thành tích mà mọi người cố gắng đạt được trong thời gian vừa qua đồng thời ban thưởng tùy thuộc vào phần thưởng của Hệ Thống.
Nhiệm vụ Trận Pháp Thánh Điện lấy được bốn Thiên Phú Chi Tinh, một trăm triệu điểm tín ngưỡng và mở rộng nơi luyện tập của Trận Pháp Sư gọi là Trận Pháp Cảnh, một vùng đất có đầy trận pháp.
Theo đó, các nhiệm vụ ở bộ phận khác cũng tương tự, bốn Thiên Phú Chi Tinh, một trăm triệu điểm tín ngưỡng, và một trăm khu vực đề cao tốc độ học tập như Phòng Luyện Đan, Trận Pháp Cảnh, Rừng Chế Phù, Khu Luyện Khí, Viện Nghiên Cứu.
Đấu trường Chiến Thần Vinh Quang mở ra thêm nhiều hạng đấu so đấu về các nghề nghiệp, cứ mỗi một tháng, những người nằm trong bảng xếp hạng một ngàn trở lên đều nhận được phần thưởng tương ứng với thứ hạng của họ như điểm cống hiến, Linh Thạch, Đá Thần Thông, Đá Ý Cảnh, các loại Thánh Quả và pháp thuật, phần thưởng lớn nhất vẫn là mảnh vỡ của Thiên Phú Chi Tinh dành cho người đứng đầu, cần mười hai mảnh để hợp thành một Thiên Phú Chi Tinh.
Công Hội Mạo Hiểm Giả còn nhận được một hệ thống trí tuệ nhân tạo tự động tính điểm đoàn đội Mạo Hiểm Giả thông qua các nhiệm vụ được ban bố, từ đó bớt đi nhiều phiền phức cho Nguyễn Vu, chỉ cần cử người xác nhận giao và nộp nhiệm vụ là được.
Quân đoàn nhận được 20 Thiên Phú Chi Tinh và Vùng Diễn Luyện mở rộng gấp mấy lần so với trước, giúp cho các quân đoàn có nơi tập luyện tốt hơn.
Bầy sói của Đại Cẩu nhận được hai mươi Hoang Thú Chiến Giáp cấp bốn chứ không phải là bản vẽ gì nữa. Mỗi một Hoang Thú Chiến Giáp có giá trị là 10.000 điểm tín ngưỡng cố định, rất quý.
Tuần Thú Đường có thêm ba mảnh vỡ Tinh Thần Thiên Mã, tổng cộng có bốn mảnh, còn thiếu bốn mảnh nữa để hợp thành Tinh Thần Thiên Mã, một chủng loại hung thú mạnh mẽ, một loại thú cưỡi mà nhiều người khát khao.
Ám Ảnh Thánh Điện có thêm mười vật phẩm gọi là Đôi Giày Bóng Đêm có tác dụng gia tăng tốc độ di chuyển lên 30% cùng với khả năng ẩn dấu linh áp, còn có bốn Thiên Phú Chi Tinh, Hệ Thống rất nhân đạo, không phải là một đôi giày cỏ dại như trước nữa, Thanh Vũ cảm động đến rơi nước mắt.
Còn có Linh Dược Thánh Điện có thêm ba mẫu Vạn Vật Thánh Thổ, tổng cộng là sáu mẫu đất, có thêm diện tích để trồng trọt nhiều loại linh dược cấp cao hơn.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ Quyền Năng Của Giáo Chủ vì chưa có Giáo Chủ nắm giữ một vùng đất tín ngưỡng bằng với thế lực hai sao, độ phồn vinh sáu mươi trở lên, Giáo Đình cần phải cố gắng thêm.
Hội Đồng Thẩm Phán không còn nhiệm vụ nữa nhưng theo thành tựu, Hệ Thống ban thưởng Thẩm Phán Giới Luật, nghĩa là cơ hội kiểm tra thành Thẩm Phán Giả, hiện giờ Hội Đồng Thẩm Phán đang có ba Thẩm Phán Giới Luật nhưng chưa chọn được người đủ yêu cầu, Công Lý Thánh Ấn là một Thánh Vật đặc thù, càng thực thi công lý nhiều thì nó càng mạnh mẽ, thậm chí là triệu hồi những tồn tại trong Thất Dạ Ngục ra kéo kẻ địch vào bên trong ngục giam, cực kỳ bá đạo.
Về cơ bản, Giáo Đình đang ngày càng hoàn thiện, trừ các quân đoàn ra thì mỗi một bộ phận nhận một ngàn thành viên chính thức cùng những người theo học từ bên ngoài.
Mọi người nhận phần thưởng đều nở nụ cười vui vẻ, tăng thêm số Thiên Phú Chi Tinh này thì họ có thể trở thành thiên tài ba sao toàn năng, tổng số Thiên Phú Chi Tinh hấp thụ là bảy viên.
Trong đó Lưu Úc vì mới hấp thụ hai viên nên được ban thưởng tận năm viên Thiên Phú Chi Tinh, còn ba Quân Đoàn Trưởng mỗi người được bốn viên, như vậy phần thưởng của quân đoàn còn lại là ba viên.
Trước đó, khi hoàn thành các thành tựu, Thanh Vũ còn đến năm viên Thiên Phú Chi Tinh, lại có thêm ba viên nữa, như vậy Thanh Vũ còn đến tám viên Thiên Phú Chi Tinh.
Hắn không ngần ngại chút nào, lập tức lấy ra bốn viên thưởng cho Diêu Nguyệt, giúp Diêu Nguyệt đạt đến thiên tài ba sao toàn năng, còn bốn viên, Thanh Vũ ban thưởng cho Hắc Ni hai viên, giúp Hắc Ni đạt đến thiên tài hai sao toàn năng, một viên thưởng tượng trưng cho Vân Thùy Tộc Trưởng, còn lại một viên thưởng cho Lilith, chúc mừng cô ấy nhận chức Điện Chủ của Bảo Vật Thánh Điện.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu: Giáo Đình ba sao.”
