Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 798: Tên ta Nham Ngục



An Yên Họa mang theo di thể của An Tử Bình rời Kiếm Quang Vương Thành.

An Tử Bình dùng bí thuật, đánh đổi mạng sống để truyền thừa cho An Yên Họa tất cả pháp thuật của gia tộc họ An để cho tuyệt học không bị thất truyền và còn cứu lấy mạng sống của An Yên Họa.

Bí mật kia chỉ dùng cho người có cùng huyết thống, cái giá phải trả là toàn bộ sinh mạng của người dùng.

Nhờ vào đó, An Yên Họa dù chưa bao giờ đi ra khỏi ngục giam nhưng vẫn biết đường tìm đến một cái thôn nhỏ nằm dưới chân núi, cách Vương Thành khá xa.

Đây là nơi An Tử Bình chôn cất An gia, toàn bộ người bị chết trong một đêm đó đều được mai táng ở đây, non xanh nước biếc, núi cao mây trắng lượn lờ, không khí trong lành, nơi yên nghỉ tốt dành cho An gia.

An Yên Họa dùng một cái xẻng mượn từ người dân trong thôn, cậu ta đào ra một cái hố, đóng một cái quan tài bằng gỗ rồi chôn cất An Tử Bình, lại còn dùng dao khắc chữ xiêu vẹo. Đến đây, An Tử Bình đã được an nghỉ, dù cho An Tử Bình chính tay giết người thân, ông ta tự hận bản thân mình, nhưng An Yên Họa lại không oán trách ông ấy, chỉ để lại cảm xúc khó tả không nói nên lời.

Sự hi sinh của thế hệ trước quá lớn lao để cứu mạng sống của An Yên Họa, tất cả bọn họ đều sẵn sàng chấp nhận cái chết, chỉ là An Tử Bình chết muộn hơn một chút mà thôi.

Kẻ thù đích thực của An Yên Họa, kẻ hại chết cả gia tộc họ An chính là Hợp Ma Tông!

An Yên Họa luyện ra thần thức, cậu quan sát bằng thần thức và nhìn thấy đằng trước các ngôi mộ là từng đóa hoa, trong đó một số đóa hoa vẫn còn đang nở rộ chứng minh An Tử Bình vừa đến đây cúng bái mấy hôm trước.

An Yên Họa liền tất bật quét dọn, sau cùng, An Yên Họa lặng người nhìn hai ngôi mộ, một ngôi khắc tên An Tử Hiên, một ngôi khắc tên Lâm Yên Như. Đó là hai người cha mẹ của An Yên Họa.

“Yên Họa bất hiếu!!” An Yên Họa dập đầu ba cái, giọng nói cay đắng. Hai mươi lăm năm trời, ngần ấy thời gian trôi qua, ấy thế mà Yên Họa chỉ đến đây thăm phụ mẫu được một lần duy nhất.

“Yên Họa ở đây xin lập lời thề, nếu không thể giết sạch đám kẻ thù Hợp Ma Tông thì vĩnh kiếp không siêu sinh, mãi mãi đọa lạc thành vong hồn ác quỷ, không bao giờ tỉnh lại!”

An Yên Họa thề độc với thiên địa rồi cậu dập đầu thật sâu đối với các ngôi mộ, sau đó cậu ta đứng lên chuẩn bị đi khỏi thì bất ngờ rằng Yên Họa nhìn thấy ba người đang đứng sau cậu, đó là Thanh Vũ, Khương Thiên Hải và Cổ Thanh Thu, thật ra thì ba người đã đứng ở đó từ rất lâu rồi, do An Yên Họa không thể cảm nhận ra sự tồn tại của họ thôi.

“Các người là… Vệ Quốc Liên Minh?” An Yên Họa nghi ngờ hỏi với vẻ mặt cảnh giác, phản ứng tự nhiên của tu sĩ khi đối mặt với sự việc bất ngờ, Yên Họa không biết rằng liệu ba người Thanh Vũ có mang ý đồ xấu đối với cậu ta hay không.

Theo như truyền thừa của gia tộc, thể chất của An Yên Họa rất đặc biệt, hấp thụ linh khí có trong thiên tài địa bảo rồi ngưng tụ chúng thành khí huyết nồng nặc, khí huyết đó tụ lại thành nham tương năng lượng tích trữ trong cơ thể, một khi bùng phát rất mạnh mẽ.

Bây giờ, cả gia tộc chỉ còn lại một mình An Yên Họa, cậu ta phải cố gắng sống sót!

“Đừng khẩn trương!” Thanh Vũ cười lắc đầu.