“Phần thưởng bốn Thiên Phú Chi Tinh, mười Đá Thần Thông, mười Đá Ý Cảnh, mười Tứ Dương Thánh Quả, năm bộ Hồng Y Thánh Trang, năm bộ Huyết Sắc Thánh Trang, một trăm triệu điểm tín ngưỡng.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở từng bộ phận, Thanh Vũ nghe thấy âm thanh nhắc nhở lạnh nhạt của Hệ Thống.
“Năm bộ Hồng Y Thánh Trang và Huyết Sắc Thánh Trang, tiết kiệm được rất nhiều điểm tín ngưỡng cố định.” Thanh Vũ cười khẽ trong lòng, hắn đang định mua một số vật phẩm bằng điểm tín ngưỡng cố định để đưa cho Vũ Hy chế tạo Hồng Y Thánh Trang và Huyết Sắc Thánh Trang, nhưng điểm tín ngưỡng cố định của hắn rất cạn kiệt, chỉ còn lại chưa đến ba trăm nghìn điểm.
Hắn từng dùng một triệu điểm để ngăn cách nhân của của Chu Tĩnh Nhi, thêm một triệu điểm cho bản vẽ Hồng Y Thánh Trang, mua mấy giọt Thánh Viên Tinh Huyết và bốn giọt Thánh Viên Hồn Huyết mất 500.000 điểm để tặng cho Hắc Ni và Hắc Tinh, mua các loại Thần Thạch để vào Bảo Vật Thánh Điện, chế tạo một Huyết Mạch Thăng Cấp Đan mất 100.000 điểm nữa trong khi đó số điểm tín ngưỡng chưa đến ba triệu dù Giáo Đình đang mở rộng tín ngưỡng rất nhanh.
Một bộ Hồng Y Thánh Trang hay Huyết Sắc Thánh Trang cần 100.000 điểm tín ngưỡng cố định, quá mắc so với khả năng của Thanh Vũ.
“Ngọc Trang Giáo Chủ, Thái Dương Thần Vệ vừa thành lập nhưng ta quyết định ban thưởng cho Thái Dương Thần Vệ mười Tứ Dương Thánh Quả, một Ngũ Dương Thánh Quả làm khích lệ.” Thanh Vũ bình tĩnh nói với Ngọc Trang trong khi đưa một cái Nhẫn Chứa Đồ về phía cô ây.
“Cảm ơn Giáo Hoàng khích lệ!” Ngọc Trang gật đầu nhẹ rồi thu Nhẫn Chứa Đồ, trong đó ngoài các phần thưởng mà Thanh Vũ kể, cô còn nhận được ba Thiên Phú Chi Tinh, có vẻ như Thanh Vũ muốn dùng số đó bồi dưỡng thành viên nòng cốt có thể đảm đương một phía.
Ngọc Trang cũng vui lòng nhận, mặc dù cô không cần số Thiên Phú Chi Tinh này trừ khi số lượng đạt đến ba mươi hai viên, nhưng Dương Khả, Tiêu Mị và rất nhiều Thái Dương Thần Vệ sẽ cần chúng trong tương lai.
Còn một viên Thiên Phú Chi Tinh cuối cùng Thanh Vũ quyết định lấy nó làm phần thưởng khen ngợi cho Lạc Hàn Thảo vì những đóng góp quan trọng của cô ấy đối với Giáo Đình trong khoảng thời gian quan, những Thánh Sứ còn lại cũng nhận được phần thưởng là Đá Thần Thông, Đá Ý Cảnh, Tam Dương, Tứ Dương Thánh Quả, còn có điểm cống hiến, mọi người đều cảm thấy hài lòng.
“Còn bây giờ, hãy nói về vấn đề tín ngưỡng, có ai có ý kiến gì về chính sách của Giáo Đình hiện nay không?” Thanh Vũ nhìn xung quanh một lượt rồi nói ra.
“Hãy mạnh dạn đưa ra ý kiến và mọi người sẽ bắt đầu đánh giá nó!”
Chính sách của Giáo Đình về vấn đề tín ngưỡng luôn nâng cao hai chữ tự do, không một người nào có quyền ép buộc một người khác tín ngưỡng, bên cạnh đó còn có nhiều luật khác nữa và cần toàn thể mọi người đồng tâm hiệp lực để hoàn thiện.
Vì Thanh Vũ đã từng nhắc nhở từ trước đó, rất nhiều người chuẩn bị đầy đủ và đứng lên phát biểu. Rất lâu về sau, các quy định, luật lệ dần được cải tiến và sửa đổi sao cho hợp lý, bảo đảm cho Giáo Đình phát triển ổn định, mọi người bàn luận rất sôi nổi, ngay cả những Thánh Đồ cũng dũng cảm đưa ra ý nghĩa riêng của họ và một số được công nhận, điểm đóng góp cho Giáo Đình tăng mạnh, trực tiếp thăng chức danh đến Thánh Sứ.
“Thưa Giáo Hoàng, tôi có một số vấn đề nghiêm trọng cần ngài đưa ra quyết định.” Nguyễn Vu nghiêm túc nói.
“Nguyễn Vu Hội Trưởng cứ việc nói ra để ta xem xét.” Thanh Vũ thản nhiên đáp.
“Rất nhiều Mạo Hiểm Giả đang tiến về phía thế giới bên ngoài vùng đất tín ngưỡng, cho nên nảy sinh vấn đề nghiêm trọng là bọn họ bị sát hại, mất tích, thậm chí là gây ra nhiều thứ rắc rối từ nhỏ đến lớn.” Nguyễn Vu bình tĩnh nói ra.
“Mọi người có ý kiến về việc đó không?” Thanh Vũ không đưa ra quyết định ngay mà hắn hỏi những người khác.
“Tôi nghĩ rằng Ám Ảnh Thánh Điện có thể tìm kiếm những người mất tích, Nguyễn Vu Hội Trưởng hãy gửi những thông tin về người mất tích cho chúng tôi xử lý.” Diêu Hạo đứng ra nhận việc.
“Đó là một cách giải quyết tốt, Ám Ảnh Thánh Điện vừa phụ trách thu thập thông tin, thám thính tình hình và tìm kiếm người mất tích, Nguyễn Vu, ông có đồng ý không?” Thanh Vũ nhìn vào Nguyễn Vu rồi nói.
“Rất tốt! Tôi sẽ cử người gửi toàn bộ thông tin cho Ám Ảnh Thánh Điện, mong Điện Chủ có thể tìm thấy bọn họ, ít nhất là chết cũng phải thấy xác, đưa họ trở về quê hương an nghỉ.” Nguyễn Vũ gật đầu đồng ý.
“Tôi nghĩ rằng Mạo Hiểm Giả nên phân chia đẳng cấp của nhiệm vụ tùy thuộc vào mức độ nguy hiểm, những Mạo Hiểm Giả cấp cao mới được quyền nhận được nhiệm vụ khó khăn.” Mặc Hàn Giáo Chủ chậm rãi cất tiếng đề nghị.
“Tôi sẽ tiến hành cải cách Công Hội Mạo Hiểm Giả và phân chia mức độ khó khăn của nhiệm vụ.” Nguyễn Vu cười gật đầu nói. Một số Mạo Hiểm Giả nhận nhiệm vụ khó khăn, tỷ lệ tử vong tăng cao, còn nếu như có năng lực thì không thành vấn đề, giảm số lượng Mạo Hiểm Giả tử vong khi thực hiện nhiệm vụ.
“Thái Dương Thần Vệ sẽ đứng ra điều tra toàn bộ án mạng liên mạng đến Mạo Hiểm Giả và cả những vụ án nằm ngoài vùng đất tín ngưỡng liên quan đến người vô tội, Diêu Hạo Điện Chủ, Nguyễn Vu Hội Trưởng, làm phiền hai người hãy gửi thông tin về các vụ án cho Thái Dương Thần Vệ, tôi bảo đảm người bị oan sẽ được giải oan, người bị bắt giữ sẽ được giải cứu và kẻ phạm tội sẽ bị trừng trị thích đáng.” Ngọc Trang nhàn nhạt nói ra.
“Như vậy vấn đề của Công Hội Mạo Hiểm Giả đã giải quyết xong, còn những người khác thì sao?” Thanh Vũ điềm tĩnh nói.
“Theo như kết quả điều tra, chúng tôi phát hiện rất nhiều mỏ Linh Thạch, mỏ khoáng sản có giá trị cao ở Không Vũ Vương Triều, Kinh Hồng Vương Triều, Bảo Trụ Vương Triều, Cổ Kiếm Sơn, Linh Kiếm Tông, Phong Ma Động, Đại Từ Vương Triều, Đại Hạng Vương Triều, Minh Hàng Sâm Lâm, Hắc Viên Sâm Lâm, lãnh địa của Thủy Linh Xà tộc, với một số lượng mỏ lớn như vậy cần phải có nhiều nhân lực khai thác, xin Giáo Hoàng hãy quyết định.”
Lạc Hàn Thảo nhẹ giọng nói ra, cô là người phụ trách quản lý Thánh Đồ, Thánh Sứ ở vùng đất tín ngưỡng và bọn họ thu thập được thông tin đó để báo lên cho cô.
Thanh Vũ nghe xong, hắn thản nhiên nói: “Không Yên, An Vương, Quốc Sư Lê Thanh Phương, Hắc Ni, Vân Thùy, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Hư Minh, Băng Tu, Không Tinh, Triệu Thiên Ánh, Liễu Sơ Tinh, mọi người hãy tuyển nhận người khai thác mỏ quặng, Giáo Đình sẽ cử người bảo vệ khu mỏ, chỉ cần nộp lên Giáo Đình một phần mười là đủ.”
“Vâng!” Những người được Thanh Vũ gọi tên liền gật đầu đáp.
“Còn nữa, hãy ban hành bộ luật mới về quyền con người.” Thanh Vũ bình tĩnh nói tiếp.
Bộ luật mới đó là luật chung cho các vùng đất tín ngưỡng, bao gồm các quyền lợi dành cho con người như mức lương tối thiểu dành cho người lao động là mười lăm Linh Thạch hạ phẩm một ngày, bảo hiểm xã hội, miễn học phí và y tế dành cho trẻ dưới mười hai tuổi, cùng với rất nhiều điều luật khác nhầm bảo vệ lợi ích của con người, gia tăng mức sống của người dân, gián tiếp tăng độ phồn vinh, làm mạnh vùng đất tín ngưỡng.
“Theo như số liệu thống kê cho thấy khoảng năm mươi phần trăm trẻ nhỏ dưới sáu tuổi bị chết yểu, mong Giáo Hoàng đưa ra quyết định giải quyết vấn đề đó.” Không Yên trầm lặng lên tiếng, ông vừa nắm giữ quyền lực chưa lâu nhưng những con số mà ông thấy về người dân làm trái tim của ông đau đớn, có bao nhiêu đứa trẻ không được trưởng thành, không được nhìn thấy thế giới muôn màu này? Năm mươi phần trăm, một con số kinh khủng.
“Đúng là một vấn đề nghiêm trọng, Viện Trưởng Mira, Nguyễn Thanh Điện Chủ, Vương Tinh Điện Chủ, hãy hợp lực giải quyết, giảm số lượng trẻ sơ sinh tử vong bằng những biện pháp y học hiện đại lẫn các phương thuốc bồi bổ, ban hành thêm điều luật miễn đi toàn bộ chi phí khám bệnh và các loại thuốc bổ cho phụ nữ mang thai.” Thanh Vũ trầm giọng nói ra.