“Xin tự giới thiệu, ta là Trần Thanh Vũ, hiện đang là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.”

An Yên Họa nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì là Quang Minh Giáo Đình?”

“Một thế lực nằm ở phía đông nam Thiên Quy Đảo, và cũng là thế lực trợ giúp Vệ Quốc Liên Minh chống lại Hợp Ma Tông!”

“Nếu nói theo một cách khác, chúng ta cũng là đồng minh, có chung một kẻ thù là Hợp Ma Tông!”

Vì lời thề của An Yên Họa quá vang dội, Thanh Vũ không thể không nghe thấy và đoán ra mối quan hệ giữa An Yên Họa và Quốc Vương vừa mới chết của Kiếm Quang Vương Triều, thật sự, hắn cũng nhìn thấy một phần trí nhớ mà An Tử Bình truyền cho An Yên Họa, hình như đây là đặc tính có được khi Thanh Vũ trở thành Giáo Hoàng, lắng nghe, cảm nhận quá nhiều cảm xúc của chúng sinh.

“Vậy, các ngươi muốn gì ở ta?” An Yên Họa lên tiếng hỏi, giảm sự đề phòng, một người chưa từng trải qua xã hội vùi dập như An Yên Họa thì rất dễ tin người.

Lần này, Thiên Hải nghiêm túc trả lời: “Giáo Hoàng muốn ngươi gia nhập Huyết Nhật Thánh Đoàn!”

Cổ Thanh Thu nhìn thấy An Yên Họa tỏ ra chưa hiểu, cậu ta nói tiếp giải thích: “Huyết Nhật Thánh Đoàn là một bộ phận của Quang Minh Giáo Đình!”

“Còn nữa, Hợp Ma Tông là mục tiêu mà Huyết Nhật Thánh Đoàn muốn hủy diệt đầu tiên!”

“Nếu như gia nhập, cậu sẽ được hưởng quyền lợi về tài nguyên tu luyện, pháp thuật mạnh mẽ, trang bị cao cấp nhất, và tất nhiên rằng cậu cũng sẽ có cơ hội phát huy hết sự mạnh mẽ của thể chất đặc biệt gọi là Nham Ngục Đạo Thể mà cậu đang sở hữu…”

Trong lúc nói chuyện, Cổ Thanh Thu tỏ ra thân thiết với An Yên Họa, giải thích lợi và hại khi gia nhập Huyết Nhật Thánh Đoàn nhưng Yên Họa lại chẳng hề chú tâm nghe mấy vấn đề phía sau đó, Yên Họa chỉ chú ý đến việc cậu ta sẽ được ủng hộ khi tấn công tiêu diệt kẻ thù là Hợp Ma Tông, thứ khác không còn quan trọng nữa.

“Tôi đồng ý!” An Yên Họa bỗng nhiên ngắt lời Cổ Thanh Thu.

Thanh Vũ, Thiên Hải và người đang diễn giải là Cổ Thanh Thu kinh ngạc với câu trả lời thẳng thừng đó.

“Rất tốt! Hoan nghênh sự gia nhập của cậu, An Yên Họa!” Thanh Vũ bình tĩnh nở một nụ cười.

“Chỉ cần giết sạch kẻ thù, tôi không muốn quan tâm đến vấn đề khác, còn nữa, từ nay hãy gọi tôi là Nham Ngục!” An Yên Họa nói ra với nét mặt không biểu tình.

Cổ Thanh Thu cười nói: “An là bình an, Yên là yên bình, Họa là một bức tranh, một cái tên rất tuyệt vời nhưng nó lại không phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ, tôi tin chắc rằng người đặt cho cậu cái tên đó hi vọng cậu có thể làm một người tốt, tạo phúc cho người dân, vì thế, một ngày nào đó, khi thế gian không còn cái ác nữa, chúng tôi sẽ gọi cậu là An Yên Họa.”

Cổ Thanh Thu vốn dĩ muốn trấn áp An Yên Họa khi cậu ấy bị lạc lối bởi hận thù, nhưng lúc này, An Yên Họa đã vượt qua tâm ma đó, trở thành một phần của Huyết Nhật Thánh Đoàn, một người thân của Cổ Thanh Thu, tâm trạng của Thanh Thu trở nên vui vẻ hơn.

An Yên Họa hơi mất tinh thần trong giây lát, một phần nội tâm của cậu gợn sóng, cậu ta bình tĩnh nói: “Sao cũng được!”