“Vâng thưa Giáo Hoàng, chúng tôi sẽ xử lý vấn đề đó trong vòng một tuần!” Viện Trưởng Mira nhìn Nguyễn Thanh và Vương Tinh rồi nghiêm túc nói ra. Cô là một bác sĩ hiện đại, nắm giữ trí tuệ hơn người, lại có thêm sự giúp đỡ của Nguyễn Thanh và Vương Tinh, chế tạo ra phương thuốc giúp bảo vệ, bồi bổ thai nhi là chuyện đơn giản, cam đoan toàn bộ thai nhi đều ra đời bình an.
“Thưa ngài Giáo Hoàng, người dân trong Bảo Trụ Vương Triều đang gặp nhiều chứng bệnh khó chữa, rất nhiều người đã chết.” Bảo Trụ An Vương khẽ nói.
“Nguyễn Thanh Điện Chủ, hãy ra một nhiệm vụ cho các Luyện Đan Sư phổ cấp kiến thức chữa bệnh cho những người dân trong vùng đất tín ngưỡng, tạo ra nhiều Y Sư chữa bệnh, từ đó xây dựng trạm xá, bệnh viện phục vụ người dân.”
“Vương Tinh Điện Chủ
“Mira Viện Trưởng, Vũ Hy Điện Chủ, hãy nghiên cứu chế tạo ra thiết bị hiện đại bổ xung cho các bệnh viện vừa thành lập đó, mọi người có làm được không?”
“Không thành vấn đề!” Ba người nhìn nhau rồi gật đầu cười khẽ. Thế giới bên kia Hành Tinh Gaia không hiện đại, rất nhiều căn bệnh đang hoành hành, Mira, Nguyễn Thanh, Vũ Hy có thể giải quyết rắc rối đó.
“Tôi sẽ tích cực hỗ trợ các vị.” An Vương thở phào một hơi rồi cười nói. Ông cũng có tham quan Thập Linh Hỏa Thành và chiêm ngưỡng các cách chữa bệnh hiện đại, nội tâm ông rất chờ mong chúng sẽ được đưa đến Bảo Trụ Vương Triều, người tàn tật được trị khỏi, có khả năng lao động, người ốm đau sẽ khỏe mạnh, tiếp tục làm việc, một viễn cảnh như trong mơ đang dần dần được thực hiện.
Nếu không phải đang ở trong cuộc họp cấp cao thì Bảo Trụ An Vương có lẽ đã khóc rống lên, đó là mơ ước bấy lâu của ông nhưng chưa thể làm được. Đó cũng là lý do khiến cho Bảo Trụ Vương Triều được người dân hoan nghênh, kính trọng.
“Tôi cũng vậy!” Những người đứng đầu bộ tộc, vùng đất tín ngưỡng lập tức đưa ra quyết tâm.
“Hằng năm, các hung thú trong rừng thường hay tụ tập thành bầy đàn gây hậu quả nghiêm trọng, kính mong ngài có thể đưa ra phương hướng xử lý.” Hắc Ni Tộc Trưởng khó khăn nói ra.
Thanh Vũ thản nhiên trả lời: “Quỳnh Chi Điện Chủ, Nguyệt Linh Điện Chủ, hãy thuần phục các hung thú đầu đàn, để bọn chúng giúp chúng ta khai thác tài nguyên trong rừng, giảm đi số lượng thú triều.”
“Cuối cùng cũng có việc dành cho Luyện Phù Thánh Điện.” Nguyệt Linh chu mỏ nói nhưng đôi mắt đang tỏ sáng, tài nguyên trong rừng nhiều, cô có thể khai thác chúng để chế phù.
“Không thành vấn đề.” Lý Quỳnh Chi thản nhiên đáp lại, cô đang chờ đợi mệnh lệnh của Giáo Hoàng để đưa tầm mắt về phía các hung thú trong rừng, nhất là Minh Hàng Sâm Lâm, đại biểu là Long Lân Ma Viên, Ngũ Dương sơ kỳ, lực chiến không thua Ngũ Dương trung kỳ, rất đáng để bồi dưỡng.
Điều khiển được hung thú đầu đàn, vừa không phải tàn sát hung thú một cách vô tội vạ, vừa hóa giải nguy cơ đến từ thú triều, tìm kiếm thêm tài nguyên cho Giáo Đình.
“Thưa Giáo Hoàng, tôi có nhìn ra một vấn đề trong vùng đất tín ngưỡng.” Hạc Vĩnh Tuân dũng cảm nói ra.
“Cứ nói!” Thanh Vũ hời hợt đáp lại.
“Các vùng đất tín ngưỡng không phát triển giao thông dẫn đến nhiều sự hạn chế đối với người dân, tôi nhận ra điều đó khi đọc sách về sự phát triển kinh tế của quốc gia Niyensa.” Hạc Vĩnh Tuân nói tiếp.
“Tôi muốn những người có quyền lực hãy phát triển giao thông đường bộ lẫn đường thủy, mở rộng kênh đào đi xuyên qua Hắc Viên Sâm Lâm, lãnh địa của Thủy Linh Xà tộc rồi tiến thẳng về biển, bước đầu không thể làm được giống như Niyensa nhưng có thể dùng phương tiện là Độc Giác Thú, đường thủy là tàu vận chuyển hàng hóa, hay vận chuyển người.”
“Mọi người nghĩ thế nào?” Thanh Vũ chậm rãi hỏi, không đưa ra ý kiến của bản thân vì hắn không rành về lĩnh vực đó.
“Một đề nghị tuyệt vời.” Mira cười khẽ.
“Đúng là rất triển vọng.” Mặc Hàn bình tĩnh đánh giá.
“Tuần Thú Thánh Điện có thể tài trợ cho mỗi một vùng đất tín ngưỡng năm ngàn Độc Giác Thú còn nhỏ và năm trăm Độc Giác Thú trưởng thành cùng với một nghìn Thổ Linh Ngưu trưởng thành, ba nghìn con non và truyền dạy kiến thức nuôi dưỡng hung thú cho người dân, nếu như cần thêm cứ việc đưa ra yêu cầu mua sắm.” Lý Quỳnh Chi thẳng thừng nói.
Tuần Thú Thánh Điện đang nuôi dưỡng rất nhiều Độc Giác Thú, Thổ Linh Ngưu, Linh Kê, Linh Trư các loại hung thú có giá trị dinh dưỡng hay có sức lao động cao. Độc Giác Chủ chở hàng, chở người với tốc độ cao, Thổ Linh Ngưu thì cày cấy ruộng đồng, vận chuyển vật liệu xây dựng, người dân có thể mua các loại hung thú đó về nuôi dưỡng, tạo ra giá trị kinh tế.
Vũ Hy tiếp lời: “Luyện Khí Thánh Điện sẵn lòng tài trợ ba trăm tàu vận chuyển hàng hóa, ba trăm tàu vận chuyển người, tiến hành truyền dạy kiến thức đóng tàu, buôn bán tàu thuyền, thiết bị chở hàng cho người dân.”
Nguyệt Linh hăng hái nói: “Luyện Phù Thánh Điện cũng cử hai trăm người đi giúp đỡ mọi người đào sông, phá núi, xây dựng đường giao thông.”
Mặc Hàn cũng tham gia vào: “Trận Pháp Thánh Điện sẽ phụ trách chế tạo trận pháp xua đuổi hung thú, bảo đảm an toàn cho những tuyến đường giao thông, ngăn chặn thủy thú men theo đường sông vào gây hại.”
“Còn nữa, tôi vừa nghiên cứu ra một trận pháp gọi là Khóa Giới Trận, nó có thể bao phủ diện tích của thế lực một sao, từ đó phát hiện những kẻ nhập cư trái phép, tạo thuận lợi cho các vùng đất dễ dàng quản lý hơn.”
Việc Giáo Đình đang làm ra nâng cao kiến thức, văn hóa cũng như tay nghề cho người dân, giúp bọn họ có việc làm, có chí hướng, ý chí vươn lên, dù họ là người dân của thế lực mấy sao nhưng họ vẫn phải biết kiến thức cơ bản về Thiên Quy Đảo, không giống như lúc trước, chỉ biết về một tấc đất mà bản thân họ đang sống.
Không Yên, An Vương, Vân Thùy, Hắc Ni, Quốc Sư Lê Thanh Phương đến từ Kinh Hồng Vương Triều đều tỏ ra mừng rỡ, nhiệt liệt ủng hộ kế hoạch của Hạc Vĩnh Tuân.
“Thế thì quyết định như vậy đi!” Thanh Vũ khẽ gật đầu, hắn rất hài lòng về cách xử lý đó. Mọi người đồng tâm hiệp lực là một chuyện mà hắn rất muốn nhìn thấy.
“Tôi còn có một việc nữa.” Hạc Vĩnh Tuân tự tin nói tiếp, cậu phải thể hiện giá trị bản thân cho Giáo Đình để mọi người công nhận.
Hạc Vĩnh Tuân vừa cất tiếng nói, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta.
“Tôi muốn thành lập một hiệp hội gọi là Hiệp Lôi Kinh Tế Liên Minh, phụ trách thực hiện phát triển nâng cao kinh tế của vùng đất tín ngưỡng, mong mọi người xem qua bản thảo kế hoạch do tôi soạn ra.”
Hạc Vĩnh Tuân nói xong, ngay lập tức, cậu ta mang một đống sách vở rồi dùng linh lực đặt chúng ở trước mặt của mọi người.
Sau khi xem xong kế hoạch, ai nấy đều cảm thấy rất hợp lý, nhất là những người đứng đầu một thế lực càng tỏ vẻ hoan nghênh, tuyên bố trợ giúp Hạc Vĩnh Tuân bằng hết sức mình, trong thâm tâm họ đã coi Hạc Vĩnh Tuân là bạn bè thân thiết nhất rồi.
Hiệp Hội Kinh Tế Liên Minh bao gồm các thành viên trong vùng đất tín ngưỡng, đồng minh của Giáo Đình, tất cả đều được hưởng lợi ích chung, cộng đồng phát triển kinh tế vững mạnh, góp phần cải thiện đời sống vật chất của người dân, không để những thương hội bên ngoài bắt nạt, chèn ép họ nữa.
Hiệp Hội Kinh Tế Liên Minh còn phụ trách quảng bá sản phẩm chất lượng cao của Giáo Đình đến với những thế lực bên ngoài, mở rộng thị trường theo phương hướng tốt đẹp, chỉ chọn những đối tác có lý lịch sạch, ít nhất không giết hại người dân bình thường, tâm tính không vặn vẹo, đây có thể là bước đầu của cộng đồng người tốt việc tốt mà Giáo Đình xây dựng, phát triển phong trào người tốt quật khởi.
“Hãy bắt tay vào thực hiện kế hoạch đó, Giáo Đình sẽ ủng hộ cậu.” Thanh Vũ bình tĩnh ra lệnh.
“Cảm ơn Giáo Hoàng!” Hạc Vĩnh Tuân cúi người chín mươi độ biểu thị sự kính trọng, Thương Lăng ngồi ở một bên tỏ ra tự hào vì Hạc Vĩnh Tuân đã trưởng thành.
“Thưa Giáo Hoàng, Tông Chủ đã gửi cho chúng tôi bản danh sách các tu sĩ mà Tông Chủ quen biết, đáng giá để mời chào.” Lê Nhật Thy điềm đạm nói ra.
“Nói đến vấn đề đó, Văn Phác Chân, Diêu Hạo, hãy tiến hành lên kế hoạch mời chào tu sĩ để huấn luyện họ thành người có thể dạy học ở các học viện, ngoài bản danh sách do Tông Chủ Đinh Ngọc Thạch gửi đến ra thì hãy liên lạc với Yêu Nguyệt Tông, tìm kiếm thêm tin tức về các tu sĩ cao tuổi, hãy cho họ một hi vọng, họ sẽ dạy cho lớp trẻ một tương lai.”
“Thành lập Danh Sư Học Viện, phụ trách bồi dưỡng thầy cô giáo theo cấp bậc là Danh Sư, Hiền Giả, Đại Hiền Giả, Hiền Triết Thánh Giả, Diệu Thế Thánh Hiền tương ứng cảnh giới tâm cảnh và kiến thức có thể truyền lại cho học sinh.”