Cái tên An Yên Họa được lấy bởi Lâm Yên Như, Vương Hậu đáng kính, một người mẹ tuyệt vời luôn hi vọng đứa con của mình sẽ trở thành một Quốc Vương tốt, làm cho người dân có được cuộc sống ấm no hạnh phúc, tựa như một bức tranh vẽ.

“Vậy, bây giờ tôi có thể hủy diệt Hợp Ma Tông luôn được chứ?” Nham Ngục nghiêm túc hỏi.

“Giờ chưa phải là thời điểm làm điều đó!” Thanh Vũ thản nhiên lắc đầu.

“Hợp Ma Tông rất mạnh mẽ, sức ảnh hưởng bao trùm hơn trăm triệu người, nếu như làm không tốt sẽ tạo ra tai nạn, người chết vô số! Dù cậu muốn trả thù, nhưng cần phải giữ lý trí! Cậu cũng không muốn làm hại người vô tội trong khi trả thù vì chính bản thân cậu có đúng không?”

“Hợp Ma Tông!!” Nham Ngục trầm giọng lẩm bẩm rồi không nói gì nữa, Nham Ngục cũng hiểu rằng, hiện giờ là thời điểm hủy diệt Hợp Ma Tông, một mặt sẽ ảnh hưởng đến người khác, một mặt là cậu chưa đủ khả năng tấn công đến tổng bộ của Hợp Ma Tông.

“Trở về Kiếm Quang Vương Thành, ta muốn nói chuyện với Đường Ngọc Lan Anh và đưa Huyết Nhật Thánh Đoàn về tổng bộ Quang Minh Giáo Đình để huấn luyện, nâng cao thực lực của toàn bộ thành viên!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.

“Vâng!” Thiên Hải, Thanh Thu chăm chú đáp lại, rốt cuộc, sau bao ngày nếm trải gian khổ, Huyết Nhật Thánh Đoàn đã được Giáo Hoàng chấp nhận, tiến về tổng bộ của Giáo Đình, tiếp nhận điều kiện huấn luyện tốt nhất. Rõ ràng, khoảng thời gian qua giống như một bài kiểm tra Thanh Vũ dành cho Huyết Nhật Thánh Đoàn, hơn hai trăm người khác đã không hoàn thành nó, chỉ còn lại lẻ tẻ vài chục người, những thành viên đời đầu của Huyết Nhật Thánh Đoàn!

Thanh Vũ ngồi xuống gần ngôi mộ của An Tử Hiên và Lâm Yên Như, hắn mua một cây Hoa Cẩm Chướng trắng rồi trồng xuống, cứ đến mùa xuân hay mùa hè, cây hoa này sẽ nở rộ.

“Những người hi sinh vì lý tưởng tốt đẹp thì xứng đáng để được tưởng nhớ!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.

“Cảm ơn!” Nham Ngục nhỏ giọng nói với Thanh Vũ.

Thanh Vũ vừa bước đi vừa nói ra: “Chúng ta trở về thôi!”

Thiên Hải, Thanh Thu khom người đối với các ngôi mộ rồi đi theo Thanh Vũ, Nham Ngục quay đầu, cậu ta dùng thần thức lưu giữ hình ảnh nơi yên nghỉ của gia tộc ở sâu trong đáy lòng, sự kiên định hiện rõ trên gương mặt, cậu ta cũng quay đầu, nhanh chóng theo sau.

Vệ Quốc Liên Minh là một tổ chức khởi nghĩa, thu nạp rất nhiều người tài giỏi trong các lĩnh vực, nhất là vấn đề tiếp quản vương triều vừa mới bị đánh hạ càng nhuần nhuyễn, chưa đầy một giờ đồng hồ, tất cả sự hỗn loạn trong Kiếm Quang Vương Thành đã lắng xuống, người dân trong thành háo hức chào đón một thời đại mới, một thời đại mà họ không còn bị áp bức như trước nữa.

Có Vệ Quốc Liên Minh bảo vệ, toàn bộ các thứ thuế má vô lý hay việc cống nạp người không còn nữa, cuộc sống của họ sẽ tốt hơn.

Với lại, người của Giáo Đình đang trên đường đến các vương triều của Vệ Quốc Liên Minh để xây dựng Thánh Đường, bắt đầu hợp tác với các người đứng đầu, tạo ra hàng tá điều kiện tốt đẹp, cùng nhau xây dựng quốc gia, nâng cao dân trí và đời sống của người dân.

Tiếng lành đồn xa, rất nhiều hiền tài đang lên đường, tìm đến làm việc cho Vệ Quốc Liên Minh, thể hiện ra khát vọng, mơ ước mà lúc trước đây bọn họ không dám làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.