“Từ đó phân đẳng cấp học viện thành năm cấp bậc từ học viện sơ cấp, trung cấp, cao cấp cho đến Học Viện Thánh Giả có Hiền Triết Thánh Giả, Diệu Thế Thánh Viện có Diệu Thế Thánh Hiền.”
Cảnh giới tâm cảnh chia làm Luyện Tâm, Luyện Ý, Luyện Hồn, Vạn Vật Chi Linh, Thiên Địa Chân Ý. Những người được dạy dỗ để trở thành thầy cô giáo sẽ được phân thành năm đẳng cấp đó tùy thuộc vào cảnh giới tâm cảnh của họ, người không ngộ ra tâm cảnh chứng minh không đủ tư cách hướng dẫn học sinh, tất nhiên bị loại.
Mọi người nghe Thanh Vũ phân phó đều tỏ ra nghiêm nghị, họ biết việc này sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với tương lai, một tương lai huy hoàng, triệu hoa đua nở.
“Thành lập Ẩm Thực Thánh Điện do Briona, Aylimer, Durra, Brian làm Phó Điện Chủ, tiến hành mở rộng ẩm thực trong vùng đất tín ngưỡng! Người xưa hay nói, có thực mới vực được đạo, đây là một nhiệm vụ quan trọng!” Thanh Vũ nhấn mạnh để nhắc nhở.
“Vâng, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Briona, Aylimer, Durra và Brian nghiêm túc đáp. Bọn họ biết vị trí Điện Chủ đang thừa ra để chờ đợi người lập thành tích xứng đáng, được toàn thể Giáo Đình công nhận.
“Quang Minh Giáo Điện kết hợp với các điện khác tiến hành kiểm tra, ban hành bằng cấp, chứng chỉ nghề nghiệp, chỉ những người có bằng và chứng chỉ do Giáo Đình cấp mới được quyền buôn bán, dạy học, mỗi một bằng cấp tùy theo mức độ khác nhau cho ra các công nhận khác nhau, cần có dấu ấn của Công Lý Thánh Ấn và quang pháp tắc do Điện Chủ cùng với các thành viên của Quang Minh Giáo Điện, nếu như không có đủ thì không có giá trị!”
“Tôi nghe nói một số người luyện đan thất bại nhưng vẫn bán cho người dân gây ra hậu quả nhân mạng, đây đúng là một cách xử lý hiệu quả.” Nguyễn Thanh nhẹ giọng nói ra.
“Cứ quyết định như vậy, Lạc Hàn Thảo làm chủ, các Điện Chủ khác phối hợp hoàn thành!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra, không cho phép cự tuyệt.
“Quân Đoàn Gaia phối hợp với các Luyện Phù Thánh Điện đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt Venger, mở rộng vùng đất sinh hoạt cho con người.”
"Không Thiên Hà chỉ huy Trinh Sát Đoàn giám sát các thành phố có Venger ngủ đông, nếu như có động tĩnh lập tức báo cáo!"
“Lưu Úc, Lạc Hàn Thảo, tập trung bồi dưỡng Thánh Kỵ Sĩ, Thánh Pháp Sư cho Giáo Đình!”
“Một tháng sau, Diêu Nguyệt đứng ra tổ chức buổi phán xét đối với Lương Phi Nguyên và Lý Thừa Ngân, tất cả mọi người cần phải khẩn trương, đề cao thực lực trong khoảng thời gian đó.”
“Sau cùng, ta quyết định thăng chức danh cho Không Yên thành Hồng Y Giáo Chủ, quản lý tín ngưỡng ở Không Vũ Vương Triều, toàn bộ Trưởng Thánh Sứ Thần và các sứ giả phải nghe theo chỉ đạo của Không Yên, nếu như đồng ý hãy giơ tay biểu quyết!” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
Không Yên vừa nghe Thanh Vũ nói thế, ông ta giật mình đến ngây người, không thể tỉnh hồn lại khi Thanh Vũ lại đề bạt ông làm Hồng Y Giáo Chủ, ngày này đến quá nhanh so với tưởng tượng của ông.
Mọi dù cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng nằm trong dự liệu, Không Yên luôn ủng hộ cải cách mới, còn là một người quản lý tốt vùng đất tín ngưỡng lẫn một Quốc Vương gương mẫu.
Thanh Vũ nhìn quanh một vòng, hắn cười nói với Không Yên: “Vậy là toàn bộ mọi người đều đồng ý!”
“Ta lấy danh nghĩa Giáo Hoàng tuyên bố Không Yên Thánh Sứ trở thành Hồng Y Giáo Chủ, có quyền tự quyết định hoạt động của Giáo Đình trong Không Vũ Vương Triều, có quyền quản lý Trưởng Thánh Sứ Thần và các sứ giả.”
“Không Yên sẽ không phụ lòng sự tin tưởng của Giáo Hoàng và mọi người!” Không Yên đứng lên rồi trịnh trọng nói.
Thanh Vũ mỉm cười khoát tay, một bộ Hồng Y Thánh Trang bay đến trước mặt Không Yên rồi khoác lên người ông, trong thoáng chốc, khí thế của Không Yên thay đổi, trở nên trang nghiêm, cao quý hơn rất nhiều.
“Ta quyết định thăng chức danh cho Hắc Ni Thánh Sứ thành Hồng Y Giáo Chủ, nếu như đồng ý hãy giơ tay biểu quyết!” Thanh Vũ thản nhiên nói tiếp.
“Cái gì?” Hắc Ni kích động tới mức hô thành tiếng, sau đó tự giác ngậm miệng, đôi mắt long lanh chờ mong nhìn người khác.
Mọi người nín cười trong khi đưa tay lên đồng ý, so với một Hắc Tinh hiếu động, hiếu chiến thì Hắc Ni là một người thích hợp quản lý vùng đất tín ngưỡng trong Hắc Viên Sâm Lâm.
“Cảm ơn Giáo Hoàng giao phó trọng trách!” Hắc Ni lớn tiếng nói ra, tiếp theo, ông ta hiếu kỳ đánh giá bộ Hồng Y Sáo Trang hào nhoáng.
“Ta quyết định thăng chức danh cho Fiona Thánh Sứ trở thành Hồng Y Giáo Chủ, quản lý tín ngưỡng ở Liên Bang Gaia, nếu như đồng ý hãy giơ tay biểu quyết!” Thanh Vũ nói ra.
Fiona bình tĩnh nhìn Thanh Vũ, cô cũng đoán ra ý định của Thanh Vũ khi chấp nhận cô tham dự vào cuộc họp này, cô cho rằng đây chỉ là một chức danh vinh dự mà thôi, không có nhiều quyền lợi thực chất trong Giáo Đình, tuy nhiên, nó cũng là một bằng chứng cho thấy Giáo Đình và Liên Bang Gaia đang hợp tác rất chặt chẽ, đôi bên cùng có lợi.
“Sau này xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Fiona mỉm cười nói trong làm một động tác chào lễ nghi quý tộc rất đẹp mắt.
“Ta lấy danh nghĩa Giáo Hoàng tuyên bố Lạc Hàn Thảo Thánh Sứ trở thành Hồng Y Giáo Chủ, phụ trách giám sát hoạt động của Thánh Đường và hoạt động của Quang Minh Giáo Điện, nếu như có kẻ đầu cơ trục lợi, lập tức báo lên!” Thanh Vũ trầm giọng nói, lần này, hắn không cần mọi người biểu quyết, đây là quyết định tuyệt đối.
“Lạc Hàn Thảo sẽ giữ gìn kỷ cương, không để kẻ xấu làm hại đến danh dự của Giáo Đình.” Lạc Hàn Thảo nghiêm giọng nói trong khi Hồng Y Thánh Trang đang bao phủ lấy cô.
“Kế tiếp là thời gian bàn bạc chi tiết về các kế hoạch vừa đưa ra, hãy thoải mái thảo luận, những người còn lại sẽ đóng góp ý kiến!” Thanh Vũ thản nhiên ra lệnh.
Cứ thế, cuộc họp cấp cao thay đổi rất nhiều vận mệnh của con người đang đi đến hồi kết, khoảng chừng hơn hai ngày sau, mọi người lần lượt tản đi, trong Thánh Đường trang nghiêm, chỉ còn lại Thanh Vũ, Lạc Hàn Thảo, Diêu Nguyệt và một người, Quân Đoàn Trưởng Richard.
“Hàn Thảo Giáo Chủ, Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt, nếu như phát hiện một Quân Đoàn Trưởng tự ý lấy của công để vào túi riêng thì phải xử lý như thế nào?” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
Lạc Hàn Thảo nhàn nhạt nói ra: “Lập tức báo cáo lên cho Giáo Hoàng, Quang Minh Giáo Điện và Hội Đồng Thẩm Phán.”
“Quang Minh Chấp Pháp Đoàn lập tức xuất động, đồng thời thông báo cho các Điện Chủ phối hợp bắt giữ nghi phạm, sau đó Hội Đồng Thẩm Phán tiến hành điều tra, thẩm phán và gửi phán xét cuối cùng lên cho Giáo Hoàng xác nhận.” Diêu Nguyệt nói khẽ.
“Quân Đoàn Trưởng Richard, ông có gì để nói không?” Thanh Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Richard.
Richard cười lắc đầu: “Vì một lúc tham lam nhất thời, nếu như đã bị phát hiện thì tôi cũng không có gì để biện hộ.”
“Nhưng ngài sẽ không thể bắt được tôi vì tôi đã cao chạy xa bay.”
“Thật sự như vậy sao?” Thanh Vũ hời hợt hỏi lại.
“Đúng là như vậy.” Richard gật đầu trả lời, không hề do dự dù biết nhận tội đồng nghĩa với bị xử phạt rất nghiêm trọng.
“Ta hỏi, thật sự như vậy sao?” Thanh Vũ trầm giọng.
“Phạm tội là phạm tội, không cần biện hộ.” Richard bình tĩnh nói, dường như ông ta không muốn nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Thanh Vũ cho nên ông ta lờ đi, vội vàng rời khỏi.
“Tạm biệt Giáo Hoàng, nếu có thể, xin ngài hãy gửi lời xin lỗi của tôi đến Rinka, Dieter và những anh em trong Quân Đoàn Gaia, có lẽ, cả đời chúng ta cũng không thể gặp lại.”
Richard nói xong, ngay tức khắc, cả người ông ta tan biến thành những sợi linh khí chứng tỏ Richard đã thu hồi Hắc Ảnh Phân Thân Thuật.
Cả Thánh Đường trở nên yên tĩnh đến lạ thường, sau một lúc, Diêu Nguyệt hỏi khẽ:
“Richard, ông ấy lấy bao nhiêu tài nguyên của Quân Đoàn Gaia?”
“Ám Ảnh Thánh Điện báo cáo lại, tổng cộng là năm ngàn tinh thể tiến hóa cấp hai, năm trăm tinh thể tiến hóa cấp ba, một trăm tinh thể tiến hóa cấp bốn, hai mươi triệu Linh Thạch hạ phẩm.” Thanh Vũ thản nhiên trả lời, hắn vẫn đang nhìn vào vị trí của Richard, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Tội đó, dù với công lao to lớ đó, Quân Đoàn Trưởng Richard vẫn sẽ bị phế bỏ toàn bộ tu vi, thậm chí là tử hình...” Diêu Nguyệt vừa che miệng vừa nói, vẻ mặt rung động không thể tin tưởng.
Lạc Hàn Thảo nhẹ nhàng thở dài, không ngờ một Quân Đoàn Trưởng như Richard lại sa đọa, chiếm của công thành của riêng.
“Anh Thanh Vũ, không xong rồi, em nhìn thấy, chú Richard gặp nguy hiểm…” Bất chợt, một tiếng nói non nớt vội vàng phát ra từ bên ngoài, Celena chạy vào bên trong Thánh Đường với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt to tròn còn chảy xuống nước mắt.
…
“Richard, ngươi đến đây là để giao nộp số tài nguyên mà bọn ta muốn sao?”
Bên ngoài Thập Linh Hỏa Thành, ở một nơi không người biết, Richard đang đứng trước một đám người, bọn họ thì đặt chân lên một thiết bị bay khổng lồ gọi là Chiến Hạm Hoàng Đế số hai, người dẫn đầu đang mặc một bộ quần áo rất phong cách của quân nhân, áo choàng bay phấp phới.
“Ta đã để nó trong phòng của mình, nếu như các ngươi muốn lấy thì cứ việc đến Thập Linh Hỏa thành.” Richard cười lắc đầu, ngoài tài nguyên thì những người đó còn muốn pháp thuật tu luyện nữa.
Người dẫn đầu bình tĩnh khi nghe Richard trả lời, hắn ta mở miệng nói ra: “Ngươi có biết ngươi làm vậy là vợ của người sẽ chết cùng với ngươi không?”
“Ta đương nhiên biết rõ!” Richard cười một cách lạnh lùng. Vì ngày hôm nay, ông quyết định tự bôi đen bản thân mình bằng tội danh ô uế muôn đời.
Có lẽ, ngày hôm sau, Giáo Đình sẽ phát hiện ra số tài nguyên đó trong nhà của Richard và tuyên bố Richard tham ô của công rồi bỏ trốn, trở thành trò cười, trở thành nỗi nhục của Quân Đoàn Gaia,
Tuy vậy, Richard không hối hận, ông biết kẻ địch của ông rất mạnh và thần bí, ông không thể đưa Quân Đoàn Gaia, Giáo Đình vào chính ân oán của bản thân ông để rồi hại chết những anh em đồng đội.
Ông cũng không muốn bỏ lại người vợ mà ông yêu thương, người mà ông từng nhìn thấy trong ảo cảnh của con cóc khổng lồ lúc trước, ông phải cứu lấy vợ của mình khỏi tổ chức K.A.K. Bởi vì, ông từng là một thành viên của tổ chức đó.
Không phụ Giáo Đình, không phụ bản thân, không phụ vợ của ông. Đây là cách mà Richard chọn, đây chính là con người của Richard, ít nhất, dù kết quả tồi tệ đến mức nào, chỉ có hai người sẽ chết là Richard và vợ của ông, không liên lụy đến người khác, những đồng đội kia cũng có lý do để không thương tiếc Richard, đến lúc họ biết Richard bị giết thì có sao? Họ sẽ trả thù cho một kẻ tham ô của công, lấy trộm tài nguyên của đồng đội ư?
“Nhưng ta sẽ tự tay cứu cô ấy bằng cách tiêu diệt các ngươi!”
Cả đám người lạnh lùng nhìn Richard, sau đó bọn họ như thể nghĩ đến việc gì, nội tâm cảm thấy hơi hoảng sợ, bởi vì bọn họ vừa tu luyện từ một quyển sách Richard đưa đến, họ đang ở trong quá trình chuyển hóa năng lượng tiến hóa thành linh lực, thực lực giảm mạnh, rõ ràng Richard đã tính toán hết thảy, nhân lực kẻ địch đang bệnh đòi mạng kẻ địch.
“Ngu dốt!” Người dẫn đầu vẫn bình tĩnh phun ra một câu.
“Giết hắn đi, các chiến binh nhân bản của ta!”
Khoang Chiến Hạm Hoàng Đế số hai liền mở ra sau mệnh lệnh của người đàn ông đứng đầu, cả trăm chiến binh nhân bản xuất hiện từ bên dưới khoang thuyền, bọn họ đứng ở đó liền tạo ra áp lực khủng bố, như thể một đám dã thú đang nhìn vào con mồi, trong đó không thiếu chiến binh tiến hóa cấp bốn gần đạt cấp năm, bằng nửa bước Ngũ Dương kỳ.
“Orla, anh đến rồi đây…” Richard nhắm mắt lại rồi thủ thỉ trong lòng, ngay sau khi đôi mắt ấy mở ra, một sát khí kinh thiên phát ra từ Richard, trực thẳng vào đám người trên chiến hạm.
“Các ngươi đều đáng chết!” Richard rít gào với vẻ mặt phẫn nộ, ông ta xông thẳng về phía chiến hạm, còn hơn trăm chiến binh nhân bản lập tức nhảy ra khỏi khoang thuyền, tiến hành tiêu diệt Richard.
Khoảng mười phút sau, Chiến Hạm Hoàng Đế số hai cất cánh, tàng hình, bay khỏi vùng đất Tây Châu.
“Rời đi thôi, Giáo Đình đã phát hiện chúng ta, không thể ở lại đây, trở về tổng bộ, tụ tập lực lượng tiêu diệt chiếm lấy bí mật của Quang Minh Giáo Đình!” Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh.
Mười tám phút sau, một người thanh niên đứng giữa cánh đồng tuyết hoang vu, hắn lẳng lặng nhìn hai thi thể đã đóng băng với đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ, bên cạnh người thanh niên là một cô bé gái đang gào khóc, đôi mắt đỏ ửng.
Sử sách ghi lại đôi dòng lưu bút với cảm xúc giận dữ, đau thương.
Ngày 29 tháng 1 năm 1, Ánh Sáng Kỷ.
Quân Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Gaia, Richard hi sinh vì người thân, hi sinh vì người dân, hi sinh vì Giáo Đình! Giáo Đình tổ chức tang lễ kéo dài ba ngày, phong cho Richard làm Anh Hùng, ngàn đóa hoa trắng rải đầy thành, đời đời tưởng nhớ.
Cùng ngày đó, bảy ngàn thành viên của tổ chức K.A.K ở Tây Châu bị xử quyết, máu chảy lênh láng giữa Thập Linh Hỏa thành, tế điện Richard.